Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 203

Chương 203
Chương 203
Trương Tế Thế bởi vì chuyện của Trương Thừa Tông, nháo đến không có tâm tư với triều chính. Hơn nữa có Ninh Phi Loan khuyên bảo, mỗi ngày liền lấy lý do long thể không khỏe, miễn triều sớm. Cứ như vậy, chuyện của Trương Thừa Tông lại tạm thời đè xuống.

Bất quá những văn võ đại thần này cũng vì tình trạng thân thể của Trương Tế Thế mà lo lắng. Hiện giờ quân Túc Châu thanh thế to lớn, Hà Sáo Vương ở phía nam thế như chẻ tre, thực lực đại tăng, mắt thấy sắp hoàn thành thiên thu đại nghiệp, lúc này nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, tình cảnh của các đại thần bọn họ sẽ rất lúng túng.

Dù sao để cho bọn họ nhận Trương Thừa Tông là chủ tử, hiện tại vẫn là rất miễn cưỡng.

Đương nhiên, Trương Tế Thế không lên triều, bọn họ cũng không có cách nào. Cũng không thể vọt tới tẩm cung Hoàng thượng đi.

Tôn Kỳ Vân là người Trương Tế Thế tín nhiệm nhất, tự nhiên bị các đại thần này vây quanh phun nước bọt: "Ngài là thừa tướng, lại là quân sư, bệ hạ tín nhiệm ngài như vậy, lúc này ngài cũng không thể bỏ gánh a."

"Đúng vậy, hiện giờ bệ hạ đóng cửa không gặp, rốt cuộc là không muốn gặp chúng ta, hay là thân thể thật sự không khỏe, chuyện này cũng chưa biết rõ ràng."

Dù sao trong lòng mọi người cũng giống như gương sáng, Hoàng thượng luôn luôn thân thể tốt, lúc này nháo bệnh, chỉ sợ là cố ý làm thế.

Đối với việc này trong lòng mọi người rốt cuộc có chút khó bình ổn. Cảm thấy Trương Tế Thế đã không còn anh minh như trước nữa.

Tôn Kỳ Vân nghe mọi người nói, cười khổ không thôi.

"Các vị đồng liêu, ta cũng đã lâu không gặp bệ hạ. Chỉ sợ bất lực a."

"Ngay cả Thừa tướng cũng không nhìn thấy Hoàng thượng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho dù sinh bệnh, cũng có thể gặp người đi. Hoàng thượng lần này thật sự là.." Có người thở dài nói.

Tôn Kỳ Vân khoát tay áo: "Thận ngôn thận ngôn, các vị, vẫn nên về phủ trước đi, Hoàng thượng nếu long thể khôi phục, sẽ gặp chúng ta."

"Aiz, cũng chỉ có thể như vậy."

Mọi người lúc này mới nhao nhao lắc đầu thở dài rời đi.

Tôn Kỳ Vân một đường chỉ chào hỏi người bên ngoài, không nói nhiều, liền lên xe ngựa. Xe ngựa lắc lư chạy trên đường, sắc mặt Tôn Kỳ Vân lại thập phần tối tăm, lông mày nhíu chặt.

Xe ngựa đi được trong chốc lát, ông ta đột nhiên nhấc rèm cửa xe lên: "Quay đầu, trở về hành cung."

Hiện giờ tuy rằng Trương Tế Thế xưng hoàng xưng đế, nhưng bởi vì chuẩn bị vào kinh thành hoàng cung, cho nên cũng không có ở Túc Châu rầm rộ xây dựng hoàng cung, mà là vẫn ở phạm vi phủ Đại tướng quân ban đầu tiến hành mở rộng, xưng là hành cung mà thôi.

Xe ngựa Tôn phủ đến cửa hành cung, Tôn Kỳ Vân liền vội vàng xuống xe ngựa, thủ vệ ở cửa thấy ông ta, cũng không ngăn cản, chờ ông ta đi qua điện nghị sự, chuẩn bị đi về phía tẩm cung của Trương Tế Thế, lại bị người ở cửa ngăn lại.

"Thừa tướng chớ để cho chúng nô tài khó xử, Hoàng thượng có lệnh, không gặp bất luận kẻ nào."

Trên mặt Tôn Kỳ Vân lộ ra thần sắc kinh ngạc, trong nháy mắt lại khôi phục như thường, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Kính xin thay mặt thông truyền, ta có việc quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng."

"Cái này.. Chỉ sợ không được, Hoàng thượng hiện giờ thân thể có bệnh nhẹ, tính tình phiền não, thật sự không dám đụng vào long nhan." Thủ vệ tỏ ra khó xử.

Tôn Kỳ Vân gắt gao chặt nắm tay, ánh mắt xuyên thấu qua thủ vệ, nhìn chằm chằm vào phương hướng tẩm cung của Trương Tế Thế.

Nửa ngày sau, mới xoay người rời đi.

Chờ Tôn Kỳ Vân đi rồi, Ninh Phi Loan mới từ bên trong đi ra, nhìn phương hướng Tôn Kỳ Vân rời đi, khẽ cười cười, lại xoay người đi vào bên trong.

"Tôn tiên sinh tới rồi, khẳng định là biết chàng giả bệnh."

Ninh Phi Loan cười nói với Trương Tế Thế đang ngồi trên giường.

Lúc này Trương Tế Thế vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt lại phá lệ sáng ngời: "Ông ta chính là hồ ly, chuyện gì cũng không gạt được ông ta."

"Vậy chàng chuẩn bị làm sao bây giờ, vẫn giả vờ như vậy cũng không phải là biện pháp. Ta xem vẫn nên đi lên triều đi, ta lo lắng đến lúc đó trên triều xảy ra chuyện." Ninh Phi Loan lộ vẻ ưu sắc: "Dù sao chàng sinh bệnh, trên triều không có người quản, luôn bất an. Nhưng.. Lúc trước thân thể chàng vẫn luôn khỏe, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện ra ngooài, ta lo lắng các đại thần đều biết chàng giả bệnh."

Sau khi nói xong, trên mặt thập phần tự trách: "Đều do ta, cho chàng một chủ ý như vậy, hiện tại cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống."

Trương Tế Thế thấy bà ta tự trách, đưa tay nắm lấy ngón tay ngọc nhỏ nhắn của bà ta, cười nói: "Ta ngược lại phải nhờ nàng, cứ như vậy, ngược lại biết ai là trung thành, ai đã có nhị tâm."

Chỉ là phản ứng mấy ngày nay trên triều đình, Trương Tế Thế đã nhìn ra những vấn đề bình thường không nhìn thấy, thân thể mình không tốt, những đại thần cố ý khó lường kia đã bắt đầu kết bè kết phái chung quanh, nếu mình thật sự xảy ra chuyện, bọn họ chẳng phải là muốn tạo phản sao?

Trải qua chuyện này, Trương Tế Thế cũng hiểu được sự cần thiết phải sớm bồi dưỡng người thừa kế.

Lúc trước tuy rằng có lòng lạnh nhạt Trương Thừa Tông, nhưng mình cũng chỉ có một người thừa kế như hắn ta, cho dù lạnh nhạt hắn ta, cũng là vì để cho hắn ta mài giũa tâm tính mà thôi. Hiện tại biết những tai họa ngầm này tồn tại, ý nghĩ lúc trước tự nhiên cũng phải đặt sang một bên, chuyên tâm bồi dưỡng Thừa Tông, để cho vị trí Thái tử của hắn ta càng thêm vững chắc, làm cho những văn võ đại thần này càng thêm tin phục hắn ta.

"Ta chuẩn bị để Thừa Tông giám quốc, thời gian này liền thay mặt chủ trì triều chính, nếu gặp phải chuyện gì, ta cũng dễ dàng từ bên cạnh giải quyết, để cho hắn không có lo lắng, ngày sau khi hắn tiếp quản triều chính, cũng có thể trấn trụ được đại cục." Trương Tế Thế nắm tay Ninh Phi Loan nói.

Ninh Phi Loan lo lắng nói: "Hắn còn trẻ, ta lo lắng hắn không thể đảm đương trọng trách này."

"Nàng a, cũng đừng xem thường đứa nhỏ của chúng ta, hắn hiện tại là Thái tử, một ngày nào đó phải kế thừa vị trí của ta. Cũng chỉ có nàng, không màng danh lợi như vậy, nếu đổi lại là nữ nhân khác, chỉ sợ cao hứng cũng không kịp."

Ninh Phi Loan đỏ mặt nói: "Đó là bởi vì ở trong lòng ta, người khác đều không quan trọng bằng chàng."

Trương Tế Thế nghe vậy, thở dài một tiếng, nắm chặt tay bà ta, cảm thấy mình nhiều năm chờ đợi không uổng phí, được thê tử như thế, phu phục hà cầu*.

*phu phục hà cầu: Đời này không mong gì hơn.
 
Bình Luận (0)
Comment