Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 191

Chương 191
Chương 191
Đại quân của Trương Định Nam không trở về, nhưng Trương Tế Thế lại mang theo đại quân trở về.

Đây cũng là ý tứ của Trương Tế Thế, sau khi Liễu Châu bắt được, Trương Tế Thế liền phái người đi tiếp quản, mà Trương Định Nam vẫn mang theo đại quân ở bên ngoài đánh giặc, không có mệnh lệnh không được trở về thành.

Dụng ý trong đó, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu.

Thực lực của quân Hà Sáo hiện giờ đã thấy rõ. Nếu để Trương Định Nam ở lại Hà Sáo, đó chính là lãng phí một thanh lợi kiếm. Nhưng nếu đặt ở Túc Châu, Trương Thừa Tông sẽ ngồi không yên. Cho nên Trương Tế Thế dứt khoát đem thanh lợi kiếm này nhắm vào lãnh địa của những thế gia đại tộc kia.

Ngày đại quân trở về, dân chúng toàn thành đều chú ý hoan nghênh. Ngay cả Lưu Mẫn Quân cũng mang theo người của phủ Hà Sáo Vương nghênh đón Hoàng đế Đại Ninh cùng Thái tử điện hạ trở về.

Sau khi Thái tử phi hành lễ, Lưu Mẫn Quân liền ôm đứa nhỏ đến bái kiến ông công Trương Tế Thế.

Lưu Mẫn Quân gả vào Trương gia lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bái kiến vị ông công này. Bất quá Trương Tế Thế hiển nhiên đối với tức phụ này cũng không coi trọng, chỉ sau khi nhận lễ, liền để cho nàng ta lui ra.

Lưu Mẫn Quân cúi đầu ôm đứa nhỏ lui ra.

Một lát sau, lại cảm giác có người nhìn chính mình. Nàng ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Thừa Tông đứng bên cạnh Trương Tế Thế ánh mắt cũng không chớp nhìn nàng ta bên này.

Lưu Mẫn Quân vội vàng cúi đầu, lui ra sau lưng mọi người, e sợ vị Thái tử điện hạ này từ chỗ nàng ta nhìn ra cái gì.

Lưu Mẫn Thục vẫn đứng bên cạnh Trương Thừa Tông, thấy hắn ta vẫn nhìn Lưu Mẫn Quân bên kia, chợt ghen tuông: "Thái tử nhìn cái gì vậy?"

Trong giọng nói của nàng ta mang theo vài phần hờn dỗi.

Trương Thừa Tông thu hồi tầm mắt, ho nhẹ hai tiếng: "Chẳng qua là nhìn xem thê tử nhị đệ như thế nào mà thôi. Dù sao nhị đệ mấy năm nay vẫn thanh tâm quả dục."

Lưu Mẫn Thục nghe xong, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Trong mộng, Trương Thừa Tông đối với Lưu Mẫn Quân thập phần đặc biệt, tuy rằng thường xuyên cãi nhau, nhưng vẫn luôn đối với nàng ta đều thập phần tôn trọng. Hiện giờ Trương Định Nam lại độc sủng Lưu Mẫn Quân như vậy, dựa vào cái gì điều tốt đều bị nàng ta chiếm mất.

Lưu Mẫn Thục cố ý nói: "Có cái gì đẹp mắt. Nàng ta ở trong gia tộc bất quá chỉ là tai tinh, ngay cả nhị thúc ta cũng không muốn gặp nàng ta. Tính tình cũng cổ quái, tiếp xúc với một ít người buôn bán nhỏ, trên người tập tính cũng không tốt lắm."

Trương Thừa Tông nghe vậy, nha một tiếng, cũng tuyệt đối không tin.

Tuy rằng tình cảm của mình với đệ đệ kia không tốt lắm, nhưng cũng biết đệ đệ là người tâm cao khí ngạo. Người son phấn bình thường cũng không lọt được vào mắt hắn ta. Bên cạnh không nói, Liên Sơn Y Lan kia coi như là kiều mị động lòng người, có một phen tư vị. Lại ở Hà Sáo lâu như vậy cũng không bị hắn ta nhận lấy, điều này cũng không thể không làm cho mình đối với thê tử của đệ đệ này có chút tò mò.

Tuy rằng trong đó có nguyên nhân tứ hôn, nhưng nghe nói, bên cạnh nhị đệ chỉ có một nữ nhân như vậy, vả lại tình cảm vô cùng thâm hậu.

Trương Thừa Tông nghĩ thế, bất giác nhìn thêm vài lần, chỉ cảm thấy nữ nhân này hết sức trầm tĩnh, tựa như dòng suối trong, làm cho người ta nhìn thấy đáy lòng liền thoải mái không ít.

Tựa hồ không giống với những nữ nhân ghen tuông trong hậu viện của mình.

Lưu Mẫn Thục thấy hắn ta vẫn nhìn, trong lòng phẫn nộ bất bình, cố ý nói: "Thái tử nhiều ngày không về, Hồng nhi bên kia thập phần nhớ nhung, hôm nay không bằng Thái tử đi thăm Hồng nhi?"

Nói xong lời này, trong lòng Lưu Mẫn Thục còn cảm thấy có chút khuất nhục. Là nữ nhi Lưu gia, thủ đoạn như vậy của nàng ta không khác gì đi mời sủng ái. Một nữ nhân muốn trượng phu yêu thương, nhà bình thường cũng thôi, nhưng nàng ta làm nữ nhi Lưu gia, chỉ cảm thấy khuất nhục khó chịu.

Bất quá cũng không có biện pháp, nàng ta nhất định phải sinh hạ được đứa nhỏ, mà Thái tử từ sau khi có Liên Sơn Y Lan, luôn luôn ngủ ở bên ả ta. Hoặc là thị thiếp khác, rất ít khi đến bên nàng ta. Cứ như vậy, nàng ta làm sao sinh ra được trưởng tử?

Trương Thừa Tông nghe xong lời này, trong lòng cũng âm thầm không vui.

Hắn ta nguyện ý tôn trọng chính thất này, nhưng không có nghĩa là hắn ta sẵn sàng chịu bị chi phối suy nghĩ.

Đường đường là Thái tử, hắn ta há có thể bị một nữ nhân chi phối. Lúc này nói: "Hôm nay cùng phụ hoàng còn có việc quan trọng thương nghị, sẽ không đi."

Sắc mặt của Lưu Mẫn Thục nhất thời biến đổi, hung hăng cắn môi.

Buổi tối phủ tướng quân bày tiệc ăn mừng, Lưu Mẫn Quân cùng Phùng Trinh tự nhiên không tiện tham gia, lúc này liền cưỡi xe ngựa trở lại phủ Hà Sáo Vương.

Một lát sau, liền có một tiểu nha hoàn lén lút tiến vào, ở bên tai Phùng Trinh truyền theo vài câu.

Phùng Trinh phất phất tay cho người ta rời đi, lại nói với Lưu Mẫn Quân vẻ mặt tò mò: "Lưu Mẫn Lan hiến vũ, Hoàng thượng ban nàng ta cho Thái tử Trương Thừa Tông."

Lưu Mẫn Quân nghe vậy, lắc đầu.

Phùng Trinh đối với kết quả này cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào. Mặc kệ suy nghĩ từ phương diện nào, Trương Tế Thế nhất định sẽ cho nữ nhi Lưu gia vào cửa. Chẳng qua bộ dáng của Lưu Mẫn Lan này cũng quá mất mặt. Đường đường là một quý nữ, thế nhưng lại đi hiến vũ.. Đây cũng không biết là ai đưa ra ý tưởng. Nếu không phải nàng ta xuất thân từ Lưu gia, lại là đích xuất, nàng ta làm như vậy chỉ sợ ngay cả một trắc phi cũng không ngồi được.

Bất quá cứ như vậy, phủ Thái tử bên này liền náo nhiệt hơn.

Ba nữ nhân một vở kịch, hiện giờ chính là bốn nữ nhân. Vở kịch này thậm chí còn thú vị hơn.

Bởi vì phía trước còn có chiến sự, cho nên chuyện Thái tử nạp trắc phi cũng không có bao nhiêu phô trương, cùng người bình thường phô trương cưới thê không sai biệt lắm, chỉ đưa đến phủ Thái tử.
 
Bình Luận (0)
Comment