Ngày hôm sau, Trương Tế Thế tự tay viết chiếu thư, lệnh cho Thái tử Trương Thừa Tông giám quốc, bách quan phụ tá.
Tin tức này vừa ra, các văn võ đại thần thật đúng là nổ tung. Nếu lúc trước không xảy ra chuyện gì, để Trương Thừa Tông làm Thái tử giám quốc, đó cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hôm nay Thái tử cắm nhãn tuyến ở các phủ của đại thần, chuyện này còn chưa đưa ra kết luận, Hoàng thượng liền trực tiếp để Thái tử chủ trì đại cục. Vậy những người như bọn họ lúc trước còn muốn truy cứu trách nhiệm của Thái tử, về sau còn có chỗ đứng như thế nào a.
Một đám tướng lĩnh cùng đại thần đều nhao nhao đề nghị cầu kiến Trương Tế Thế.
Trương Thừa Tông cầm thánh chỉ giơ cao: "Hoàng thượng hạ lệnh, nếu ai không theo, giống như mưu phản."
Lần này, mọi người mới thấy tức giận. Chỉ là da đầu trên mặt đều rất bất mãn.
Trương Thừa Tông thấy mọi người không phản đối nữa, trong lòng mừng thầm. Những người này luôn phải biết, ai mới là chủ tử của bọn họ.
Sau khi hạ triều, các đại thần nối đuôi nhau đi ra, bước đi vội vã. Tôn Kỳ Vân thì cúi đầu, gặp người tới chào hỏi, cũng không thấy gì, vội vàng ra khỏi cửa.
Đang muốn lên xe ngựa, một nữ nhân trẻ tuổi mặc cung trang cúi đầu vội vàng chạy tới: "Thừa tướng đại nhân, chủ tử chúng nô tỳ có mời."
"Chủ tử của ngươi là ai?" Tôn Kỳ Vân nhíu mày.
"Là một vị cố nhân của Thừa tướng."
Nghe nói như vậy, trong lòng Tôn Kỳ Vân buồn bực, gắt gao siết chặt tay, lúc này mới phân phó xa phu trong phủ chờ một chút, đi theo cung nữ đến thiên điện bên kia.
Qua mấy cửa vòm, mới đến bên phía Y Lan điện vừa mới tu sửa.
Cung nữ kia đến cửa cũng không đi vào, xoay người lui sang một bên: "Thừa tướng mời vào, chủ tử ở bên trong chờ ngài."
Tôn Kỳ Vân hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa vào.
Bên trong điêu lan ngọc thế, cùng cung điện bên cạnh hoàn toàn không giống nhau, có thể thấy được là rất tốn tâm tư. Tuy rằng Tôn Kỳ Vân là lần đầu tiên đến bên này, nhưng cũng biết, nơi này là chính viện của La phu nhân lúc trước, sau đó La phu nhân bị đưa đến nội viện lễ Phật, nơi này liền trống rỗng, về sau Trương Tế Thế mới hạ lệnh cho người ta xây dựng. Về phần chủ tử nơi này, tự nhiên cũng chỉ có một vị kia.
Bóng lưng gầy gò trước mắt xoay người lại, lộ ra một gương mặt phương hoa tuyệt đại. Tuy rằng đã hơn hai mươi năm không gặp, nhưng phong thái vẫn như cũ.
Tôn Kỳ Vân đờ đẫn nhìn bà ta: "Không biết là xưng hô Trương phu nhân, hay là Hoàng hậu nương nương."
Ninh Phi Loan đối với thái độ này của ông ta không chút kinh ngạc. Bà ta đã quen biết Tôn Kỳ Vân cũng nhiều năm, tự nhiên biết tính tình của ông ta, chẳng qua là mặt lạnh tâm nóng mà thôi.
"Kỳ Vân, nhiều năm không gặp. Câu đầu tiên ngươi hỏi ta là cái này?"
Tôn Kỳ Vân cười nói: "Tựa hồ cách đây không lâu, mới gặp qua ở kinh thành một lần, khi đó, ngài còn là Hoàng hậu nương nương của Đại Đường."
Trên mặt của Ninh Phi Loan cũng cười cười: "Khi đó ta còn chưa khôi phục trí nhớ, cho nên không biết. Bất quá cũng nhờ có ngươi, từ sau khi ngươi đi, ta thường xuyên sẽ nhớ tới một ít cảnh tượng, nhớ năm đó, ngươi cùng Tế Thế đại thắng trở về, ta ở trong nhà nấu rượu chúc mừng các ngươi. Ngươi làm thơ, ta đàn khúc, thời gian đó mặc dù ngắn ngủi, nhưng làm cho ta nhớ. Bây giờ nghĩ lại, còn rõ ràng trong mắt."
Tôn Kỳ Vân nghe vậy, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, trên mặt có chút hoảng hốt.
Nhìn vẻ mặt này của ông ta, Ninh Phi Loan cười càng thêm ôn nhu: "Nhiều năm không gặp, ngươi hết thảy đều tốt. Nghe Tế Thế nói, ngươi vẫn chưa cưới. Nam nhi kiến công lập nghiệp, nhưng cũng không thể chậm trễ nhân duyên tốt."
Bà ta nói tùy ý, tựa hồ là quan tâm bằng hữu, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần mất mát.
Tôn Kỳ Vân chắp tay sau lưng: "Một mình ta độc lai độc vãng đã quen, không nghĩ tới những thứ này."
"Phải không?" Ánh mắt Ninh Phi Loan sáng lên, xoay người đi đến bên cạnh bàn trà, nhẹ nhàng quỳ gối trên đệm: "Cùng ta uống một chén trà đi."
"Không cần, Hoàng thượng long thể bất an, ta vô tâm phong nhã."
Ninh Phi Loan quay đầu lại nhìn ông ta: "Ta muốn cùng ngươi nói chính là cái này. Ngươi ngồi xuống, chúng ta sẽ nói chuyện từ từ."
Tôn Kỳ Vân nhíu nhíu mày, đi tới cũng quỳ ngồi xuống.
Ninh Phi Loan rót trà cho ông ta: "Ta còn nhớ rõ, ngươi thích nhất chính là Long Tỉnh, hôm nay ta thu sương sớm, nhặt lá trà non nhất nấu, ngươi nếm thử xem."
"Không cần, hôm nay rốt cuộc ngài có chuyện gì muốn nói, không cần che che giấu giấu như thế. Thân thể Hoàng thượng rốt cuộc như thế nào, vì sao để Thái tử giám quốc?"
Ninh Phi Loan nghe vậy, tươi cười trên mặt thu lại: "Thân thể chàng ấy rất không tốt. Vốn đã có vết thương cũ nhiều năm, bây giờ đã lớn tuổi, liền đều phát tác ra. Để cho Thừa Tông giám quốc cũng bất quá chỉ là quá độ mà thôi, Đại Ninh này sớm muộn gì cũng phải giao vào tay Thừa Tông."
"Làm sao có thể?" Tôn Kỳ Vân kinh ngạc nói. "Vậy Hoàng thượng vì sao cũng không triệu kiến chúng ta."
"Bệnh nghi ngờ của chàng ấy không phải ngươi không biết, hôm nay bị bệnh, ai cũng không tin, làm sao chịu để cho người ta biết chàng ấy bệnh như thế nào. Hôm nay ta mời ngươi tới đây, cũng là muốn cầu ngươi một chuyện. Thừa Tông mới đặt chân vào triều đình, ta lo lắng hắn không áp chế được các đại thần kia, chỉ sợ sự tình lâu ngày sẽ xảy ra loạn, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta phụ tá Thừa Tông, đây cũng là hy vọng của Tế Thế, Kỳ Vân, chúng ta quen biết đã lâu, làm tri kỷ lẫn nhau, yêu cầu này, ngươi sẽ không không đáp ứng chứ."
Bà ta nói xong, mở to hai mắt, tràn đầy chờ mong nhìn Tôn Kỳ Vân.
Trên mặt Tôn Kỳ Vân còn mang theo vài phần kinh ngạc, tựa hồ còn chưa tiêu hóa được những tình huống đột ngột này.
"Kỳ Vân, Tế Thế bây giờ đã bệnh nặng, ta rốt cuộc không trông cậy vào người khác nữa, chỗ dựa duy nhất của ta chính là ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, ngày sau giúp Thừa Tông bảo vệ gia nghiệp Tế Thế lưu lại, ta cũng yên tâm, đến lúc đó, ta hy vọng tìm một chỗ không có người quy ẩn sơn lâm."
Tôn Kỳ Vân ngẩng đầu nhìn bà ta, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.