Trong phủ Thái tử, Lưu Mẫn Thục bị nhốt, chỉ có thể ở trong phủ không ngừng đập phá đồ đạc.
Vốn tưởng rằng Trương Thừa Tông qua đi sẽ đến thăm nàng ta, cho nàng ta chút thể diện, kết quả để người hỏi thăm mới biết Trương Thừa Tông đã dẫn người đi ra đường nghênh đón Trương Tế Thế.
Lưu Mẫn Thục tức giận vô cùng, khuôn mặt trắng bệch đều tức đến xanh mét.
Một lát sau, Lý ma ma lại vội vàng chạy tới.
"Thái tử phi, vừa rồi người bên cạnh Lan trắc phi nghe được một ít tin tức." Sắc mặt bà ta sốt ruột, trên trán đều toát mồ hôi lạnh.
"Nàng ta lại chuẩn bị làm cái gì?"
Lý ma ma cắn răng, tựa hồ cố lấy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Người nọ nghe được Lan trắc phi an ủi Lưu trắc phi, nói, nói.."
Bà ta ấp úng nói lắp nửa ngày không dám nói ra.
Lưu Mẫn Thục tức giận nói: "Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi mau nói nhanh cho bản cung!"
"Nàng ta nói, Thái tử vẫn bất mãn đối với ngài, hơn nữa sở dĩ trước nay ngài vẫn chưa từng có thai, là bởi vì.. Bởi vì ngay từ đầu, Thái tử đã cho người ta hạ thuốc tuyệt thai cho ngài."
"Không, không có khả năng!"
Lưu Mẫn Thục nghe vậy, lúc này sắc mặt đại biến, hai mắt trừng thật to.
Lý ma ma nói: "Thái tử phi, chuyện này vẫn phải điều tra lại, ngài không phải vẫn muốn tìm đại phu xem thân thể sao, lần này chúng ta tìm đại phu y thuật cao minh xem kỹ đi."
Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng bà ta cũng đã tin chắc chuyện này nhất định là thật. Bằng không Lan trắc phi cũng không có khả năng nói ra những lời như thế. Dù sao nàng ta cũng không biết bên cạnh nàng ta có người của Thái tử phi.
Lưu Mẫn Thục cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc.
"Thái tử không có khả năng làm như vậy, bản cung chính là chính thê của hắn!" Lưu Mẫn Thục cũng không phải người hồ đồ, nghĩ lại liền cảm thấy không có khả năng. Dù sao nàng ta cũng là chính thê của Thái tử, chỉ có con nối dõi của mình mới càng thêm danh chính ngôn thuận.
Lý ma ma nói: "Nghe ý tứ của Lan trắc phi, hình như là bởi vì Thái tử tuy rằng muốn mượn thế của Lưu gia, nhưng lại không muốn có ngoại thích cường đại. Cho nên.. Mới hạ thủ như vậy."
Lúc này trong lòng Lý ma ma hận chết Trương Thừa Tông. Tại sao lại gây họa cho cô nương nhà họ như vậy. Lúc trước cô nương chưa gả chồng, cũng là một nhà có nữ bách gia cầu. Hiện giờ lại bị chà đạp như thế, thật sự là đáng chém ngàn đao.
Nghe được lời Lý ma ma nói, Lưu Mẫn Thục đã không nghe được gì nữa.
"Đi, đi tìm một đại phu đáng tin cậy tới đây." Nửa ngày sau, Lưu Mẫn Thục mới mặt không chút thay đổi phân phó nói.
Lúc trước Lưu Mẫn Thục vẫn không dám tìm người xem thân thể cho mình, lo lắng thật sự là mình không tốt, để cho người ta biết sau đó sẽ gây ra loạn gì. Hơn nữa sau đó Lưu Mẫn Lan vào phủ, nháo ra rất nhiều chuyện, ngược lại để cho nàng ta đem chuyện điều trị thân thể cũng đặt sang một bên.
Bất quá mặc dù tìm không được một đại phu y thuật cao minh biết điều trị thân thể, tìm một đại phu có thể phân biệt được nữ nhân có thể thụ thai hay không, phía Lưu gia vẫn có thể có khả năng.
Rất nhanh, Lưu Mẫn Thục liền biết rõ tình trạng thân thể của mình.
"..."
Trong Đông Uyển truyền đến một tiếng kêu to, chọc cho tất cả mọi người kinh hãi thất sắc, lo lắng xảy ra chuyện gì.
Lưu Mẫn Lan đang nói chuyện với Liên Sơn Y Lan, nghe được động tĩnh liền hoảng sợ.
"Vừa rồi hình như là âm thanh của đại tỷ." Lưu Mẫn Lan ôm ngực nói.
Ngày hôm qua nàng ta bị Lưu Mẫn Thục dọa sợ. Cũng là lần đầu tiên biết, nguyên lai trưởng tỷ luôn luôn đoan trang cao quý, dĩ nhiên còn có thể dùng thủ đoạn thô bạo như vậy đối phó người khác.
Hơn nữa người bị đối phó này còn là muội muội là mình.
Trước mắt nàng ta đối với tính tình đại biến này của trưởng tỷ, cũng là kính nhi viễn chi.
Cũng may tại đây có Liên Sơn Y Lan cứu nàng ta. Lúc trước bởi vì Liên Sơn Y Lan ở phủ Hà Sáo Vương từng nhục nhã nàng ta cùng mẫu thân, cho nên sau khi vào phủ, nàng ta cũng vẫn giúp trưởng tỷ đối phó Liên Sơn Y Lan. Lại không nghĩ tới cuối cùng hại mình lại là trưởng tỷ, mà cứu mình lại là đối thủ một mất một còn Liên Sơn Y Lan này.
Trước mắt thế cục này cũng làm cho nàng ta nhìn thấy lực lượng của mình yếu ớt, mạng nhỏ đều bị người ta nắm trong tay. Cho nên khi Trương Thừa Tông không ở trong phủ, nàng ta quyết định tạm thời hợp tác với Liên Sơn Y Lan, canh chừng tương trợ lẫn nhau.
Liên Sơn Y Lan sai người đi hỏi thăm một chút, chờ hạ nhân trở về trả lời tin tức, cười nói: "Ngươi đừng sợ, là tâm tình của Thái tử phi không được tốt, nói vậy vẫn là ghi hận ngày hôm qua không thể bắt được ngươi. Mấy ngày nay ngươi đừng ra ngoài, cứ ở chỗ của ta."
Nghe nói như vậy, Lưu Mẫn Lan nào dám đi ra ngoài, lại lo lắng chuyện bên nhà mẹ đẻ. Ngày hôm qua tâm tình Thái tử không tốt, nàng ta lại bị Lưu Mẫn Thục dọa sợ, đều quên nói với Thái tử người nhà mình cùng tướng lĩnh Túc Châu xảy ra xung đột.
"Vậy người nhà của ta phải làm sao bây giờ. Phụ mẫu ta còn đang chờ tin tức của ta." Lưu Mẫn Lan lo lắng. Nàng ta cũng không ngốc, hiện giờ ở Lưu gia, thật lòng đối với nàng ta cũng chỉ có phụ mẫu ruột thịt của nàng ta. Đại bá cùng đại bá nương kia đều là lợi dụng nàng ta mà thôi.
Liên Sơn Y Lan cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì, ngươi chính là Trắc phi của Thái tử. Không phải trong tay ngươi có một khối lệnh bài của Thái tử sao, ta sai người cầm đi cho phụ mẫu ngươi, xem ai còn dám bất kính."
Lưu Mẫn Lan nghe vậy có chút lo lắng: "Vậy nếu Thái tử biết, có thể tức giận hay không?"
"Sự cấp tòng quyền, Thái tử sẽ hiểu. Hơn nữa Thái tử đối với ngươi sủng ái có thừa, chúng ta đều hâm mộ."
Nghe được lời nịnh hót này của Liên Sơn Y Lan, Lưu Mẫn Lan lại có chút mê muội, vội vàng nói: "Vậy thì phiền toái Lan trắc phi, nhất định phải để cho người đưa cho phụ mẫu ta."
Liên Sơn Y Lan cười nói: "Được, ngươi cứ yên tâm đi."
Lập tức tìm tâm phúc lại đây, sai người đem lệnh bài của Lưu Mẫn Lan đưa đến tay Lưu nhị gia cùng Lưu nhị phu nhân.
Đám người đi rồi, Liên Sơn Y Lan bưng chén trà, khóe miệng hơi nhếch lên.
Để cho người Lưu gia này giày vò, để cho tỷ muội Lưu gia tự giết lẫn nhau. Đến lúc đó Thái tử mới biết được, những thế gia Trung Nguyên này thì như thế nào, kết quả còn không sánh bằng chỗ tốt mà nàng ta và a cha mang đến cho hắn ta.
Ít nhất, nàng ta và a cha cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho Thái tử.
Ngay khi sóng ngầm của Túc Châu mãnh liệt, Thái tử Trương Thừa Tông đã nghênh đón ngự giá sắp tiến vào Túc Châu.
Trương Tế Thế cũng không trực tiếp trở về Túc Châu, mà là để cho người ta nghỉ ngơi giữa chừng, dựng lên doanh trướng.
Trương Thừa Tông đang chuẩn bị đi thăm dò lai lịch của nữ nhân bên cạnh Trương Tế Thế, thân vệ bên cạnh Trương Tế Thế liền tới gọi hắn ta đi gặp Trương Tế Thế.
"Xem ra phụ thân vẫn coi trọng ta, nếu không cũng sẽ không vội vã gặp ta như vậy."
Trong lòng Trương Thừa Tông cuối cùng cũng có chút tự tin. Nếu là thật sự không được, tìm cơ hội diệt trừ nữ nhân này là được rồi, dù sao chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Mang theo tâm tư như vậy, Trương Thừa Tông đi vào đại trướng của Trương Tế Thế.
Đợi sau khi nhìn thấy nữ nhân che mặt đứng bên cạnh Trương Tế Thế, trong lòng hắn ta cả kinh, trên mặt cũng có chút cứng ngắc. Lúc này phụ thân dĩ nhiên đều mang người theo, chẳng lẽ coi trọng như vậy?
Trong lòng Trương Thừa Tông nhất thời buồn bực.
"Hắn chính là Thừa Tông sao?" Nữ nhân kia đột nhiên âm thanh kích động nói.
Trương Thừa Tông nghe được tên mình lại bị người tùy ý gọi ra, nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
Trương Tế Thế thấy thế, nhíu mày nói: "Còn chưa tới gặp mẫu thân của con."
Trương Thừa Tông nghe vậy, thần sắc khiếp sợ nhìn về phía nữ nhân kia. Chỉ thấy người nọ buông mạng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt nhan sắc diễm lệ.
"Thừa Tông, con của ta. Vi nương rốt cuộc cũng gặp được con."
Trong mắt Ninh Phi Loan rưng rưng đi về phía Trương Thừa Tông.