Nói đến chuyện này, Phùng Trinh ngược lại cũng muốn cảm khái người xuất thân từ đại gia tộc này, rốt cuộc cũng không phải thật sự ngu xuẩn. Tuy rằng không biết Lưu Mẫn Thục này làm sao lại bị Tiêu Diệu Diệu tính kế, bất quá những chuyện về Lưu Mẫn Thục, coi như là một tay lão luyện.
Lưu Mẫn Quân nói: "Tỷ có điều không biết, trưởng tỷ ta lúc trước bị cho là được đại sư đoán mệnh, ngày sau là người phú quý. Thủ đoạn giáo dưỡng này, cũng là dùng thủ đoạn trong cung bồi dưỡng."
"Vậy mà còn có người tin tưởng đoán mệnh?" Phùng Trinh có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Tuy rằng trải qua chuyện xuyên không không cách nào dùng khoa học giải thích như vậy, bất quá bản thân Phùng Trinh vẫn tin tưởng vận mệnh nằm trong tay mình. Tựa như lúc trước nàng gả cho Tiêu Sơn, một nửa là đánh cuộc, một nửa cũng là tự tin với mình. Hiện giờ nhớ lại, mình lúc ấy thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu không phải gặp được Tiêu Sơn, mà là gặp phải một tên binh lính càn quấy, nàng sẽ xong đời.
Bất quá đối với chuyện đoán mệnh như vậy, nàng thật đúng là không tin. Cũng giống như xem tướng, tướng mạo của con người không ngừng thay đổi, cho nên mỗi một khoảng thời gian kết quả cũng sẽ không giống nhau. Đoán mệnh này, chẳng lẽ còn có thể tính ra cả đời người?
Lưu Mẫn Quân cười khổ nói: "Ta cũng không tin, nhưng lòng người không phải là thứ chúng ta có thể nắm giữ. Bất quá ta cũng chưa bao giờ tin mạng của mình sẽ là như vậy. Tựa như lúc trước vị đại sư kia nói ta khắc người thân, ngay cả phụ thân ruột thịt của ta cũng sợ hãi rời xa ta. Nhưng bây giờ ta không phải cũng sống tốt sao."
Lúc đó Phùng Trinh đã nghe nói qua chuyện này của Lưu Mẫn Quân. Trong lòng cảm khái thần côn* hại người này.
*thần côn: Những người làm đồng cốt, phù thủy.
Nếu không phải Lưu Mẫn Quân gặp được người hiểu rõ như Trương phu nhân và Trương Định Nam, đời này sống như thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Lưu Mẫn Quân chỉ là tâm tình trầm thấp một lát, rất nhanh khôi phục tinh thần, cười nói: "Không đề cập đến những thứ này nữa. Hiện giờ Túc Châu này còn ở trong tay Lưu Mẫn Thục, chúng ta mới đến, tạm thời làm việc khiêm tốn. Tìm một cơ hội, ta muốn đi gặp mẫu thân đại nhân."
Nói cho cùng, Lưu Mẫn Thục này dù có thế nào, cũng kém Trương phu nhân đã quản lý mấy chục năm ở đây.
Phùng Trinh ngược lại ủng hộ phương pháp này, an bài Tô Tinh đi đưa tin cho Ngô ma ma.
Xe ngựa của Hà Sáo còn chưa tới thành Túc Châu, Lưu Mẫn Thục đã nhận được tin tức.
Dù sao cũng là Hà Sáo Vương phi, lại còn mang theo trưởng tôn của Trương Tế Thế lần đầu tiên trở về Túc Châu, coi như là một chuyện đại sự. Bất quá Lưu Mẫn Thục nghe xong tin tức, liền chỉ nằm ở trên nhuyễn tháp, ngay cả người đến đưa tin cũng không gặp, chỉ coi như là không biết.
Nàng ta không phải rất phong quang sao, để cho nàng ta nhìn xem cho rõ, thành Túc Châu này là thiên hạ của ai.
Lưu Mẫn Thục ôm đứa nhỏ trong ngực, nhìn Tiêu Diệu Diệu vừa cúi đầu không dám nói chuyện: "Ngươi tìm một cơ hội, đi phủ Hà Sáo Vương bái kiến Vương phi, liền đại biểu cho bản cung."
Đi gặp Lưu Mẫn Quân, chỉ cần một trắc phi là đủ. Kiếp trước cũng chỉ là một trắc phi mà thôi.
Tiêu Diệu Diệu ngầm nói: "Tẩu tử kia của thiếp thân chỉ sợ không chịu gặp mặt."
"Nàng ta dám!" Lưu Mẫn Thục lạnh lùng nói, nhìn Tiêu Diệu Diệu, trên mặt nàng ta lộ ra một tia cười lạnh: "Lần này cho ngươi đi, bất quá là cho ngươi một cơ hội. Lần trước ngươi làm hỏng chuyện, người Phùng gia trốn về, chuyện lần này nếu làm không tốt, ta sẽ lại chọn một người có thể dùng được."
"Thái tử phi yên tâm, thiếp thân chắc chắn sẽ không làm nhục sứ mệnh." Tiêu Diệu Diệu sợ hãi đáp.
Lưu Mẫn Thục nhếch môi, đang muốn mượn cơ hội nhắc nhở người này, miễn cho phu thê Tiêu gia đến Túc Châu, Tiêu Diệu Diệu này liền cho rằng mình có chỗ dựa, về sau bằng mặt không bằng lòng.
Một lão bà tử đột nhiên đi vào, chính là nhũ mẫu của Lưu Mẫn Thục.
Chỉ thấy nhũ mẫu này ghé vào bên tai nàng ta nói vài câu, Lưu Mẫn Thục nhướng mày: "Nàng ta đi như thế nào?"
"Lão nô cũng không rõ ràng lắm, bất quá Lan trắc phi này tựa hồ đối với Hà Sáo Vương phi này rất có chút phê bình, lúc đi cũng là hùng hổ."
"Thì ra là như vậy. Xem ra Lưu Mẫn Quân cũng đắc tội không ít người. Đã như vậy, vậy để cho các nàng ta tự mình đi đấu. Bản cung lần này ngược lại nhìn kỹ, Lưu Mẫn Quân này giải quyết khốn cục như thế nào."
Lại hướng về phía Tiêu Diệu Diệu nói: "Nếu đã có người thay ngươi đi, ngươi cũng không cần đi, mấy ngày nay thành thành thật thật ở Tùy Hỉ viên của ngươi, không có bản cung phân phó, không được ra ngoài gặp bất luận kẻ nào."
"Vâng." Tiêu Diệu Diệu hơi cúi đầu, trong mắt lộ ra hận ý mãnh liệt.
Thời điểm Liên Sơn Y Lan đến cửa phủ Hà Sáo Vương, Phùng Trinh cùng Lưu Mẫn Quân đang cùng nhau kiểm tra sổ sách nội vụ của phủ Hà Sáo Vương.
Nghe được Lan trắc phi bên cạnh Thái tử đến, Lưu Mẫn Quân có chút khó hiểu: "Đây là người nào?"
Phùng Trinh nhíu mày nói: "Là Liên Sơn Y Lan, các người lúc trước cũng đã gặp qua, còn nhớ rõ nàng ta không?"
Lưu Mẫn Quân nhất thời thật đúng là không nhớ tới người này, trong đầu cẩn thận hồi tưởng một chút, mới nhớ tới Liên Sơn Y Lan này là người nào. Thần sắc trên mặt có chút quái dị: "Hiện tại nàng ta thế nhưng trở thành trắc phi của Thái tử?"
"Đúng vậy, không chỉ như thế, hơn nữa còn rất được sủng ái."
Phùng Trinh cũng có chút không biết khẩu vị của Trương Thừa Tông, lúc thì thích Tiêu Diệu Diệu nhu nhược đơn thuần, lúc thì lại thích quý nữ nhà cao cửa rộng như Lưu Mẫn Thục, xoay người, lại có thể cùng nữ nhân ngoại tộc như Liên Sơn Y Lan thân thiết nóng bỏng.
Hơn nữa mấy nữ nhân này của hắn ta đều không phải là chủ nhân an phận. Nếu để Trương Thừa Tông làm Hoàng đế, những người này nắm giữ hậu cung, thiên hạ này không lộn xộn không được.
"Người đều tới cửa, nếu không thấy, ngược lại còn làm cho người ta cho rằng ta không hiểu quy củ. Như vậy, để cho người mời đến thiên sảnh."