"Vương phi nương nương thật quý giá, để cho người ta ở chỗ này chờ lâu như vậy mới tới, chẳng lẽ đây chính là thái độ của phủ Hà Sáo Vương đối với phủ Thái tử?" Liên Sơn Y Lan quái thanh quái khí nói.
Lưu Mẫn Quân và Phùng Trinh liếc nhau, thần sắc không hiểu sao cười cười.
Lưu Mẫn Quân bảo hạ nhân một lần nữa lên châm trà, lại phân phó đều lui ra, bất luận kẻ nào không được tới gần nơi này, chỉ để lại Phùng Trinh cùng Tô Tinh ở một bên, chính mình ngồi ở trên chủ vị nói: "Lan trắc phi nói đùa, nếu Lan trắc phi sớm cho người nói một tiếng, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt lễ tiết đón khách. Bất quá tình huống đột nhiên tới cửa như hôm nay, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải, thật sự không biết phản ứng như thế nào. Tại thời điểm đó, lời Lan trắc phi đại biểu cho Thái tử cũng đừng để cho người ngoài nghe, ta có thể đại biểu Vương gia nhà chúng ta, nhưng Lan trắc phi cũng không thể đại biểu được cho Thái tử."
Liên Sơn Y Lan vốn định ra oai phủ đầu với Lưu Mẫn Quân, lại không nghĩ tới bị đối phương chống trả nói không nên lời. Nàng ta quả thật chỉ là thiếp của Trương Thừa Tông, không thể đại biểu cho Trương Thừa Tông.
Mà Lưu Mẫn Quân.. Nàng ta là thê tử của Trương Định Nam!
Nghĩ đến đây, trong lòng Liên Sơn Y Lan liền ghen ghét dữ dội.
Nếu không phải Lưu Mẫn Quân xuất hiện, có lẽ ở cùng một chỗ với Trương Định Nam chính là nàng ta.
Sau khi trở thành trắc phi của Trương Thừa Tông, nàng ta mới hiểu được những dòng dõi này của Đại Đường. Những con cháu nhà cao cửa rộng này, đều muốn cưới một cao môn quý nữ làm thê tử.
Lúc trước nàng ta thua Lưu Mẫn Quân, cũng bất quá là vì thân phận ngoại tộc của mình, nàng ta không phải quý nữ Đại Đường mà thôi.
"Lưu Mẫn Quân, cũng không cần đắc ý, ta biết, quan hệ của ngươi và tỷ tỷ Thái tử phi kia cũng không tốt. Chuyện lần trước của người Tiêu gia, tuy rằng ta không tham dự, nhưng Thái tử cũng không gạt ta." Liên Sơn Y Lan cười lạnh nói.
Lưu Mẫn Quân thấy nàng ta nói thẳng thắn, tươi cười trên mặt cũng nhạt đi: "Phải không, theo ta được biết, hiện giờ trong phủ Thái tử, chỉ có một mình ngươi một cây chẳng chống vững nhà. Ở bên ngoài không có gia tộc chống đỡ, ở bên trong không có người trông coi tương trợ."
Liên Sơn Y Lan trừng mắt, hung hăng cắn môi, trong mắt mang theo vài phần không cam lòng.
Hôm nay nàng ta tới đây, quả thật có vài phần muốn làm cho Lưu Mẫn Quân khó xử, nhưng mục đích chủ yếu nhất vẫn là tìm một minh hữu.
Sống ở Túc Châu lâu như vậy, bây giờ nàng ta cũng không phải là công chúa Khương tộc lúc trước không có gì mà không hiểu.
Lúc trước một hồi đại chiến, man di nói không được liền không được, kế hoạch của nàng ta cùng a cha chuẩn bị đầu nhập vào Đại vương cũng thất bại. Nàng ta đang không biết như thế nào là thời điểm tốt, trong bụng lại có đứa nhỏ. Hơn nữa theo cách nói của lão vu y, trong bụng nàng ta rất có thể là một đứa nhi tử.
Còn hiện tại Trương Tế Thế đã tự lập làm vua.
Trương Thừa Tông không chỉ là một thiếu tướng quân nữa, mà là Thái tử của vương triều mới này, nàng ta cũng lên thuyền trở thành trắc phi của Thái tử, thân phận không thể so sánh. Đứa nhỏ trong bụng này tự nhiên cũng càng thêm quý giá.
Hiện tại bên cạnh Trương Thừa Tông, ngoại trừ nhi tử của tiện nhân Tiêu Diệu Diệu, ngay cả Thái tử phi cũng không thể sinh hạ được đứa nhỏ nào.
Chỉ cần đứa nhỏ của nàng ta được sinh ra, dựa theo cách làm của người Trung Nguyên, nhi tử của nàng ta cũng có thể trở thành Thái tử. Sau này nàng ta cũng có thể trở thành Hoàng thái hậu của người Trung Nguyên, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Bất kể là vì mình, hay là vì đứa nhỏ, nàng ta đều phải tranh đến cùng.
Chỉ là Thái tử phi này lại hợp tác với Tiêu Diệu Diệu. Những nữ nhân khác thân phận quá thấp, ở trong phủ không có căn cơ gì, Liên Sơn Y Lan biết mình cùng bọn họ đấu cũng đấu không lại, trong lòng đang buồn bực, Lưu Mẫn Quân này liền tới Túc Châu.
Liên Sơn Y Lan cũng không nghĩ tới, nữ nhân mình từng hận nhất, ghét nhất, dĩ nhiên có một ngày sẽ trở thành hy vọng duy nhất của mình.
Nhìn bộ dáng Liên Sơn Y Lan, Phùng Trinh liền biết chuyện mình vừa mới cùng Lưu Mẫn Quân thảo luận, liền biết có đầu đuôi sự việc.
Lưu Mẫn Quân cong môi nhìn về phía Phùng Trinh, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra.
Lưu Mẫn Quân nghiêm túc nói: "Nếu Lan trắc phi đến làm khó ta, ta sẽ cho người tiễn khách. Phủ Hà Sáo Vương tuy rằng so ra kém phủ Thái tử, nhưng cũng không phải tùy ý để người ta nắm bắt."
Vẻ mặt nàng ta phẫn nộ, có vẻ đối với Liên Sơn Y Lan không hề có hảo cảm.
Nhìn thấy thần sắc của Lưu Mẫn Quân như thế, trong lòng Liên Sơn Y Lan cả kinh, âm thầm hối hận lúc trước quá xúc động, không nên nhịn không được liền có những ác ngữ đối với Lưu Mẫn Quân.
Nhìn trên mặt Liên Sơn Y Lan có chút thật tình, Phùng Trinh vội vàng nói: "Vương phi, ta nhìn Lan trắc phi chỉ là có chút không hiểu lễ nghi Trung Nguyên, cũng không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy. Vừa rồi Lan trắc phi không phải cố ý."
Liên Sơn Y Lan không nghĩ tới Phùng Trinh lại giúp mình tìm bậc thang, không được tự nhiên gật gật đầu: "Phải, ta, ta chỉ là bởi vì chuyện của Thái tử phi, trong lòng tức giận mà thôi."
Lưu Mẫn Quân híp mắt: "Thái tử phi?"
Liên Sơn Y Lan thấy nàng ta có hứng thú, mượn cơ hội nói: "Nhà mẹ đẻ Thái tử phi hiện giờ đã vào thành Túc Châu, Hoàng thượng cùng Thái tử đều thập phần coi trọng. Vương phi, Thái tử phi và ngươi tuy rằng đều là nữ nhi Lưu gia, bất quá quan hệ giữa ngươi và Thái tử phi ta cũng rõ ràng. Vương phi chẳng lẽ sẽ không lo lắng, ngày sau Thái tử phi thật sự trở thành Hoàng hậu, sẽ gây bất lợi cho Vương gia và Vương phi sao?"
Nàng ta lại nhìn về phía Phùng Trinh: "Còn có Tiêu trắc phi, hiện giờ nàng ta cũng dựa vào Thái tử phi bên kia, trở thành nanh vuốt của Thái tử phi. Tiêu trắc phi vì lợi ích, nhưng ngay cả Tiêu phu nhân cũng có thể tính toán, Tiêu phu nhân chẳng lẽ không lo lắng ngày sau có thêm một vị địch nhân cường đại?"
"Người thảo nguyên chúng ta có một câu nói, phải giết được con của dã thú, nếu không chúng ta sẽ bị dã thú lớn lên giết chết. Hiện tại bọn họ chính là dã thú sắp trưởng thành, về sau nói không chừng sẽ cắn các ngươi một cái. Vào thời điểm đó, các ngươi chính là những con sơn dương để làm thịt."