Lần này Trương Thừa Tông cũng hoảng hốt. Sau khi sự tình xảy ra, hắn ta liền đi tìm phụ thân Trương Tế Thế giải thích, nhưng không giống ngày xưa, lần này phụ thân ngay cả mặt cũng không thấy, dĩ nhiên là một chút phản ứng cũng không có.
Gặp phải tình huống như vậy, trong lòng Trương Thừa Tông liền biết đây không phải như trước kia dễ dàng có thể đi qua, chỉ sợ phụ thân cũng nghe tin những lời đồn đãi bên ngoài, hoài nghi tâm tư của hắn ta.
Tuy rằng trong lòng hắn ta quả thật có ý nghĩ nắm những quan viên này trong tay, nhưng đó cũng là phòng bị đám người Trương Định Nam kia, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới dùng để đối phó phụ thân.
Nhưng mà hiện tại hắn ta trăm miệng không thể biện minh, các văn võ bách quan cùng hắn ta thế như nước với lửa, hậu trạch rối loạn, phụ thân thân nhất bên này cũng bắt đầu hoài nghi đối với hắn ta. Điều này làm cho hắn ta cảm thấy bốn bề thụ địch, thập phần không có cảm giác an toàn.
Ninh Phi Loan vuốt đầu hắn ta: "Con ta chịu ủy khuất. Aiz, chuyện này, ta cùng phụ hoàng của con đã thương lượng qua. Chỉ là.. Ta chung quy chỉ là một phụ nhân, hắn đối với ta có vài phần tình cũ, hiện giờ đối mặt với quyền thế, làm sao có thể nghe ta nói nửa câu. Nếu là người bên ngoài, ta cũng mặc kệ nhiều như vậy, nhưng con là con ruột của ta, ta mang thai sinh ra con, chịu bao nhiêu khổ mệt mỏi, cũng không ai biết những thứ này. Ta biết, cho dù là con cũng oán ta lúc trước rời khỏi con mà đi. Nhưng con lại không biết, khi đó ta bị người đưa vào trong cung, trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho con, bởi vì ưu tư thành bệnh, mấy năm đầu tinh thần của ta hoảng hốt, thế nhưng đều quên mình là ai, chỉ hai năm nay mới tỉnh táo lại. Thừa Tông, con là con ruột của ta, trong lòng ta, con tự nhiên cùng ta thân nhất, cho dù là phụ hoàng con cũng so ra kém với con."
Bà ta nói xong đã là nước mắt như mưa, cầm khăn tay lại lau mắt. Trương Thừa Tông quỳ gối trước mặt bà ta, nghe cũng là tâm linh chấn động: "Mẫu hậu, nhi thần, nhi thần chưa từng trách ngài. Mấy năm nay nhi thần cũng nhớ mẫu hậu."
"Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan của ta, vi nương liền biết, mẫu tử liên tâm, cũng sẽ không bởi vì tách ra mấy năm nay mà sinh ra xa lạ."
Ninh Phi Loan nín khóc cười, cầm khăn lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Nguyên bản ta nghĩ hôm nay trở về, người một nhà chúng ta cũng có thể sống tốt, nhưng không nghĩ tới, phụ thân con thế nhưng lại thay đổi. Hiện giờ ông ấy để mặc cho Trương Định Nam làm bậy, để cho hắn tích tụ lực lượng, ngày sau chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho con. Xem ra, trong lòng ông ấy đối với mẫu tử chúng ta cũng không thâm tình như chúng ta nghĩ. Nếu không vì sao lại phóng túng cho nghiệt tử Trương Định Nam kia, vì sao lại tin tưởng lời nói của những văn võ đại thần kia lại lạnh nhạt con. Tuy rằng vi nương không cưỡng cầu con làm người trên mọi người, nhưng cũng không thể để cho người ta hại mệnh của con vô ích."
Những lời này của Ninh Phi Loan có thể nói là âm thanh đến tình cảm phong phú, khiến trong lòng Trương Thừa Tông càng bắt đầu dao động.
Hắn ta nhớ tới đủ loại chuyện ngày xưa, trước kia còn không ý thức được, hiện giờ nghe được thân mẫu này nhắc nhở, mới bừng tỉnh đại ngộ. Phụ hoàng thật đúng là đối với Định Nam thập phần chiếu cố.
Bằng không lúc trước vì sao lại đem địa phương tốt như Hà Sáo giao cho Định Nam chưởng quản, vì sao lại thay Định Nam cưới được một thê tử tốt như vậy.
Ngược lại chính mình, chưa từng có cơ hội một mình dẫn binh, cho nên những võ tướng này mới có thể chướng mắt hắn ta, đối đãi hắn ta như một đứa trẻ. Chính thất phu nhân của mình càng đem nội trạch nháo nhà cửa không yên, làm cho người ta chê cười, hiện giờ còn cho hắn ta rớt xuống đại họa ngập trời này.
Phụ hoàng a, chẳng lẽ tất cả những chuyện này quả thật là người cố ý làm. Ngài luôn miệng là vì tốt cho nhi thần, kỳ thật là âm thầm bồi dưỡng Định Nam sao?
Một khi hạt giống nghi ngờ được trồng, liền ở trong lòng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Đặc biệt là Trương Thừa Tông chưa bao giờ trải qua đả kích, càng không bị Trương Tế Thế lạnh nhạt như vậy, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất bất công.
Đồng dạng là nhi tử của phụ hoàng, dựa vào cái gì phụ hoàng lại thiên vị như vậy.
"Mẫu hậu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, phụ hoàng, phụ hoàng chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho con."
Lúc này Trương Thừa Tông đã sắp tuyệt vọng rồi. Nếu phụ hoàng còn đối xử với hắn ta như trước, hắn ta còn có thể có chỗ dựa. Nhưng bây giờ ngay cả mẫu hậu cũng nói phụ hoàng không đáng tin cậy.
Phải biết rằng, phụ hoàng đối tốt với hắn ta, đó đều là nể mặt mẫu hậu. Hiện giờ chính chủ đều nói như vậy, hắn ta còn làm sao không thể tin được.
Trong mắt Ninh Phi Loan hiện lên vài tia do dự, chỉ là nghĩ đến cái gì, trong mắt lập tức liền bị thần sắc kiên quyết thay thế.
Bà ta nắm tay Trương Thừa Tông: "Kế hoạch hiện tại, không bằng con sớm ngày leo lên vị trí kia. Như vậy mới không đến mức bị người khác khống chế. Chỉ cần con ngồi vào vị trí kia, những văn võ đại thần này cũng chỉ có thể nghe lời con. Con còn có thể sớm khống chế Trương Định Nam, để tránh hắn ngày sau đuôi to khó vẫy."
Mấy câu này Ninh Phi Loan nói thập phần trầm thấp, thậm chí mang theo vài phần tàn nhẫn, nghe được khiến trong lòng Trương Thừa Tông run lên.
Hắn ta kinh hãi nói: "Mẫu hậu, ý của ngài là. Nhưng phụ hoàng làm sao bây giờ, hiện tại ngài ấy khẳng định sẽ không thoái vị. Chẳng lẽ ngài để cho con.." Nói đến đây, ánh mắt hắn ta trừng lên: "Mẫu hậu để con giết phụ đoạt vị sao?"
"Nhỏ giọng một chút." Ninh Phi Loan nhìn trái phải, đều là tâm phúc mình an bài, người canh cửa chính là tâm phúc của mình, không có dị động gì, nói vậy không có người tới, liền nói: "Ta đây là vì con mà suy nghĩ, nếu không cho dù lần này phụ hoàng con tha cho con, ngày sau cũng sẽ kiêng kỵ con. Đến lúc đó kết quả của Trương Định Nam đã thành, làm sao con có thể tranh được với hắn. Vả lại hiện giờ văn thần võ tướng đối với con rất có ý kiến, ngày sau con còn trông cậy vào thân phận trưởng tử để bọn họ ủng hộ con sao?"
"Nhưng phụ hoàng, ngài ấy là phụ hoàng a." Lúc này tuy rằng Trương Thừa Tông sợ hãi, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí. Đó là thân phụ của mình, để cho hắn ta hạ thủ, hắn ta thật đúng là không hạ được. Vả lại giết phụ đoạt vị, ngày sau trong sử sách cũng là tội lớn khánh trúc nan thư*.
*khánh trúc nan thư: Khơi sóng biển đông, khó trôi hết ác. Ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết cho hết
Ninh Phi Loan mím môi, nhíu mày nói: "Ai bảo giết phụ đoạt vị. Chỉ là phụ thân con hiện giờ đã lớn tuổi, không thể thiếu có khi nhiễm bệnh trên giường, nếu ông ấy không thể chủ trì đại cục, tự nhiên là trữ quân Thái tử như con đến chưởng quản quân vụ Túc Châu."
Nghe đến đây, Trương Thừa Tông mới hiểu được suy nghĩ của Ninh Phi Loan. Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ý của mẫu hậu là, để cho phụ hoàng nhiễm bệnh, sau đó giam lỏng phụ hoàng sao? Nghĩ so với giết phụ đoạt vị, chuyện này ngược lại còn có thể tiếp nhận.
Hắn ta nhìn về phía Ninh Phi Loan, Ninh Phi Loan nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt mang theo thần sắc cổ vũ: "Việc này con không cần gấp gáp, ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp để ông ấy ngã bệnh, đến lúc đó, con chỉ cần chủ trì đại cục. Về phần phụ hoàng con, ông ấy cũng nên nghỉ ngơi một thời gian."