Tục ngữ nói, người vô tri không biết sợ hãi.
Cũng chỉ có Phùng Trinh, một người không hiểu các mối quan hệ hình thức phức tạp trong quân doanh, mới có thể đưa ra một ý tưởng to gan như vậy. Bất quá nếu suy nghĩ cẩn thận, ý tưởng này cư nhiên lớn mật, nhưng cũng rất có hiệu quả.
Hơn nữa nếu là lúc trước, Trương phu nhân còn có chút băn khoăn về quân lương. Nhưng bây giờ bà ta có mối buôn bán rượu của riêng mình, sau này nếu La gia bán những loại rượu này cho các nơi khác ở Đại Đường, thu nhập của bà ta sẽ rất phong phú, nuôi mấy ngàn binh lính cũng không thành vấn đề. Ngày sau cho dù càng nhiều người hơn, cũng sẽ nuôi nổi.
Dù sao, bà ta cũng không chuẩn bị số bạc dự phòng này để trở thành đại phú. Trước đó bà ta còn chuẩn bị cho Trương tướng quân khi ông ta cần, cho ông ta biết chính mình một nữ nhân thương hộ cũng có thể làm cho ông ta rất nhiêu việc. Cũng miễn cho ông ta coi thường mẫu tử hai người bọn họ.
Nhưng hành động hiện tại của đại tướng quân thật sự khiến bà ta rét lạnh tâm.
Một khi đã như vậy, bà ta cũng không cần làm lợi cho người khác. Chi bằng nuôi thêm vài người cho nhi tử của mình. Quân lương của những người này là do nhi tử của bà ta phát, ngày sau tự nhiên cũng chỉ có thể trung thành với nhi tử của bà ta. Cũng tạo thêm lớp bảo đảm cho mẫu tử hai người.
Hai nữ nhân, một người có bạc, một người không sợ sệt, biện pháp to gan lớn mật này thế nhưng còn cảm thấy rất khả thi. Ngay lập tức, Trương phu nhân phái tâm phúc bí mật báo suy nghĩ của bà ta cho Trương Định Nam.
Sau đó, Trương phu nhân lại lấy đoàn lữ hành của La gia, vận chuyển mấy cái rương lớn đến cho Trương Định Nam. Về phần trong rương là thứ gì, cũng không thể biết được.
Cùng lúc đó, Phùng Trinh cũng nhận được lá thư do phu quân nhà mình gửi về.
Đương nhiên là Tiêu Sơn chỉ báo tin tốt mà không báo tin xấu, chỉ vân đạm phong khinh nói muốn đến Hà Sáo đóng quân, cũng không phân tích mức độ nguy hiểm trong đó.
Trong lòng Phùng Trinh oán trách vài câu, không khỏi lo lắng cho hắn.
Bất quá để Tiêu Sơn yên tâm, nàng cũng giả vờ như không biết. Nam nhân đang ở bên ngoài tranh sự nghiệp, hiện giờ nhiều nhất nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ Trương phu nhân bày mưu tính kế, cũng không thể giúp được gì nhiều. Đương nhiên cũng sẽ không kéo chân của Tiêu Sơn.
Tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ là kiếm bạc, không chỉ cho bản thân mà còn cho Trương phu nhân. Chỉ cần Trương Định Nam tốt, mấy người Tiêu Sơn mới có thể tốt.
Hiện tại nàng và Tiêu Sơn thật sự bị đóng đinh vào sợi dây thừng của Trương phu nhân và Trương Định Nam.
Xem ra ngày sau phải càng tận tâm hơn mới được.
Khi đại quân của Trương Định Nam và Lưu phó tướng chuẩn bị khởi hành, cũng nhận được thư từ của Trương phu nhân, trong đó có mấy cái rương do La gia vận chuyển đến.
Sau khi Trương Định Nam đọc bức thư, trong lòng hắn ta khí huyết cuồn cuộn.
Rất nhanh liền triệu tập ba vị bách phu trưởng là Trương Thiết Ngưu và Tiêu Sơn, còn có La Định.
Trương Định Nam không trực tiếp nói muốn chiêu binh mãi mã, hắn ta chỉ mơ hồ đề cập không đủ binh lực, nên sẽ chiêu mộ phụ binh như thế nào.
Tiêu Sơn và Trương Thiết Ngưu liếc nhìn nhau, rồi nhìn về phía La Định. La Định nói: "Điều này không thích hợp, nếu như đại tướng quân biết, nhất định sẽ truy cứu. Trương giáo úy, đây chính là binh hành hiểm chiêu* a."
*binh hành hiểm chiêu: Là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân
Trương Định Nam nghe vậy thì nở nụ cười, vỗ vỗ vai La Định: "Ngươi nói đúng, biện pháp này thật sự không đáng tin, cho nên bổn giáo úy quyết định sau khi đến Hà Sáo, liền nhanh chóng thao luyện các huynh đệ, để cho nhóm tiểu tử đó đều có thể lấy một địch trăm, thêm phần chúng ta cũng có thể so với mười vạn đại quân."
Việc này cứ như vậy mà đi qua, cũng không ai chủ động đề cập đến nữa.
Sau khi đại quân lên đường, trên đường khi hạ trại, Tiêu Sơn lấy cớ đi mượn giấy và bút mực, một mình đi tìm Trương Định Nam.
"Trương giáo úy, chuyện trước đó, mạt tướng có chút ý tưởng. Mạt tướng cảm thấy, chuyện phụ binh là có thể làm được."
Trương Định Nam vốn cho rằng người nhìn ra tâm tư của hắn ta là Trương Thiết Ngưu, một người quen cũ, không nghĩ thế nhưng lại là Tiêu Sơn.
Xét cho cùng, trong ba bách phu trưởng, Trương Thiết Ngưu là người có thâm niên lâu nhất. La Định là người có văn hóa nhất. Còn Tiêu Sơn mới nhậm chức không lâu, trước đó vẫn là một người thô lỗ không biết chữ, chỉ có một cỗ sức lực dã man.
Tuy nhiên, sau khi nghe Tiêu Sơn ủng hộ kế hoạch của mình, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hỏi: "Ngươi cảm thấy được không? Nếu như đại tướng quân phát hiện, ngươi có biết hậu quả chứ."
"Chớ nói Hà Sáo cách Túc Châu rất xa, ngay cả bản thân biên chế quân Túc Châu đã vượt quá hạn định của triều đình. Chúng ta ở Hà Sáo xa xôi, nếu như thật sự có xuất hiện tình huống đột ngột, quân Túc châu nước xa cũng không cứu được lửa gần, so với việc đem tính mạng giao cho người khác, còn không bằng nghĩ biện pháp nắm vào trong tay. Hơn nữa, những binh lính kia đến lúc đó cũng không nằm trong biên chế, chỉ cần quản lý thích đáng, Trương tướng quân bên kia cũng sẽ không nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu như giáo úy cảm thấy không yên tâm, chúng ta liền đặt mua một ít đồng ruộng, chiêu mộ dân tráng ở đó khai khẩn. Mặc dù là tá điền, nhưng bọn họ chính là binh lính. Khẩn khẩn đồng ruộng, cũng có thể trợ cấp được quân lương."
Đồng tử Trương giáo úy co rụt lại: "Ý của ngươi nói là, lấy danh nghĩa tá điền đi chiêu mộ dân tráng?" Tảng đá đè nặng trong lòng hắn ta cuối cùng đã được dỡ bỏ.
Tiêu Sơn gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Trên thực tế trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên hắn bày mưu tính kế, tuy cảm thấy biện pháp này rất tốt, nhưng cũng không biết có thể được hay không.
Biện pháp này cũng là được hưởng lợi từ biện pháp quản chế đồn điền lúc trước Phùng Trinh cho hắn biết. Nội quy đồn điền của quân đội là vì để tiết kiệm quân lương, nuôi sống được nhiều binh lính. Mà dùng ở chỗ này, tuy rằng không phải vì để tiết kiệm quân lương, những cũng vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận chiêu mộ binh lính.
Trương giáo úy âm thầm cân nhắc, vui sướng đánh giá Tiêu Sơn một phen, cười ha ha: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, Tiêu Sơn, ngươi thật sự rất khác trước kia."
Tiêu Sơn cười sờ sờ đầu mình: "Kỳ thật mạt tướng cũng không biết có được hay không, chỉ là cảm thấy thích hợp thôi."
"Được, đương nhiên là được, khi đến Hà Sáo, chúng ta phải thương lượng kỹ một chút."
Trương giáo úy vui vẻ vỗ vai Tiêu Sơn. Nhớ tới trong thư của mẫu thân đã đề cập đến thê tử của Tiêu Sơn là Phùng Trinh, cũng cảm thấy là một vị kỳ nữ có trí tuệ. Nhìn lại những thay đổi hiện tại của Tiêu Sơn, trong lòng không khỏi cảm khái, Tiêu Sơn đây là có phúc phần. Cưới được hiền thê, cổ nhân đúng là không bao giờ lừa dối người ta.