Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 205

Chương 205
Chương 205
Phủ Hà Sáo Vương

Phùng Trinh cùng Lưu Mẫn Quân sốt ruột chờ đợi tin tức bên ngoài.

Rất nhanh, Tô Tinh từ bên ngoài chạy tới, đưa ống trúc trong tay qua. Phùng Trinh vừa nhìn, lông mày càng ngày càng chặt.

Lưu Mẫn Quân sốt ruột nói: "Thế nào rồi, thật sự như bọn họ nói, Túc Châu này là thiên hạ của Trương Thừa Tông rồi sao?"

Phùng Trinh gật đầu, đưa tờ giấy trong tay cho nàng ta: "Vương phi, ta thấy chúng ta phải sớm tính toán. Nếu như Hoàng thượng tiếp tục chủ trì đại cục, hắn còn có thể có điều cố kỵ, nhưng hôm nay là Trương Thừa Tông, hắn và Vương gia chính là thiên địch. Đến lúc đó khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta hiện tại chạy trốn ở đâu, nói vậy hiện tại bọn họ cũng đã theo dõi chúng ta rồi."

Lưu Mẫn Quân khẩn trương vô cùng. Chuyện này thật sự là quá đột ngột. Tựa hồ mới trong nháy mắt, Túc Châu này đã đổi chủ nhân mới. Mà tình huống của Hoàng thượng lại không ai biết.

Phùng Trinh nói: "Hôm nay ta liền đi an bài, xem có thể tìm cơ hội đi ra ngoài hay không. Còn có lão phu nhân bên kia cũng phải mau chóng đón ra."

Lưu Mẫn Quân liên tục gật đầu: "Đúng, mẫu thân bên kia nhất định phải đón ra, cũng không thể để cho ngài ấy rơi vào tay Trương Thừa Tông."

Hơn nữa căn cứ vào tin tức trước mắt của bọn họ truyền về, nữ nhân Hoàng thượng mang về, có thể chính là Ninh phu nhân nguyên phối của Hoàng thượng. Hai mẫu tử này làm sao có thể buông tha cho bà mẫu.

Sự tình khẩn cấp, Phùng Trinh một khắc cũng không dám trì hoãn, một mặt cho người đi ra ngoài đưa tin cho bọn người của Trương Định Nam, một mặt an bài nhân thủ của mình, bắt đầu tìm kiếm cơ hội rời khỏi Túc Châu.

Tuy nhiên, ngay sau đó, toàn bộ Túc Châu bắt đầu thiết giới nghiêm.

Một đám đại thần của Túc Châu đều không được rời khỏi Túc Châu. Quân đội trong thành cũng bắt đầu lục tục thay đổi người tiếp quản.

Phùng Trinh cũng phát hiện thủ vệ gần phủ Hà Sáo Vương. Chỉ cần phủ Hà Sáo Vương có người ra ngoài, sẽ bị người đi theo.

Lúc này, Trương lão phu nhân bên kia cũng mang đến tin tức, không muốn rời khỏi Túc Châu.

"Là mẫu thân, dù sao cũng muốn làm cho nhi tử một chút việc, ta chờ Định Nam con ta trở về đón ta."

Tin của Trương lão phu nhân đưa về rất ngắn, lại làm cho Phùng Trinh cùng Lưu Mẫn Quân tâm tình trầm thấp không thôi.

Lão phu nhân đây là chuẩn bị vì Trương Định Nam quang minh chính đại công kích Túc Châu mà làm vật hi sinh.

"Xem ra, lão phu nhân sẽ không đi." Phùng Trinh cùng Trương lão phu nhân đã sớm quen biết, làm việc chung đã lâu, tự nhiên cũng biết tính tình của bà ta. Lão phu nhân có thao lược trong lòng, là người đại khí, cũng là một người quât cường, một khi đưa ra quyết định, rất khó thay đổi.

Vả lại bọn họ hiện giờ cũng không có cơ hội đi hành cung dẫn người ra ngoài.

Phùng Trinh quyết định nhanh chóng, quyết định rời khỏi Túc Châu trước rồi nói sau, cũng không thể để tất cả đều bị Trương Thừa Tông bưng đi.

"Phu nhân còn sai người mang theo thư đi ra, nói đã an bài xong cơ hội để cho mọi người rời đi, cụ thể an bài ở trong túi gấm này. Phu nhân nói không cần trả lời thư, hiện giờ bên ngài ấy cũng bị người theo dõi."

Người tới đưa túi gấm cho Phùng Trinh, lúc này liền rời đi.

Lưu Mẫn Quân đi tới, cầm lấy túi gấm, hai người cùng nhau nhìn nội dung trong thư. Chỉ thấy phía trên chỉ có một cái tên, Lưu Mẫn Thục.

"Đây là ý gì, chẳng lẽ ý của nương là để cho Lưu Mẫn Thục dẫn chúng ta đi ra ngoài? Nàng ta nhất định sẽ không dẫn chúng ta đi ra ngoài, nàng ta ước gì chúng ta ở Túc Châu này tùy ý để nàng ta khi nhục."

Phùng Trinh cũng cúi đầu suy tư.

Trải qua nhiều lần đánh cược như vậy, nàng cũng đã quen với phương thức tư duy của cổ nhân, hướng theo góc độ của Trương lão phu nhân, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, Lưu Mẫn Thục sẽ không ra tay giúp bọn họ.

Dù sao hiện giờ Trương Thừa Tông chiếm ưu thế lớn, cho dù Lưu Mẫn Thục hận Trương Thừa Tông, cũng sẽ không vì đối phó hắn ta mà không cần tiền đồ của mình. Nếu không lúc trước nàng ta hại cũng sẽ không phải là đứa nhỏ của Tiêu Diệu Diệu, mà hẳn là trực tiếp hại Trương Thừa Tông.

Tất nhiên, phân tích cẩn thận. Hiện giờ có thể dẫn bọn họ đi ra ngoài cũng chỉ có Lưu Mẫn Thục trên danh nghĩa Thái tử phi.

Lưu gia dù sao cũng là cánh tay phải của Trương Thừa Tông, Lưu Mẫn Thục ở Túc Châu này còn có thể nói được. Mà mấy trắc phi khác của Trương Thừa Tông, hoặc là không có năng lực này, hoặc là căn bản không trông cậy vào được.

Về phần Liên Sơn Y Lan lúc trước cùng với các nàng hợp tác, hiện giờ cũng chỉ sợ là ước gì đem các nàng diệt trừ cho sảng khoái.

Cho nên, như vậy xem ra, thật đúng là chỉ có Lưu Mẫn Thục mới có thể dùng được.

Bất quá Lưu Mẫn Thục khẳng định sẽ không tự nguyện, như vậy cũng chỉ có thể..

Phùng Trinh đột nhiên trong lòng sáng ngời, phảng phất toàn bộ chuyện này lập tức thông suốt.

Hơn nữa nàng suy đoán, Trương phu nhân nếu đã nhắc tới biện pháp ở đây, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để Lưu Mẫn Thục đến gặp phủ Hà Sáo Vương.

Phùng Trinh luôn luôn cẩn thận, tuy rằng như thế, vẫn là chuẩn bị hai tay. Một mặt là nghĩ biện pháp tìm kiếm cơ hội ra khỏi thành của mình, mặt khác, cũng để cho Tô Tinh tìm mấy hầu nữ có tay chân công phu đi theo bên cạnh. Tùy thời chuẩn bị đợi mệnh.

Lại qua mấy ngày, toàn bộ Túc Châu càng thêm sâm nghiêm.

Trương Thừa Tông bất chấp sự phản đối của đại thần, sai người triệu Trương Định Nam về Túc Châu hầu bệnh.

Đây chính là danh nghĩa quang minh chính đại. Phụ thân bệnh nặng, nhi tử trở về bên giường bệnh chăm sóc, đây là chuyện đương nhiên. Cho nên cho dù là những đại thần kia biết quyết định này là từ bỏ cơ hội tốt cho Túc Châu, cũng không nói gì phản bác được. Hơn nữa Trương Thừa Tông cũng không phải cho người thu binh, mà là an bài người khác đi tiếp, bọn họ tự nhiên càng thêm không có lời nào để nói.

Chỉ là làm cho các đại thần càng thêm buồn bực chính là, Hoàng thượng Trương Tế Thế sinh bệnh, bọn họ làm thần tử thế nhưng cũng không thể tự mình đi gặp mặt một lần, chỉ có thể ở bên ngoài tẩm điện thỉnh an, nghe Trương Tế Thế đáp một tiếng, liền trở về.

Nếu không phải mỗi ngày đều có thể nghe được âm thanh của Hoàng thượng, bọn họ thật đúng là lo lắng Hoàng thượng đã băng hà.

Dư uy của Trương Tế Thế vẫn còn, lúc này trong lòng mọi người tuy rằng bất mãn, cũng không dám trực tiếp nói ra.

Trong tẩm điện, màn giường thật dày. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai tiếng khụ dài.

"Phi Loan, Phi Loan."

Trương Tế Thế nằm trên giường, suy yếu hô to.

Ninh Phi Loan đi tới, xốc màn giường lên, lộ ra Trương Tế Thế nằm trên giường, vẻ mặt bệnh tật. So sánh với mấy ngày trước, lúc này suy yếu vô cùng.

"Ta đây là làm sao vậy, Phi Loan, ta làm sao cảm giác được, bệnh này càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc trước không phải là để cho đại phu kê thuốc giả bệnh sao?"

Vừa nói xong, ông ta liền ho khan vài tiếng.

Ninh Phi Loan cầm khăn tay che mũi, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta: "Bệnh thật bệnh giả không phải đều giống nhau sao, chỉ cần có thể nằm trên giường nghỉ ngơi là được rồi. Chàng thấy đấy, bây giờ các đại thần cũng không làm phiền chàng. Hôm nay ta sai người truyền lệnh, sau này thỉnh an cũng miễn, miễn cho quấy rầy chàng nghỉ ngơi."

"Nhưng ta cảm thấy rất khó chịu, luôn cảm thấy ngực buồn bực. Toàn thân không còn khí lực. Ta đây rốt cuộc bị bệnh gì vậy?" Trương Tế Thế hết mức suy yếu. Ông ta cũng không nghĩ tới, bệnh này của mình đến như núi đổ. Mới đem tiền triều giao cho nhi tử, thân thể của mình liền suy sụp, chẳng lẽ quả thật là thế sự vô thường sao?

"Phi Loan, nàng, nàng mời đại phu đến xem cho ta, mời đại phu tốt nhất. Ta cảm thấy căn bệnh này rất kỳ quái."

Ninh Phi Loan nhìn ông ta, trong mắt lộ ra vài phần thương hại: "Tế Thế, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi. Sau tất cả.. Cũng không nhiều ngày nữa."
 
Bình Luận (0)
Comment