Sau khi đại quân đến Hà Sáo, cũng đến chỗ trung quân tiến hành thay quân.
Địa hình Hà Sáo phì nhiêu, lúc trước thời điểm người Khương còn cường đại, Đại Đường cùng với người Khương thường xuyên vì một mảnh đất mà đánh đến máu chảy thành sông. Trải qua đấu tranh của hai đời quân vương, rốt cuộc đã đem dân tộc Khương chia năm xẻ bảy, dân tộc hùng mạnh như dân tộc Khương cũng sụp đổ, Hà Sáo cũng trở thành vật trong tay của Đại Đường.
Hà Sáo ngày nay đã rất thịnh vượng. Trong thành Hà Sáo có mấy chục vạn dân cư, có thể nói là thành trì lớn tại biên cảnh.
Nhưng đối với Trương Định Nam mà nói, thành Hà Sáo này là một cái lồng giam lộng lẫy do phụ thân dựng lên cho hắn ta. Phàm là hắn ta thiếu tự chủ một tí, sẽ phải cam tâm tình nguyện bị nhốt ở trong lồng sắt này, đừng bao giờ nghĩ đi ra ngoài nữa.
"Truyền lệnh xuống, không có quân lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào thành Hà Sáo."
Sau khi mệnh lệnh được truyền xuống, Trương Định Nam đã sai người mua một mảnh đất lớn, lấy cớ chiêu mộ tá điền để tuyển chọn trai tráng địa phương. Cũng nhờ thương đội La gia truyền tin đi, chỉ cần là trai tráng đến Hà Sáo, đều có thể có ruộng tốt để trồng trọt.
Tin tốt như vậy được truyền ra, đương nhiên sẽ có vô số người đến xem nối liền không dứt. Để không thu hút sự chú ý, Trương Định Nam đã giao vấn đề này cho Tiêu Sơn đi làm, cùng với sự hỗ trợ của Trương Thiết Ngưu.
La Định thấy hai người bọn họ vừa tới nơi liền có nhiệm vụ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn. Hắn ta là họ hàng xa của La gia, dù sao cũng có vài phần thân tình với Trương giáo úy, nhưng lại không ngờ còn thua kém hơn so với hai kẻ xuất thân từ chân đất.
Trong lòng tức giận, nhưng lại không dám phát tác. Chỉ có thể gieo vào trong lòng La Định một cái gai.
Nhiệm vụ của Tiêu Sơn diễn ra rất suôn sẻ. Ở bất cứ nơi nào cũng không thiếu người nghèo khổ. Mặc dù ở Hà Sáo không thiếu đất đai màu mỡ, nhưng cũng hiểu được có bao nhiêu mảnh đất thật sự đến tay người dân. Một chút trai tráng còn phải bị địa chủ bóc lột, ăn không đủ no mặt không đủ ấm. Hiện giờ có đại quân từ Túc Châu tới thế nhưng cũng đã bắt đầu làm địa chủ, chiêu mộ tá điền, địa tô lại thu rất thấp, càng nghe nói, nếu là tòng quân, còn có thể miễn trừ địa tô. Chuyện tốt như vậy, cho nên đã thu hút rất nhiều trai tráng khỏe mạnh nhiệt tình đến đây.
"Sơn tử, phải nói là, ngươi thật sự trông càng ngày càng ra dáng." Thấy Tiêu Sơn sắp xếp công việc đâu vào đấyTrương Thiết Ngưu không thể không khen ngợi.
Kể từ khi Tiêu Sơn trở lại, Trương Thiết Ngưu nhận thấy Tiêu Sơn không còn tầm thường. Chưa nói đến việc biết chữ, ngay cả việc làm cũng trở nên có chương có pháp. Cũng không còn dựa vào sức lực vũ phu lúc trước mà làm việc, hiện tại cái gì cũng đều suy xét. Cũng giống như các vị tướng quân kia.
Tiêu Sơn đã đăng ký xong danh sách, tách những tá điền thật sự cùng với các phụ binh tham gia báo danh ra.
Đây là điều mà trước đây căn bản hắn không thể làm được, bản thân Tiêu Sơn cũng phải ngạc nhiên trước những thay đổi hiện tại của mình. Nhớ lại bản thân trong quá khứ, lại nhìn mình hiện giờ, tựa hồ biến hóa không nhỏ.
Bất quá hắn rất vui vì sự thay đổi hiện tại. Cũng chỉ khi mình như vậy, mới có thể có hy vọng cho Trinh nhi sống một cuộc sống tốt đẹp.
Trương Định Nam nhìn thấy danh sách do Tiêu Sơn trình lên, nhìn vào nhân số binh lính chiêu mộ, kích động đến trừng lớn đôi mắt.
Lúc trước trong tay hắn ta là Hãm trận doanh, tuy rằng quân này vốn là một ngàn người, trên danh nghĩa cũng do hắn ta quản chế, nhưng chung quy cũng là thuộc hạ của phụ thân. Ngày sau có thể đáng tin hay không còn chưa biết được. Nhưng trên danh sách này là ba ngàn người, lại thật là người của mình. Ngay sau cho dù là phụ thân, cũng không thể khiến cho bọn họ được phép làm trái ý hắn ta.
Trong tay có người tự nhiên không còn hoảng hốt. Lần này đã khiến cho Trương Định Nam triệt để có sự hiểu biết thấu đáo như vậy.
Trương phu nhân biết nhi tử chiêu mộ được ba ngàn lực sĩ, cũng rất vui mừng, vội vàng sai người đưa bạc tới. Ngẫm nghĩ, lại lập tức bảo Ngô ma ma tìm Phùng Trinh đến.
"Phải mời nàng ta đến đây, không được chậm trễ." Trương phu nhân đặc biệt dặn dò một câu.
Càng tìm hiểu sâu hơn về Phùng Trinh, bà ta càng hiểu tầm quan trọng của người này đối với mình.
Lúc này Phùng Trinh lại có chút bực bội.
Thật vất vả mới trải qua vài tháng sống yên bình, người Tiêu gia lại tìm đến cửa. Lần này, Tiêu ngô thị lại mang theo Quách Thúy Hoa tới cửa, không nói hai lời liền bắt đầu gây rối ở cửa hàng.
Công phu la lối khóc lóc om sòm của Tiêu Ngô thị không nhỏ, lăn một vòng tiến hành lau sạch sẽ lớp bụi trên sàn nhà.
Phùng Trinh đương nhiên không muốn để ý đến hai người này, nhưng nàng không thể thắng nổi sự vô liêm sỉ của hai người bọn họ, ở một bên mắng nàng là tức phụ vô lương tâm ăn cây táo rào cây sung. Lại nói Phùng gia cướp nhi tử của bà ta, cướp bạc của nhà ta, cho nên hiện giờ cửa hàng này cũng phải thuộc về Tiêu gia.
Trên đời này luôn có những người thích gây ồn ào. Hơn nữa, mấy ngày nay Phùng Trinh chính là cái gai trong thịt của những người cùng ngành, ngày thường bởi vì có Trương phu nhân, không thể làm gì được nàng. Hiện tại người trong nhà lại nội đấu, tự nhiên vui lòng đến để bỏ đá xuống giếng.
"Quả đúng độc nhất là lòng dạ phụ nhân, ngay cả lão nhân cũng không nuôi."
"Khó trách còn trẻ như vậy đã mở được cửa hàng, hóa ra là cướp lấy sản nghiệp nhà chồng."
"Nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng không ngờ lại có tâm tư ác độc như thế. Nhà chồng này đúng thật đủ xui xẻo."
"..."
Hàng loạt ngôn ngữ khó nghe cứ thế tuôn ra. Phùng Trinh thật ra không quan tâm, nhưng Phùng Lý thị và Phùng tú tài thì nghe đến đen mặt. Đặc biệt là Phùng tú tài, ngày thương ông coi nặng nhất là trung hiếu nhân nghĩa, tự cho mình là người đọc sách thánh hiền. Hiện tại ở Túc Châu ông cũng đã thu nhận được mấy học trò, làm thầy của kẻ khác. Hôm nay lại nháo loạn như vậy, ngày sau chỉ sợ ông ở trước mặt học trò cũng sẽ không còn chút uy nghi nào.
"Thông gia, có chuyện gì thì xin cứ nói, bà nháo như vậy, thật sự quá khó coi." Phùng Lý thị đi tới kéo Tiêu Ngô thị.
"Tránh ra." Tiêu Ngô thị hất mạnh cánh tay của bà ra: "Bây giờ bà thật ra là đang nói mát, để khuê nữ của bà dưỡng lão cho bà, cuộc sống của bà nhưng cũng quá tốt rồi. Cũng không nghĩ đến Tiêu gia của chúng ta, chỉ biết lo trợ cấp cho Phùng gia các người."
"Bà đang nói gì vậy, chúng ta, chúng ta không có lấy bạc của Tiêu gia." Lời này Phùng Lý thị nói ra có chút không tự tin. Bây giờ gia đình thật sự đang sống với nữ nhi. Vốn tưởng rằng nếu nữ tế đồng ý thì sẽ không có chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới Tiêu gia đến làm loạn. Sớm biết vậy thì cho dù nói gì cũng sẽ không sống cùng nữ nhi.
Tiêu Ngô thị hừ lạnh một tiếng: "Nhìn một cái xem, chính bà cũng không có tự tin đi."
Quách Thúy Hoa cũng ở bên cạnh ồn ào: "Nói đến nói đi, vẫn là Phùng gia các người lòng dạ dơ bẩn, lấy hết bạc đi, còn muốn phân gia với chúng ta. Đại ca này thật sự là bị hồ ly tinh che mắt."
"Gây sự xong rồi sao?" Phùng Trinh bình tĩnh mở miệng.
"Ai gây sự?" Quách Thúy Hoa đắc ý trừng mắt nhìn nàng: "Lời của chúng ta nói là sự thật."
"Sự thật?" Phùng Trinh cười lạnh một tiếng: "Sự thật chính là bà bà tính kế tài sản của tức phụ, đệ muội còn ở bên cạnh hát đệm. Các người nói ta lấy tài sản trong nhà, các người có biết, mở cửa hàng này phải tốn bao nhiêu bạc? Nhưng ta cũng muốn hỏi một chút, Tiêu gia các người lấy đâu ra bạc? Là lão nhị làm ruộng kiếm được, hay là do lão tam làm ở phòng thu chi kiếm được. Hay là, từ tiền lương của phu quân ta?"
Liên tiếp mấy câu hỏi, Tiêu Ngô thị và Quách Thúy Hoa lập tức á khẩu không trả lời được.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám thừa nhận bạc đó là do tướng quân phu nhân ban thưởng. Đây là thành Túc Châu, nếu như tướng quân phu nhân nghe được chân tướng, nhất định sẽ chọc giận tướng quân phu nhân. Nhưng nếu không nói, cũng lại không nói được lai lịch của số bạc đó.