Đối với việc buôn bán rượu trắng, La gia có các con đường cố định của riêng mình. Chung quy, La gia đã mở rất nhiều tửu quán và tửu phường, cho nên phương diện này, Phùng Trinh không nhúng tay vào. Sau khi rượu trắng chính thức được tung ra thị trường, về căn bản Phùng Trinh không quan tâm đến nó nữa.
Tửu phường Thiên Hương ở phía bên Phùng Trinh thật ra cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Một tửu phường nho nhỏ, ngày khai trương vậy mà được La gia và phủ tướng quân đồng thời sai người đưa tặng lễ vật tới. Người La gia đến chính là đại quản gia của La gia, người phủ tướng quân chính là đại ma ma bên người tướng quân phu nhân.
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể biết, chủ nhân của tửu phường Thiên Hương này có quan hệ với tướng quân phu nhân, hơn nữa mối quan hệ này cũng không phải cạn.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không coi trọng đối phương như thế.
Có người làm theo, tự nhiên cũng phái người tới đưa lễ vật. Không quan tâm có nhận hay không, dù sao cũng nói đã đứng về cùng một tuyến này.
Cho nên vốn dĩ chỉ là một buổi khai trương đơn giản, nhưng thật ra lại rất náo nhiệt, người ra người vào tấp nập.
"Không nghĩ tới đại tẩu thật sự lại có quan hệ với tướng quân phu nhân, trước đó còn tưởng đại tẩu nhờ vào quân công của đại ca mới có được chỗ tốt kia."
Từ Hồng Ngọc ở trong phòng Tiêu Lâm nói về những chuyện mấy ngày qua trong thành Túc Châu. Tin tức quan trọng nhất đương nhiên là tửu phường Thiên Hương của Phùng Trinh.
Tiêu Lâm tính xong sổ sách trong tay, không vui nói: "Kia thì thế nào, nàng ta đã xúi giục đại ra rời khỏi nhà, một gia đình êm ấm cũng tan rã. Cho dù có chỗ tốt, cũng không có liên quan gì đến chúng ta."
"Ai nói không có quan hệ, chẳng qua chỉ phân gia mà thôi, lại không phải là chuyện gì lớn." Từ Hồng Ngọc không cho là như vậy. Nàng ta vốn đã muốn sớm đi tìm phu thê Phùng Trinh. Chẳng qua trong dịp tới, trong nhà vì việc này mà luôn cấm nhắc tới phu thê Tiêu Sơn. Dù sao nàng ta cũng là tam tức phụ của Tiêu gia, cho nên cũng không tiện ở dưới mắt của bà bà có hành động nào khác.
Sau lại thấy mặc dù Phùng Trinh đã chuyển đến trong thành, nhưng vẫn không có hành động gì, lại ngừng đi tâm tư. Nhưng không ngờ được, đại tẩu thế nhưng im lặng lại làm ra tiếng động kinh người, còn trở thành người nổi tiếng ở thành Túc Châu.
Hiện tại chỉ nhìn việc kinh doanh đang phát đạt của tửu phường, có thể thấy trong tay của Phùng Trinh nắm được bao nhiêu bạc.
Quan trọng nhất là, nếu Phùng Trinh thông qua tướng quân phu nhân, hẳn đã thiết lập mối quan hệ với La gia. Ngay cả gia chủ La gia đều sai đại quản gia tới tặng lễ vật. Đại quản gia kia là ai a, ngay cả Tiêu Lâm nhìn thấy người đều phải cẩn thận hầu hạ. Một nhân vật như vậy, cũng phải đưa lễ vật đến cho Phùng Trinh. Có thể thấy được hiện giờ nhân mạch của Phùng Trinh rộng rãi như thế nào.
"Chúng ta vẫn là thừa dịp cửa hàng mới của nàng ta khai trương, cùng tới tham gia náo nhiệt, thể hiện tình cảm thật tốt trước mặt đại tẩu. Hiện tại nàng ta vừa mới xuất ra tài trí, lại mới đến thành Túc Châu, mặc kệ quan hệ với tướng quân phu nhân tốt bao nhiêu, cũng không so được với thân thích như chúng ta."
Từ Hồng Ngọc đã đưa ra quyết định, phải trở thành người đưa than ngày tuyết. Rốt cuộc Phùng Trinh cũng chỉ là một tiểu tức phụ trẻ tuổi, hiện tại đại ca không có ở bên cạnh, trục lý như nàng ta chủ động thân cận với Phùng Trinh, cũng không tin người này không cảm kích.
Trong ba huynh đệ, Tiêu Lâm vẫn luôn là người tốt nhất, hắn ta chướng mắt nhị ca chân đất, tự nhiên cũng chướng mắt binh lính thô lỗ như đại ca. Giờ khắc này bảo hắn ta chủ động đi lấy lòng đại tẩu, trong lòng hắn ta luôn cảm thấy khó xử: "Vậy thì nàng đi đi, ta sẽ không đi, đợi lát nữa còn phải đến phòng thu chi bên kia. Đã nhiều ngày La gia bán rượu rất tốt, phòng thu chi càng ngày càng bận, ta không có thời gian nhàn rỗi."
"Chàng là đồ ngốc." Từ Hồng Ngọc bất mãn nhìn chằm chằm, chỉ chỉ đầu Tiêu Lâm: "Chàng cũng không nghĩ là chàng đang làm việc cho phòng thu chi nhà nào, kia chính là La gia. La gia và đại tẩu chính là có quan hệ gì? Nếu như đại tẩu ở trước mặt La gia chỉ nói một ít lời hay, có thể tốt hơn nhiều so với chàng lãng phí không ít năm."
Nghe được lời này, Tiêu Lâm không khỏi động tâm.
Bản thân hắn ta làm ở phòng thu chi nhiều năm như vậy, bởi vì không có chỗ dựa to lớn, chỉ dựa vào chút quan hệ với nhạc phụ đại nhân, cho tới bây giờ chỉ là một người học việc nhỏ bé của phòng thu chi, xử lý một ít sổ sách, lần này sổ sách bán rượu hắn cũng chỉ có thể nhìn, mà không thể động vào.
"Có được không, nhưng quan hệ của chúng ta và đại tẩu cũng không được tốt."
"Quan hệ còn không phải đều là tự mình làm thân với nhau sao?" Trong lòng của Từ Hồng Ngọc rất kiên định. Người ngoài dù có thế nào cũng không bằng người một nhà. Tin rằng đại tẩu cũng biết được đạo lý này. Nam nhân của nàng ta cũng không phải vô dụng, tốt xấu cũng ở trong phòng thu chi, về sau có thể giúp đỡ đại tẩu không ít nơi.
Tiêu Lâm kích động gật đầu: "Vậy chúng ta thử xem?"
Khi hai người đến cửa, tửu phường Thiên Hương đúng là thời điểm bận rộn. Cửa hàng mời hai tiểu cô nương đến bán hàng, một lão bà tử khác có thân hình cao lớn làm chút việc nặng.
Nhìn thấy phu thê Từ Hồng Ngọc đến cửa, hai người kia còn tưởng đến mua rượu, chiêu đãi vô cùng nhiệt tình.
Từ Hồng Ngọc cảm thấy hơi tự mãn, cảm thấy dù sao cũng là việc kinh doanh của người trong nhà, tự nàng ta coi mình là một nửa lão bản, liền nói: "Chưởng quầy của các ngươi chính là đại tẩu của chúng ta."
Nghe nói là có quan hệ, hai tiểu cô nương liếc nhìn nhau, một người trong đó lập tức đi ra phía sau tìm Phùng Trinh.
Tiêu Lâm cũng đánh giá cửa hàng này một chút, thầm nghĩ buôn bán tốt như vậy, chỉ sợ một ngày kiếm được cũng không ít. Này sau không tránh khỏi phải còn tính toán thu chi linh tinh. Nghĩ vậy, hắn ta cũng tự tin lên rất nhiều.
Phùng Trinh bước ra, nhìn thấy hai phu thê đang đánh giá cửa hàng của mình. Trong lòng nàng tuy có hơi kinh ngạc, trên mặt cũng bất động thanh sắc. Rốt cuộc, khi còn ở trong Tiêu gia, cũng chưa từng đối đầu trực diện với Từ Hồng Ngọc.
"Các người sao lại tới đây?" Phùng Trinh cười nhạt đi tới.
"Tẩu tử." Từ Hồng Ngọc nhiệt tình đi tới: "Tẩu tử, cuối cùng có thể thấy được tẩu. Mấy ngày nay muội và Tiêu Lâm ở nhà đều lo lắng cho tẩu và đại ca. Thật vất vả nghe được tin tức của các người, lúc này mới tìm tới đây."
Công phu trợn mắt nói dối này thật lợi hại!
Phùng Trinh mỉm cười nói: "Phải không, thành Túc Châu này quá lớn, các người đúng là phí không ít tâm tư đi."
Nghe vậy, nụ cười của Từ Hồng Ngọc đông cứng lại. Sắc mặt của Tiêu Lâm cũng có chút khó coi.
Chung quy là Từ Hồng Ngọc có chuẩn bị mà đến, rất nhanh khôi phục như ban đầu, cười nói: "Tẩu tử, sao đột nhiên lại bắt đầu kinh doanh, cũng không đến tìm Tiêu Lâm thương lượng một chút, rốt cuộc là người một nhà, nếu như có khó khăn gì, Tiêu Lâm cũng có thể phụ một chút, tẩu tử cũng quá khách khí rồi."
Phùng Trinh mỉm cười: "Mọi thứ đều ổn, tự nhiên không muốn quấy rầy các người."
Nhìn thấy dáng vẻ dầu muối không ăn vào của Phùng Trinh, Từ Hồng Ngọc không thể chịu đựng được nữa. Nàng ta luôn cho rằng mình là người có đầu óc nhất Tiêu gia, Quách Thúy Hoa và Tiêu Ngô thị ở trong mắt nàng ta chẳng qua chỉ là thôn phụ sơn dã mà thôi, nhưng hôm nay đối mặt với Phùng Trinh, nàng ta lại có chút không thi triển được gì, trong lòng cũng hơi tức giận. Cảm thấy Phùng Trinh không có nhân tình. Tục ngữ có câu, duỗi tay không đánh người mặt cười, nàng ta và Tiêu Lâm đã chủ động bày tỏ, dù thế nào Phùng Trinh cũng không nên biểu hiện như vậy.
Sắc mặt của nàng ta thay đổi mấy lần, trắng xanh đan xen: "Tẩu tử, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng không già mồm nữa. Hiện giờ Tiêu Lâm đang làm việc ở La gia, nếu như tẩu tử có tâm, còn nhờ giúp đỡ nói hai câu, ngày sau Tiêu Lâm được tốt, cũng sẽ không quên chỗ tốt của tẩu tử."
Phùng Trinh nghe vậy thì trong lòng cười thầm. Đôi phu thê này nếu như đã tới cửa cầu người, vậy mà vẫn còn một bộ dáng là chuyện đương nhiên.
Nàng vừa xem xét cửa hàng rượu, vừa nói: "Ngươi cũng quá xem trọng ta rồi. La gia là kiểu người thế nào chứ, sao ta có thể duỗi tay đến người nhà bên kia?"
"Nhưng tướng quân phu nhân đều rất xem trọng tẩu." Từ Hồng Ngọc không tin.
"Người ta cất nhắc ta, ta cũng không thể để mũi trên mắt. Chúng ta là người nhà như thế nào, trong lòng đệ muội cũng hiểu rõ."
Thấy Phùng Trinh từ chối thẳng thừng, Từ Hồng Ngọc và Tiêu Lâm cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn có chút thẹn quá thành giận. Đặc biệt là Tiêu Lâm, ban đầu cảm thấy khó xử, nhưng bây giờ Phùng Trinh trực tiếp từ chối hắn ta, càng cảm thấy bẽ mặt, xanh mặt nói: "Nếu đã như vậy, vậy cũng không quấy rầy tẩu tử, Hồng Ngọc, chúng ta đi thôi."
Nói xong, hắn ta phất tay áo rời đi. Từ Hồng Ngọc cũng tức giận đến đỏ bừng mặt, cười lạnh nói: "Tẩu tử quả nhiên là mặt mũi rất lớn."