"Lời này của nàng là ý gì?" Trương Tế Thế đột nhiên mở mắt nhìn bà ta. "Phi Loan, ta rốt cuộc là bệnh gì?"
Ninh Phi Loan nhìn nam nhân này, người này từ ngày đầu tiên quen biết, đã tin tưởng bà ta không hề nghi ngờ.
Cũng đúng, bà ta gả cho ông ta, chính là minh châu phủ bụi trần, đổi lại bất luận nam nhân nào, đều sẽ quý trọng bà ta, thương tiếc bà ta. Trương Tế Thế đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cảm động sao, có lẽ từng có trong nháy mắt, nhưng bà ta càng hiểu rõ, tất cả mọi thứ của mình, đều là bởi vì bà ta có được thân phận cao quý, tài học thông minh, nếu không nam nhân này làm sao có thể trân trọng bà ta như thế. Nếu mình không có những thứ này, chỉ sợ giống như nữ nhân thương hộ bị ông ta nhốt ở hậu viện kia, mặc dù sinh con đẻ cái thì như thế nào, vẫn bị vứt bỏ như giày rách.
Thương hại trong mắt Ninh Phi Loan rất nhanh biến mất.
"Tế Thế, ngươi còn nhớ nguyện vọng lúc trước của chúng ta không, ta nói, có một ngày, ta muốn trở thành nữ nhân khiến người ta hâm mộ nhất trên thế gian." Bà ta nhìn Trương Tế Thế, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi đã đồng ý, muốn giúp ta hoàn thành tâm nguyện này."
Trương Tế Thế khó hiểu nhìn bà ta: "Ta nhớ rõ, ta đáp ứng nàng, hôm nay ta cũng sắp đạt thành, chờ ta có thiên hạ, nàng có thể là mẫu nghi thiên hạ."
"Không, ta sẽ mẫu nghi thiên hạ, nhưng người được thiên hạ lại không phải là ngươi." Bà ta hơi khom lưng: "Ta muốn gả cho nam nhân tôn quý nhất thế gian, làm sao có thể chọn một người ti tiện sinh ra trong lùm cỏ như ngươi. Ngay cả khi ngươi nắm được quyền lực, ngươi cũng không thể che giấu xuất thân hèn mọn của ngươi."
"Nàng, nàng.." Trương Tế Thế mở to hai mắt nhìn bà ta, vẻ mặt không thể tin được.
Ninh Phi Loan cười cười: "Ngươi không cần giật mình, ta chính là nghĩ như vậy. Lúc trước nếu không phải dùng được ngươi, ta làm sao sẽ ủy khuất gả thấp cho ngươi. Tất cả những gì của ngươi hôm nay chính là ta cho ngươi. Hiện tại, ta muốn lấy lại hết tất cả. Tế Thế, mấy năm nay, ngươi cũng đáng giá."
Một người ti tiện, có thể trở thành người trên người, thậm chí cưới nữ nhân nhà cao cửa rộng như bà ta, cho dù giảm thọ cũng đáng giá.
"Ngươi.. Tiện nhân!"
Trương Tế Thế trợn tròn mắt, lại suy yếu mắng cũng mắng không ra, ông ta càng tức giận, thân thể ngược lại càng thêm nặng nề, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ninh Phi Loan.
Ninh Phi Loan thấy mục đích đạt được, trong lòng lại càng thoải mái. Tuy rằng bà ta đã dùng bí dược làm hỏng thân thể của ông ta, nhưng nếu hạ độc ông ta thì lại quá mức rõ ràng, chỉ có như vậy làm cho ông ta bệnh chết, mới là kết quả tốt nhất.
"Ngươi có biết năm đó vì sao ta lại đi không, ta không phải bị ép buộc, ta tự nguyện đi. Ta cùng Hoàng thượng vốn là thanh mai trúc mã, đã sớm hứa hẹn chung thân với nhau, ở cùng một chỗ với ngươi, bất quá là vì lợi dụng ngươi mà thôi. Hôm nay trở về, cũng bất quá là vì để cho quân Túc Châu không thể công kích kinh thành. Chờ sau khi ngươi chết, quân Túc Châu của ngươi sẽ tan rã, đến lúc đó, đại quân Hoàng thượng sẽ tấn công tới, ta sẽ khuyên Thừa Tông quy thuận triều đình, quân Túc Châu vĩnh viễn vì thiên tử trấn thủ biên cương."
Trương Tế Thế trợn mắt muốn nứt ra, tròng mắt tức giận muốn lọt ra. Ninh Phi Loan thấy thế, cũng không còn làm mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn nữa, dù sao hiện tại Trương Thừa Tông mới vừa nắm giữ thế cục, còn phải chậm vài ngày mới được.
Mặt của Ninh Phi Loan không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, buông màn giường xuống, liền rời khỏi phòng, chỉ có Trương Tế Thế tức giận hô hấp dồn dập, lại hết lần này tới lần khác không phát ra được âm thanh. Ông ta muốn kêu to, để cho người của mình bắt độc phụ này lại, thế nhưng lại một chút khí lực cũng không sử dụng được, thậm chí ông ta cảm nhận được hạ thân của mình có chất lỏng rò rỉ ra, trên mặt ông ta là một trận xấu hổ phẫn nộ.
Độc phụ, độc phụ.
Không nghĩ tới Trương Tế Thế ta cũng sẽ có một ngày như vậy, dĩ nhiên bị hủy dưới tay một nữ nhân.
Nhớ tới trước kia mình đối với Ninh Phi Loan nhớ nhung, sau khi gặp lại bà ta lại càng là ma quỷ ám ảnh sủng bà ta, thuận theo bà ta, chính là muốn làm cho bà ta cao hứng, quên đi đủ loại chuyện trong hoàng cung.
Ông ta vốn là một người lạnh bạc, đối đãi với người thân của mình đều chưa từng để ý, duy chỉ có đối với bà ta dùng hết tình cảm cả đời, không nghĩ tới ở trong mắt bà ta lại là không đáng một đồng nào, ngược lại rơi vào kết cuộc như thế.
Trương Tế Thế hối hận không thôi, cả người từng đợt run rẩy.
"Tướng quân, bây giờ ông cảm giác thế nào?"
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến. Trương Tế Thế cố gắng mở mắt ra, nhìn bóng dáng xuất hiện trước mắt, có chút quen thuộc.
Trương phu nhân nhìn bộ dáng suy yếu này của Trương Tế Thế, trong nháy mắt lại cảm thấy thập phần thống khoái.
Mấy năm nay, một lòng của bà ta, dĩ nhiên đều đặt ở trên người nam nhân này. Bà ta không oán không hối, thầm nghĩ làm hết trách nhiệm của mình, giúp ông ta xử lý tốt gia đình, chăm sóc tốt con cái.
Chỉ là bà ta không thể dễ dàng tha thứ cho nhi tử mình bị nam nhân này chèn ép, đối đãi không công bằng, thậm chí còn muốn mạng của nhi tử.
"Ách ách.." Trương Tế Thế mở mắt nhìn rõ bà ta, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc kích động, trong mắt còn mang theo vài phần kinh hỉ.
"Tướng quân, bọn họ lại đối với ông như vậy. Đáng tiếc ta chỉ là một nữ nhân nội trạch, hiện giờ có thể làm, cũng chỉ là muốn tận biện pháp đến thăm ông một cái mà thôi." Xem ngươi như thế nào bị nữ nhân kia khi nhục nhã tra tấn, sống không bằng chết.
Trong mắt bà ta lộ ra biểu tình thương tiếc: "Tướng quân, ông có khó chịu không?"
Trương Tế Thế nhắm mắt lại, lắc đầu. Mặc dù lúc này, ông ta cũng không cho phép nữ nhân này nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất của ông ta.
"Tướng quân, hiện giờ đã như vậy rồi, ông có cách gì không, ta nên đi tìm ai?" Trương phu nhân đỏ hốc mắt nói.
Trương Tế Thế lúc này nhìn La thị, trong lòng phức tạp không thôi. Nữ nhân này cũng là thê tử của mình, đáng tiếc mấy năm sau này, ông ta lại một mực coi bà ta là bài trí, chỉ là để cho bà ta chiếu cố đứa nhỏ, xử lý nội trạch, để La gia giúp ông ta kiếm bạc. Về sau càng đem bà ta nhốt ở nội trạch. Không nghĩ tới vào lúc như vậy, đến gặp ông ta cũng chỉ có nữ nhân này.
Ông ta di chuyển ngón tay của mình.
La thị vội vàng lấy bút mực đã chuẩn bị xong ra, đặt ở trong tay ông ta, ông ta châm chút mực, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ Tôn.
Trương phu nhân lắc đầu: "Nghe nói hôm nay bên ngoài giúp Trương Thừa Tông chủ trì đại cục, chính là ông ta. Có thể thấy được ông ta cũng không đáng tin cậy."