Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 52

Chương 52
Chương 52
Sau khi hai người rời đi, Phùng Lý thị từ phía sau đi ra, lo lắng nhìn Phùng Trinh: "Con đứa nhỏ này, tốt xấu cũng là người nhà chồng, con không thể nói chuyện đàng hoàng với bọn họ sao, thế nào phải đắc tội với người ta."

Phùng Trinh thở dài, đỡ cánh tay của Phùng Lý thị: "Mẫu thân, không phải con muốn đắc tội với ai, chỉ là hiện tại con không muốn đắc tội, về sau sẽ có nhiều phiền toái hơn. Còn không bằng đem chuyện nói cho xong, cũng miễn về sau gặp phải tai họa gì."

Nàng đã sớm biết Từ Hồng Ngọc là người như thế nào, nàng ta chỉ là một kẻ không có lợi thì sẽ không dậy sớm. Trước kia ở Tiêu gia không thấy nàng ta gây khó dễ người, nhưng thật ra tâm tư cũng không ít. Người như vậy, căn bản không có sự chân thành nào cả. Lần này, tự nhiên cũng vì một chút lợi ích mới tới kết giao với nàng, nhưng ngày sau vì lợi ích, cũng có thể bán nàng đi.

Những người như thế nàng cũng không hiếm lạ. Chẳng lẽ bởi vì người ta đến kết thân, nàng phải cảm động rơi nước mắt nhận lấy sao?

"Nếu nữ tế biết được, khẳng định sẽ trách chúng ta." Phùng Lý thị vẫn còn lo lắng. Nữ tế tuy tốt nhưng dù sao vẫn là nữ tế, Tiêu gia mới thật sự là người nhà với hắn. "Đứa nhỏ này, sau này nhất định phải hiểu chuyện hơn một chút."

"Hiểu rồi ạ." Phùng Trinh gật đầu đáp ứng: "Quay đi con sẽ viết thư nói rõ với Tiêu Sơn là được."

Dù nàng có tình cảm sâu đậm với Tiêu Sơn, trong lòng Phùng Trinh vẫn sẽ hết sức giữ gìn. Cũng sẽ không để những chuyện vặt vãnh như vậy ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người. Sau khi hoàn thành công việc, liền trở về phòng viết một lá thư cho Tiêu Sơn, giải thích những gì đã xảy ra giữa mình với Tiêu Lâm và Từ Hồng Ngọc ngày hôm nay, cũng như những băn khoăn của nàng. Sau đó lại quan tâm đến cuộc sống của Tiêu Sơn trong quân doanh.

Sau khi viết thư, Phùng Trinh lại đưa cho hắn một số đồ ăn vặt do nàng làm.

"Này, Tiêu Sơn, ngươi đang đọc thư sao, thê tử của ngươi lại tiện thể mang đồ tới à?" Trương Thiết Ngưu chui vào trong doanh trướng, đấm một quyền vào vai Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn kêu lên một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, hắn vẫn đang đọc thư.

Thấy bộ dáng Tiêu Sơn như vậy, Trương Thiết Ngưu cũng rất vui mừng. Trước kia cho dù bắt ép Tiêu Sơn học chữ như thế nào cũng đều vô dụng. Bởi vì không biết chữ, đã lãng phí một thân bản lĩnh kia. Không nghĩ tới bây giờ đã có thể đọc được thư.

Như Trương giáo úy đã nói, phải khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Nhìn thấy Tiêu Sơn ở bên cạnh đọc thư, chính hắn ta cầm lấy một miếng thịt khô cay ăn một khối. Trong miệng cay nóng, thật đúng là đủ vị. Đây mới là đồ ăn vặt nam nhân nên ăn.

Trương Thiết Ngưu ăn một cách ngon lành.

Sau khi đọc xong bức thư, Tiêu Sơn cẩn thận cất thư đi, chuẩn bị đến gặp Trương giáo úy để mượn một số giấy và bút mực, sau đó viết một bức thư hồi âm cho thê tử.

Trương Thiết Ngưu ăn xong một miếng thịt khô, tùy ý lau tay vào xiêm y, hỏi: "Làm sao, mọi thứ trong nhà vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt." Tiêu Sơn gật đầu. Việc kinh doanh rượu của thê tử rất tốt, hiện rất phát đạt, không cần lo lắng nàng ăn không ngon. Còn chuyện của tam đệ, hắn hoàn toàn không muốn quan tâm, thân là huynh trưởng, hắn tự hỏi không làm thất vọng với huynh đệ trong nhà. Hắn không nợ huynh đệ gì cả, cũng sẽ không buộc thê tử của mình phải làm bất cứ điều gì vì huynh đệ của mình.

Trương Thiết Ngưu không hỏi thêm câu nào nữa, khoanh chân nằm trên giường: "Nghe được tin tức gì chưa?"

Tuy là Trương Thiết Ngưu không nói tin tức gì, nhưng Tiêu Sơn lập tức hiểu ra, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Ý của ngươi là, đại tướng quân chuẩn bị phái Trương giáo úy và Lưu phó tướng đến Hà Sáo trấn thủ?"

"Ừ." Trương Thiết Ngưu trịnh trọng gật đầu. "Sơn tử, ta cảm thấy việc này không thích hợp. Hãm trận doanh chúng ta tính toán xong cũng không đến năm trăm người, thêm một ngàn người của Lưu phó tướng, một ngàn năm trăm người, đi đến Hà Sáo bên kia, không phải là cho sói ăn sao, ngươi nói đại tướng quân là đang làm gì đây?"

Để bọn họ đi cũng được, chết thì chết thôi. Nhưng Trương giáo úy là thân nhi tử của đại tướng quân. Nào có ai nỡ để nhi tử của mình đi chịu chết.

Tiêu Sơn híp mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Trương giáo úy suy nghĩ thế nào?"

"Trương giáo úy còn có thể nghĩ thế nào nữa, ngài ấy xưa nay nghe lời tướng quân nhất, cho dù bây giờ tướng quân bảo ngày ấy đi đánh sào huyệt của man di, ngài ấy cũng có thể đơn thương độc mã mà đi."

"Một khi đã như vậy, chúng ta lo lắng cũng vô dụng, dù sao chúng ta cũng đi theo Trương giáo úy. Không quan tâm núi đao biển lửa, cùng nhau đi là được."

Trương Thiết Ngưu nghe vậy, thở dài nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy đại tướng quân quá bất công mà thôi. Trước đây không cảm thấy, nhưng lần trước chuyện luận công ban thưởng, đại tướng quân chỉ nhớ tới thiếu tướng quân, gạt Trướng giáo úy của chúng ta sang một bên, ta thật sự không phục. Nói đi nói lại, vẫn là do chúng ta ít người, bằng không cũng sẽ không ai khi dễ chúng ta thế này."

"Thiết Ngưu, ngươi đừng lo lắng, chờ đến khi Trương giáo úy lên tiếng, chúng ta lại nghĩ đến. Hiện tại cứ làm tốt chuyện thay quân ở Hà Sáo là được."

Giờ đây Tiêu Sơn cũng không còn xúc động như trước. Trước kia Phùng Trinh đã phân tích những điều này cho hắn biết, hắn cũng không ngu ngốc, lúc trước là bị che mắt, giờ đã được nhắc nhở, rất nhiều chuyện cũng đều nghĩ kỹ. Những người như bọn họ rốt cuộc vẫn là dưới trướng của đại tướng quân, cho dù đại tướng quân có bất công, bọn họ không phục cũng vô dụng. Chủ yếu là Trương giáo úy nghĩ như thế nào.

Hơn nữa hắn và Trinh nhi đều nghĩ giống nhau, Trương giáo úy không phải là người tầm thường, nếu hắn ta làm như vậy, tự nhiên là có lý do. Chẳng qua đó chỉ điều là hắn suy đoán, cũng không tiện nói bừa cùng với Thiết Ngưu, chỉ có thể yên lặng xem chuyện gì xảy ra.

Lúc này trong quân doanh, Trương Định Nam đang lau bội kiếm của mình.

Thất tinh bội kiếm này là thời điểm hắn ta làm lễ thăng quan, phụ thân Trương Tế Thế đã tặng cho hắn ta. Những lời động viên ngày ấy vẫn còn văng vẳng bên tai của hắn ta. Bây giờ nghĩ lại, lại khiến hắn ta cảm thấy có vài phần châm chọc.

Chỉ bởi vì đại ca là đích trưởng tử, mẫu tộc là thế gia, cho nên sớm đã được phong làm thiếu tướng quân, ngày sau sẽ là người nối nghiệp quân Túc Châu. Mà cho dù hắn ta có nỗ lực như thế nào, từ khi còn là tiểu tốt trong quân doanh đến giáo úy của Hãm trận doanh, vẫn không nhận được một lời khen ngợi nào.

Lần ban thưởng trước, trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, phụ thân đây là lo lắng sau khi hắn ta được phong thưởng, thế lực của hắn ta sẽ lớn hơn, bắt đầu có những tâm tư không tốt, liền dứt khoát chèn ép hắn ta. Chỉ cất nhắc đại ca Trương Thừa Tông.

Dựa vào cái gì?

Cho rằng tống khứ hắn ta đến Hà Sáo là có thể khiến hắn ta cúi đầu nhận thua? Hắn ta cũng sẽ không chấp nhận số phận của mình!

"Tiểu Sơ, đưa thư cho mẫu thân của ta, bảo ngài ấy chớ lo lắng. Hành trình đến Hà Sáo ta đã có an bài, không cần bởi vì chuyện này mà tranh cãi với phụ thân."

"Vâng." Tùy tùng Lâm Sơ lập tức đi ra khỏi doanh trướng, ra roi thúc ngựa đến thành Túc Châu.

Phùng Trinh vẫn là từ trong miệng Trương phu nhân mới biết được, mấy người Tiêu sơn đã đến Hà Sáo bên kia thay quân, cách nơi này hơn nửa tháng lộ trình.

Việc này khiến Phùng Trinh vô cùng mất mát. Vốn dĩ cho rằng tới thành Túc Châu, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt Tiêu Sơn. Không nghĩ tới lần này, hai người lại cách xa hơn.

Quả nhiên, quân tẩu không dễ làm.

Đương nhiên, so với nàng, Trương phu nhân càng rẫu rĩ không vui.

Phùng Trinh nghĩ đến hành vi cử chỉ thiên vị của Trương tướng quân trước đó, rồi nghĩ đến sự thay quân đột ngột này, trong lòng nàng có một số suy đoán: "Phu nhân là đang lo lắng cho Trương giáo úy? Lần thay quân này của bọn họ có vẻ hơi đột ngột."

"Đúng là đột ngột." Hiện giờ Trương phu nhân không còn coi Phùng Trinh là người ngoài nữa. Gần đây việc kinh doanh đã được gắn kết với nhau, Phùng Trinh đã giúp bà ta kiếm được không ít bạc. Thứ hai cũng vì Tiêu Sơn là trượng phu của nàng, hắn là mãnh tướng dũng cảm dưới quyền của nhi tử bà ta, cũng là tâm phúc. Có chút lời nói, bà ta không cần phải giấu Phùng Trinh.

"Mặc dù ở Hà Sáo bên kia không xung đột chính diện với bọn man di, nhưng lại có tiếp xúc với người Khương ở phía bắc. Nếu như có xung đột, đám người Định Nam không có bao nhiêu người, khó tránh khỏi bị tổn hại."

"Dân phụ nghe Hà Sáo bên kia có thành trì của Đại Đường chúng ta, tại sao không chiêu binh ở đó?" Phùng Trinh kỳ lạ hỏi. Không đủ người, chỉ cần chiêu mộ thêm người là được rồi?

"Cái này ngươi không hiểu được. Đại tướng quân chỉ an bài những quân chính quy ở đó, ấn theo nhân số trong danh sách mà phát lương. Nếu như là thêm người, đại tướng quân nhất định sẽ không đồng ý."

Về điểm này, tuy rằng Trương phu nhân trách Trương tướng quân bất công, lại không có gì để nói, người Khương và Đại Đường ít khi xảy ra xung đột, cho nên sẽ không tốn nhiều binh lực để phòng thủ. Mà biên chế quân Túc Châu chỉ có những người này, phải dùng để phân tán các nơi đề phòng mấy chục vạn man di ở khắp nơi. Cho nên việc phân bổ một ngàn năm trăm người đi đến Hà Sáo cũng là hợp lý. Chỉ là khi nghĩ đến nhi tử của mình phải ở trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng bà ta không thể bình tĩnh được.

Phùng Trinh nghe được tình hình này, đương nhiên cũng biết mấu chốt trong đó chính là tiền lương.

Suy cho cùng, cái gọi là biên chế triều đình, cũng chỉ bất quá là cung cấp bao nhiêu lương thực, lương bổng mà thôi. Ngươi ấn theo số lương thực lương bổng đó mà chiêu mộ binh lính. Thực tế biên chế quân Túc Châu bây giờ đã vượt quá yêu cầu của triều đình, lương thực thiếu thốn đều do đại tướng quân tự chi trả, hoặc là lấy từ khắp nơi bù đắp. Những việc này đều là do nàng nghe Tiêu Sơn nói tới.

Nàng cau mày suy nghĩ, rồi ngập ngừng nói: "Phu nhân, nếu thật sự không yên tâm, không bằng đề nghị Trương giáo úy ở nơi đó chiêu mộ một đám binh lính coi như là phụ binh, cũng không phải loại biên chế, thường ngày thì để làm ruộng, khi nhàn hạ thì thao luyện, hơn nữa là dùng để đề phòng người Khương, không chiếm dụng lương của biên chế quân Túc Châu, nói vậy hẳn là đại tướng quân cũng sẽ không cự tuyệt đâu."

Sau khi nghe đề nghị của Phùng Trinh, đôi mắt của Trương phu nhân đột nhiên sáng lên.
 
Bình Luận (0)
Comment