Nhìn thấy Lưu Mẫn Quân bày yến ở trong phủ, nàng ta cười lạnh nhìn Lưu nhị phu nhân cùng Lưu Mẫn Lan bên cạnh: "Vương phi thấy bản phi có thể không quỳ xuống, các ngươi lại có thân phận gì, nhìn thấy bản phi lại còn dám đứng."
Lưu nhị phu nhân lúc trước ở Túc Châu cũng thuận buồm xuôi gió, làm sao có thể bị người vũ nhục như vậy, huống hồ bà ta biết, Lan trắc phi này vẫn là người Khương tộc. Một dã nhân thành trắc phi của Thái tử dĩ nhiên cũng cưỡi trên đầu mình.
Nhất thời cứng cổ nhìn Liên Sơn Y Lan.
Liên Sơn Y Lan cười lạnh một chút, phất phất tay, hai người hầu cường tráng phía sau tiến lên, một bên, đem Lưu nhị phu nhân cùng Lưu Mẫn Lan cùng nhau áp giải quỳ rạp trên mặt đất.
"Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi, ngươi lại vô lễ với chúng ta!"
Liên Sơn Y Lan nói: "Các ngươi là người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi, nhưng ta là nữ nhân của Thái tử. Các ngươi vô lễ với ta, chính là vô lễ với Thái tử."
Lưu nhị phu nhân nghe xong, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Vẻ mặt phẫn nộ của bà ta nhìn về phía Lưu Mẫn Quân: "Mẫn Quân, chẳng lẽ ngươi cứ tùy ý để nàng ta khi dễ ta và muội muội ngươi?"
Lưu Mẫn Quân khó xử nhìn Liên Sơn Y Lan: "Lan trắc phi không bằng nể mặt ta, buông tha cho mẫu thân cùng muội muội của ta."
"Ta khuyên Vương phi không nên xen vào việc của người khác. Nơi này là Túc Châu, cũng không phải là Hà Sáo các ngươi. Hà Sáo Vương lớn hơn nữa, cững không thể vượt qua được Thái tử. Hai người này đối với ta vô lễ trước, ta trừng phạt một chút, cho dù là Thái tử phi, cũng không thể ngăn cản."
Lưu Mẫn Quân nói: "Hiện giờ đại quân đại thắng, trắc phi nương nương còn xin nể mặt Thái tử, lúc này tha cho bọn họ, sau này ta nhất định sẽ nói rõ với bọn họ."
Ngữ khí Lưu Mẫn Quân có vẻ rất hiền lành, thậm chí mang theo vài phần hương vị cúi đầu, nhìn Lưu nhị phu nhân cùng Lưu Mẫn Lan trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ vốn tưởng rằng làm Vương phi cũng rất uy phong, không nghĩ tới một trắc phi của Thái tử lại ở trước mặt Vương phi kiêu ngạo như vậy.
Liên Sơn Y Lan cầm roi trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhưng thật ra không có động tác tiếp, tựa hồ là đang cân nhắc.
Một lát sau, mới phẫn hận nói: "Lần này liền tha cho các ngươi, nếu lần sau gặp lại, sẽ đánh nát miệng các ngươi."
Lại nhìn Lưu Mẫn Quân nói: "Hôm nay còn chuẩn bị tới đây tìm Vương phi uống trà, thật sự phá hư tâm tình, lần sau lại đến phủ quấy nhiễu."
Trong miệng nàng ta tuy rằng nói đến uống trà, ngữ khí lại thập phần ương ngạnh, vừa nghe đã biết là tới tìm việc. Trong lòng Lưu nhị phu nhân càng mắng Lưu Mẫn Quân vô dụng.
Đợi Liên Sơn Y Lan rời đi, Lưu Mẫn Quân mới vội vàng bảo nhị phu nhân cùng Lưu Mẫn Lan đứng dậy.
Lưu nhị phu nhân vung tay người ta ra, trừng mắt nhìn Lưu Mẫn Quân nói: "Ngươi sao lại vô dụng như vậy, một Vương phi, lại để cho người bên ngoài ở dưới mí mắt ngươi khi dễ người nhà mẹ đẻ của ngươi."
Trên mặt Lưu Mẫn Quân lộ ra thần sắc ủy khuất.
Phùng Trinh ở bên cạnh nói: "Nhị phu nhân, ngươi đã hiểu lầm Vương phi chúng ta rồi. Vương phi này lớn đến đâu, sao có thể vượt qua Thái tử? Ngày sau nếu Thái tử tiến thêm một bước, Lan trắc phi này không thể thiếu cũng là người đứng đầu một cung, thân phận tôn quý. Lúc này lướt qua nàng ta, ngày sau phải chịu khổ, còn muốn liên lụy Vương gia chúng ta. Vả lại hiện giờ Thái tử phi không thể sinh hạ trưởng tử, Lan trắc phi này đã có thai, nếu ngày sau sinh hạ đứa nhỏ, nói không chừng.."
Lời sau tuy rằng không nói ra miệng, trong đó ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lưu nhị phu nhân nghe xong, tâm tư ngàn hồi bách chuyển.
Lúc trước nghĩ đến bên cạnh Thái tử có nhiều nữ nhân, nữ nhi của mình đến đó, không thể thiếu phải tranh đấu, tình huống gian nan, không bằng làm Vương phi vẫn phong quang vô hạn. Không nghĩ tới một Vương phi ở trước mặt trắc phi của Thái tử cũng không ngẩng đầu lên được. Như vậy xem ra, chi bằng đi làm trắc phi cho Thái tử.
Vả lại lời nói vừa rồi của tiểu nương tử kia ngược lại nhắc nhở bà ta, Mẫn Thục còn chưa sinh con, không chừng sinh không được. Khuê nữ của mình cũng là đích nữ Lưu gia, Lưu Mẫn Thục kia có thể làm Thái tử phi, lại không sinh con, khuê nữ của mình nếu sinh hạ đứa nhỏ, như thế nào không thể thay thế.
Thái tử phi như thế nào cũng tôn quý hơn thân phận Vương phi. Càng đừng nói ngày sau Thái tử làm Hoàng đế, Mẫn Lan chính là Hoàng hậu. Nếu cháu ngoại của mình kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Mẫn Lan chính là Thái hậu, vậy chính mình.. Lưu nhị phu nhân nghĩ như vậy, liền cảm thấy không dừng lại được.
Bà ta cảm thấy lúc trước mình thật sự là hồ đồ, thế nhưng bị đại phòng nói mấy câu liền đuổi đi. Chút của hồi môn kia, làm sao so được với sự tôn vinh của người đứng đầu hậu cung.
Khó trách đại phòng có lòng tốt như vậy, thì ra là đề phòng nữ nhi của mình đi phủ Thái tử. Còn lừa mình nói nữ nhân trong phủ Thái tử cuộc sống gian nan, hừ, nữ nhi của đại phòng sinh không ra nhi tử, đương nhiên gian nan.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lưu nhị phu nhân đã quên mục đích mình đến phủ, nhìn khuê nữ của mình, chỉ thấy Lưu Mẫn Lan cũng bĩu môi, bộ dáng ủy khuất.
Lưu phu nhân nói: "Thôi, hôm nay vốn định đến đi lại nhìn ngươi một chút. Bây giờ bị náo loạn như vậy, ta cũng không có tâm trạng, lần sau lại đến."
Lại hướng về phía Lưu Mẫn Lan nói: "Chúng ta trở về trước đi"
Lưu Mẫn Lan vừa mới bị ủy khuất, bị đả kích nặng nề, lúc này nghe nói như vậy, ước gì nhanh chóng rời đi. Hướng về phía Lưu Mẫn Quân hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Phùng Trinh vội vàng nói: "Phu nhân cùng nhị tiểu thư có thể đi chậm một chút, đúng rồi, qua mấy ngày Thái tử sẽ trở về, hôm nay xảy ra chuyện này, các ngươi cũng không cần đi trước mặt trắc phi nữa, miễn cho trắc phi cáo trạng với Thái tử."
Trong lòng Lưu nhị phu nhân khẽ động, ngoài miệng lại nói: "Cái này không cần quan tâm." Nói xong cũng là vung khăn rời đi.
Nhìn hai người đi rồi, Lưu Mẫn Quân rũ mắt thở dài: "Tính tình Mẫn Lan như vậy, đi phủ Thái tử, chỉ sợ thời gian không dài."
Phùng Trinh nói: "Đây đều là lựa chọn của nàng ta, chọn con đường này, cho dù có gian nan đến đâu cũng phải đi tiếp."
Hơn nữa Lưu Mẫn Lan này cũng không nhất định vẫn cứ như vậy. Ngẫm lại Tiêu Diệu Diệu, ngẫm lại Liên Sơn Y Lan, đi đến phủ Thái tử, người nào cũng chính là bộ dáng như kia.