Trong phủ Thái tử, Lưu Mẫn Thục đang mím môi cười, vừa nghe hạ nhân bẩm báo. Nói đến Liên Sơn Y Lan ở phủ Hà Sáo Vương náo loạn đến túi bụi, Lưu Mẫn Quân tức giận ngay cả cửa cũng không muốn ra, trong lòng nàng ta càng cao hứng.
Hà Sáo Vương phi thì như thế nào, hiện giờ còn không phải là bị một trắc phi của Thái tử đè ép không ngẩng đầu lên được.
Bất kể là ở Lưu gia hay là ở Trương gia, đời này của Lưu Mẫn Quân cũng sẽ không phải là đối thủ của nàng ta.
Đối với chuyện lần này, Lưu Mẫn Thục rất hài lòng, ban thưởng cho hạ nhân trong phòng. Mọi người tự nhiên lại một phen thiên ân vạn tạ, nói những lời lấy lòng.
Lưu Mẫn Thục vui mừng khôn xiết.
Chờ người đều gọi tới, lại có người đến báo, nói chuyện lão phu nhân Lưu gia tới.
Nghe được là mẫu thân mình đến, Lưu Mẫn Thục rất là cao hứng, vội vàng sai người mời vào, lại sai người bên cạnh đi chuẩn bị trà bánh mới mẻ.
"Mẫu thân." Tống thị vừa vào cửa, Lưu Mẫn Thục liền tự mình nghênh đón.
Tống thị thấy nàng ta cao hứng như vậy, cũng cười nói: "Chuyện gì cao hứng như vậy? Cũng nói đến làm cho ta cùng vui vẻ."
"Tự nhiên là có chuyện tốt." Lưu Mẫn Thục lôi kéo bà ta cùng ngồi trên nhuyễn tháp, cách nhau một cái bàn.
Lưu Mẫn Thục cười đem chuyện hôm nay nói với Tống thị một phen.
Tống thị vừa nghe, nói: "Con ngược lại thông minh, để cho người khác làm đao. Chuyện này con làm đúng, cũng không thể để con tự mình đi, nếu không để cho người ta nói Lưu gia chúng ta gia phong bất chính. Mẫn Quân kia rốt cuộc cũng là muội muội của con, chuyện này, chúng ta phải chiếm lý."
Lưu Mẫn Thục cười nói: "Nương, người cứ yên tâm đi, trong lòng con hiểu rõ. Con tự nhiên sẽ không làm con chim đầu đàn này."
Trong mộng cảnh, nàng ta chính là tính tình quá quật cường, mọi chuyện đều tranh ở phía trước, lúc ấy mới chịu không ít thiệt thòi. Hiện giờ nàng ta đều đã là Thái tử phi, bên người có thể lợi dụng nhiều người, không cần tự mình đi.
Tống thị chỉ cảm thấy nữ nhi càng ngày càng hiểu chuyện, trong lòng rất là vui mừng, lại cùng nàng ta nói chuyện nhà Lưu nhị gia.
Lúc trước Lưu Mẫn Thục không muốn Lưu Mẫn Quân quá thoải mái, cho nên để Tống thị xúi giục Lưu nhị phu nhân bên kia đi phủ Hà Sáo Vương tìm Lưu Mẫn Quân gây phiền toái. Chuyện này Lưu nhị phu nhân tự nhiên thập phần nguyện ý, bà ta vốn không thích Lưu Mẫn Quân, lần trước ở Hà Sáo cũng chịu thiệt, hiện tại không cần cầu người, cho nên cũng nghĩ ra giải tức. Bất quá bà ta lại nhân cơ hội cùng Tống thị nói một chuyện.
Tống thị vì chuyện này, cũng khó xử hai ngày, sau là suy nghĩ kỹ càng, mới đến tìm Lưu Mẫn Thục nói chuyện này.
"Tuy rằng thẩm ta nói không dễ nghe, nhưng cũng là một chuyện như vậy. Hiện giờ thân thể con vẫn không có động tĩnh gì, tuy rằng đã ôm một đứa nhỏ ở bên người, nhưng đứa nhỏ này rốt cuộc không có quan hệ huyết thống với con. Trong thân thể không có huyết mạch Lưu gia ta, ngày sau chính là nâng đỡ hắn ngồi vào vị trí kia, hắn cũng sẽ không cho Lưu gia chúng ta bao nhiêu thể diện. Nếu như theo nhị thẩm con nói, để cho Mẫn Lan vào phủ Thái tử, sinh cho Thái tử một mụn con, ngày sau vẫn là do con nuôi, vậy cũng không thể tách rời với thân sinh của con."
Chuyện này, Tống thị cùng phu quân nhà mình đã thương lượng cả đêm, đều cảm thấy chuyện này rất hợp lý. Bọn họ thiên tân vạn khổ như vậy, tình nguyện rời khỏi nơi phồn hoa của kinh thành, chạy tới nơi này tị nạn, không phải là vì một canh bạc khổng lồ sao.
Nếu ngày sau người ngồi ở vị trí kia trong thân thể không có huyết mạch Lưu gia, đây chẳng phải là làm áo cưới cho người khác à. Chuyện này mặc dù chính Trường Bình Hầu, cũng không đồng ý. Trong lòng ông ta, nữ nhi chính là vì vinh quang của gia tộc mới gả cho Trương gia. Nếu nữ nhi không làm được điểm này, liền không xứng làm nữ nhi Lưu gia.
Không sinh được đứa nhỏ, vậy thì đưa thêm một đứa nữ nhi vào. Dù sao trước kia các thế gia đại tộc khác cũng không ít lần làm loại chuyện này. Cho dù là Hoàng hậu nương nương đương thời, đó cũng là Ninh gia đem từ bên người Trương Tế Thế mang đến hoàng cung. Người ta ngay cả chuyện như vậy cũng làm được, bọn họ tặng một nữ nhi đến bên cạnh nữ tế, như thế nào lại không thể tặng được.
Tỷ muội cùng hầu hạ một chồng, cũng như Nga Hoàng Nữ Anh chẳng sao cả.
Tống thị tự giác thập phần có đạo lý, nhưng Lưu Mẫn Thục nghe lại khí huyết dâng trào.
Đứng ở trên lập trường của nàng ta, nàng ta nghe ra, đây là gia tộc muốn vứt bỏ nàng ta, một lần nữa chọn nữ nhi Lưu gia khác thay thế vị trí của nàng ta.
"Con không đồng ý. Nương, các người làm sao có thể đối xử với con như vậy. Nếu Mẫn Lan vào phủ, ngày sau con còn lại cái gì? Nếu nàng ta có nhi tử, Lưu gia ủng hộ nàng ta hay ủng hộ con?"
Lưu Mẫn Thục cảm thấy mình cũng không ngốc như vậy, loại chuyện này nàng ta cũng không hiếm thấy. Trong hoàng cung Đại Đường này, có thể phát sinh không ít chuyện thế kia. Hoàng hậu được đưa vào không sinh được con, lại tìm nữ nhân gia tộc đi vào sinh con thay, kết quả đứa nhỏ sinh ra, phi tử được sủng ái, Hoàng hậu ngược lại bị lạnh nhạt, cuối cùng lại bị thay thế.
Nàng ta cũng sẽ không để cho người khác tính kế mình như vậy, cho dù là người Lưu gia cũng thế.
Sau khi trải qua những việc trong giấc mơ, nàng ta trân trọng tất cả mọi thứ của riêng mình. Không ai có thể cướp được đồ của nàng ta.
Tống thị thấy nàng ta kích động thế liền khuyên nhủ: "Nhưng con vẫn không có tin tức, chẳng lẽ ngày sau thật sự muốn thay người khác nuôi đứa nhỏ."
"Ai nói con không thể sinh được, con sẽ sinh ra, một ngày nào đó sẽ sinh được."
"Vậy con đã tìm đại phu xem qua chưa?"
Hiện giờ nữ nhi rốt cuộc là Thái tử phi, Tống thị cũng không tiện bức bách nữa, vội vàng chuyển đề tài, chuẩn bị trở về thương lượng một phen.
Lưu Mẫn Thục siết chặt khăn tay nói: "Chưa, con lo lắng quả thật có chuyện gì, không dám tìm đại phu trong phủ này. Bên ngoài thì con không thể tin được."
Trong mộng, nàng ta vẫn không có con, cho nên trong lòng nàng ta cũng có chút hoài nghi, có phải thân thể mình thật sự có vấn đề hay không.
Nếu thật sự là như vậy, nàng ta càng không có khả năng cho người ta biết chuyện này.
Nếu để cho người ta biết nàng ta không thể sinh con, nàng ta đều có thể dự đoán được tình huống sau này của mình, khẳng định so với ở trong mộng cảnh còn thảm hơn.
Hai mẫu tử đang âm thầm ưu sầu, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng chiêng trống hoan hỉ.
Lưu Mẫn Thục nhíu mày, đang muốn quát lớn, chỉ thấy một lão bà tử tâm phúc bên cạnh đi vào: "Thái tử phi, vừa rồi bên ngoài truyền tin vui, nói đã đánh hạ được Liễu Châu. Đại quân đại thắng lớn, hiện giờ Túc Châu chúng ta lại có không ít địa phương."
Lưu Mẫn Thục suy nghĩ một chút, đột nhiên nhíu mày.
Liễu Châu này không phải Trương Định Nam đi tấn công sao, vậy mà lại đánh hạ được như vậy!