Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 185

Chương 185
Chương 185
Tin tức Liên Sơn Y Lan đại náo ở phủ Hà Sáo Vương, rất nhanh liền được truyền ra ngoài.

Chuyện này ít nhiều đối với danh dự phủ Thái tử có chút ảnh hưởng. Một số người thậm chí còn phỏng đoán Lan trắc phi này có phải đại biểu cho thái độ của Thái tử đối với phủ Hà Sáo Vương hay không. Dù sao lúc trước khi Hà Sáo Vương phi vào thành, Thái tử phi thế nhưng không an bài một người đi nghênh đón, vừa nhìn đã biết là cố ý làm cho Hà Sáo Vương phi bị hạ mặt mũi.

Cứ như vậy mà công nhiên làm cho đối phương khó chịu, có thể thấy được giữa Thái tử và phủ Hà Sáo Vương có bao nhiêu ngăn cách.

Dân chúng không biết Thái tử và phủ Hà Sáo Vương có ân oán gì.

Trên thực tế, họ cũng có rất ít ấn tượng về Hà Sáo Vương. Bình thường nghe nhiều nhất ngược lại là sự tích anh dũng của Thái tử Trương Thừa Tông, đánh bao nhiêu lần, giết bao nhiêu man di. Trong lòng đối với vị Thái tử điện hạ này vẫn rất tôn sùng.

Bất quá hôm nay tiểu thiếp Lan trắc phi ở phủ Hà Sáo Vương náo loạn một trận, cũng làm cho dân chúng cảm thấy Thái tử đối với huynh đệ này của mình có phải quá khắc nghiệt hay không. Còn để cho tiểu lão bà của mình đến nhà huynh đệ náo loạn. Đây chính là ở trong nhà dân chúng, đó cũng là chuyện tuyệt đối không có khả năng cho phép. Tức phụ như vậy, đã sớm phải hưu rồi.

Tuy rằng những ý nghĩ của dân chúng bình thường đối với những hình thức này không có ảnh hưởng lớn, bất quá đối với Phùng Trinh mà nói, lại là một điềm tốt.

Dân tâm có thể dùng, đây chính là đạo lý giành được thắng lợi bất biến của người xưa a.

Xem ra Trương Thừa Tông này ở trong lòng quân dân Túc Châu, địa vị cũng không vững chắc như hắn ta cho là thế.

Phùng Trinh nghiên cứu danh sách trong tay, phát hiện trong danh sách này được Lưu Mẫn Thục an bài ở những phủ này, tất cả đều là một ít tiểu thiếp cùng nha hoàn.

Quả thật là thủ đoạn tốt.

Gió dưới gối của một nữ nhân đôi khi có thể chi phối quyết định của một nam nhân. Nếu thật sự để cho Lưu Mẫn Thục tiếp tục làm việc như vậy, ngày sau quân Túc Châu thật sự chẳng phải đều bị nàng ta khống chế.

Vả lại trong lòng Phùng Trinh còn có chút lo lắng.

Hiện giờ Túc Châu có ý ở thiên hạ, chính là thời điểm mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành, mặc dù giữa Trương Thừa Tông và Trương Định Nam tranh quyền đoạt lợi, nhưng cũng sẽ không tiêu hao nội lực. Mà Lưu Mẫn Thục thì khác. Nàng ta nhét nhiều mỹ nhân như vậy vào phủ của những tướng lĩnh này, những tướng lĩnh vốn đã chịu nhiều khổ cực làm sao địch nổi ôn nhu hương. Đến lúc đó khó tránh khỏi hậu trạch không yên. Cứ như vậy, Túc Châu có thể bị chọc cho chướng khí mù mịt

Còn chưa có thiên hạ, những người này đã bị mê hoặc tâm trí, ngày sau còn đánh thiên hạ như thế nào.

Nếu đã đứng trên con thuyền này, Phùng Trinh tuyệt đối không thể cho phép con thuyền này có khả năng bị lật.

Nàng đem ưu nhược điểm của việc này phân tích tỉ mỉ một phen cùng với Lưu Mẫn Quân.

Lưu Mẫn Quân nói: "Tỷ nói đúng, những người này bất kể là người của Thái tử, hay là người của Vương gia, dù sao cũng là tướng lĩnh Trương thị. Há có thể hủy trong tay Lưu Mẫn Thục. Trưởng tỷ ta, làm việc quả thật sự là quá không để ý đến đại não, ra vẻ thông minh, đường đường là Thái tử phi, không nghĩ đến việc tích chút lực lượng cho Túc Châu, ngược lại còn làm ra chuyện tổn hại Túc Châu như vậy, quả thật sự là làm cho người ta thất vọng."

Trong lòng Phùng Trinh âm thầm cảm khái, từ một phương diện khác làm sao không phải biểu lộ, những thế gia đại tộc này quả thật là xuống dốc, một đời không bằng một đời. Năm đó Lưu gia đào lý thiên hạ, Lưu thị nhất tộc thanh cao tao nhã, hiện giờ xuất hiện người như Lưu nhị gia không nói, đây nghe nói là hao sức tâm tư, dốc hết toàn bộ lực lượng toàn tộc bồi dưỡng ra trưởng nữ Lưu gia này, cũng là ếch ngồi đáy giếng như thế, tác phong làm việc không chỗ nào không cay nghiệt chanh chua, có lòng tiểu nhân. Ngược lại Lưu Mẫn Quân được nuôi thả, thế nhưng còn duy trì một tấm lòng son, làm việc cũng lộ ra khéo léo của nhà thư hương đại khí.

Rốt cuộc bận tâm đến thể diện của Lưu Mẫn Quân, trong lòng Phùng Trinh cũng ngẫm lại, cho nên không nói ra.

Lưu Mẫn Quân không nhận ra nàng như đi vào cõi thần tiên, hỏi: "Phùng tỷ tỷ, tỷ nói nên làm thế nào cho phải, nếu trực tiếp nói ra, ta lo lắng không ai tin, vả lại đả thảo kinh xà. Nhưng lại không thể mặc kệ. Chỉ tiếc Vương gia ở bên ngoài, bằng không những chuyện này nói cùng Vương gia, chàng ấy tất nhiên có thể có cách."

"Chuyện này ở nội trạch, cho dù là Vương gia, chỉ sợ cũng không tiện nhúng tay vào."

Cũng không thể đi hỏi tiểu thiếp người ta đi.

"Vậy thì thế nào đây?" Lưu Mẫn Quân nói.

Hiện giờ nàng ta mới tới Túc Châu, còn chưa định được, đã bị nàng ta biết một chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không có đầu mối.

Việc này trọng đại, Phùng Trinh tự nhiên cũng không thể không lo lắng chu toàn: "Chúng ta còn có thời gian, trước cứ việc xem biến đổi, xem vị Thái tử phi kia còn có động tác gì, chúng ta cũng chỉ cần nhìn chằm chằm là được. Bất quá chúng ta cũng có thể an bài chút người đi vào, nhìn chằm chằm những người này."

Hà Sáo vốn đã an bài nhãn tuyến ở rất nhiều nơi. Ban đầu Trương Định Nam cũng đã đề xuất có thể thành lập các cơ quan quản lý có liên quan, chuyên quản lý những nhãn tuyến này. Chuyện này cũng do Phùng Trinh xử lý. Bất quá lúc trước những người đó đều ở kinh thành, hơn nữa mục tiêu đều là nhìn chằm chằm thế gia cùng hoàng thất, ngược lại không giống Lưu Mẫn Thục, xuống tay với người của mình.

Hiện giờ Lưu Mẫn Thục hạ thủ như vậy, trong lòng Phùng Trinh cũng có chút ý nghĩ.

Tục ngữ nói bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, nếu Lưu Mẫn Thục an bài bọ ngựa, nàng sao không an bài một con chim sẻ nữa. Vào đúng thời điểm, nó có thể mang lại kết quả bất ngờ.
 
Bình Luận (0)
Comment