"Như thế nào, lại không nói ra được, luôn miệng nói là ta tham bạc của Tiêu gia các người, sao lại không nói ra được lai lịch của bạc này từ đâu ra?"
Phùng Trinh hơi cười lạnh, chờ người Tiêu gia trả lời.
Tiêu Ngô thị ré lên một lúc lâu, nhưng không biết nên nói gì. Vốn tưởng rằng Phùng Trinh là một nha đầu sĩ diện, nếu tự bà ta làm ồn ào, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nàng, sẽ không sợ nàng không nhượng bộ. Làm sao lại nghĩ nha đầu này so với bà ta còn khó chơi hơn.
Quách Thúy Hoa thấy Tiêu Ngô thị không lên tiếng, trong lòng rất tức giận. Nàng ta chính là nghe tức phụ của lão tam nói, cửa hàng rượu của Phùng Trinh mỗi ngày kiếm được không ít. Hiện giờ trong tay nàng không chỉ có hơn một ngàn lượng bạc.
Giờ đây Quách Thúy Hoa không chỉ muốn bạc, nàng ta còn muốn nhiều hơn nữa, dù sao cửa hàng này là của Phùng Trinh, cũng chính là của Tiêu gia, mọi người đều có phần. Có cửa hàng này, ai quan tâm đến việc trồng vài mẫu đất khô cằn kia.
Nàng ta chống nạnh nói: "Chúng ta không có bạc, chẳng lẽ ngươi có? Bạc kia còn không phải ban thưởng cho đại ca sao, dựa vào cái gì mà một mình ngươi đi lấy?"
Tiêu Ngô thị nghe vậy thì cũng tỉnh táo lại: "Đúng vậy, nói đến cùng, cũng là bạc của Tiêu gia chúng ta."
"Lão thân đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến như vậy." Ngô ma ma cười như không cười từ trong đám đông bước ra.
Khi bà ta vừa tới đây, liền thấy người nhà này ở đây làm ầm ĩ. Chỉ là không muốn làm Phùng Trinh khó xử, vì vậy muốn đợi sau khi nàng xử lý xong việc này mới đi ra gặp mặt. Chỉ là bà ta thật sư không chịu nổi hai bà tức không biết xấu hổ này.
Phùng Trinh nhìn thấy Ngô ma ma tới, trong lòng hơi kinh ngạc, bước tới nói: "Ma ma đến rồi."
"Phùng nương tử, ngươi thật đúng là chịu ủy khuất rồi. Nếu như phu nhân biết việc ban thưởng cho ngươi lại rước lấy sài lang hổ báo đến cho ngươi, không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào. Việc này ngươi nên sớm nói với phu nhân một chút. Nhưng thật ra xem ai còn dám đánh chủ ý lên số bạc đó." Bà ta vừa nói, đôi mắt đã đảo qua một lượt. Nhìn thấy Tiêu Ngô thị và Quách Thúy Hoa run rẩy, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
"Một chút việc nhỏ này, nào dám quấy rầy phu nhân." Phùng Trinh thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngô thị cùng với Quách Thúy Hoa: "Các ngươi còn không đi, chẳng lẽ thật sự muốn làm loạn đến trước mặt phu nhân sao?"
Tiêu Ngô thị và Quách Thúy Hoa vội vàng đứng dậy với sắc mặt khó coi, vẻ mặt hoảng sợ, nơi nào còn có khí thế bày trò như vừa rồi.
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Ngô ma ma nói: "Nếu như lại để người biết các ngươi tới quấy rối, lão thân nhưng sẽ không còn khách khí như vậy nữa, nhất định sẽ dẫn các ngươi tới trước mặt tướng quân phu nhân nói chuyện."
"Không dám, không dám." Tiêu Ngô thị vội vàng kéo Quách Thúy Hoa đang choáng váng ra khỏi đám người.
Thấy Ngô ma ma đích thân ra tay, hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô ma ma, cửa hàng này là do tướng quân phu nhân đưa bạc ra mở. Mối quan hệ này thật tốt. Xem ra Phùng chưởng quầy thật không dễ chọc.
Không có náo nhiệt để xem, nhưng lại đều lo lắng gây họa lên người, đám đông nhanh chóng giải tán.
Trên mặt Phùng Trinh đầy vẻ cảm kích: "Hôm nay thật sự là nhờ có ma ma."
"Đúng vậy, đa tạ Ngô ma ma." Phùng Lý thị cũng ở bên cạnh nói cảm tạ.
Ngô ma macười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì. Lão thân không quên nhìn những người xấu xa la lối khóc lóc như vậy. Cũng chính là tính tình Phùng nương tử tốt, nếu là lão thân, đã sớm giáng một cái tát tai rồi."
Phùng Trinh thở dài một tiếng.
Ngô ma ma cũng nghĩ về đến thân phận của Phùng Trinh. Suy cho cùng, cũng là tức phụ của người ta. Bà ta cũng không nói những cái đó nữa, nói rõ mục đích đến.
Phùng Trinh nghe Trương phu nhân gọi đến, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ nói với Phùng Lý thị trông cửa hàng, bảo hai nữ giúp việc thu dọn cửa hàng, sau đó đi theo Ngô ma ma đến phủ của tướng quân.
Trương phu nhân tự nhiên vẫn là vì chuyện tiền bạc.
Hiện nay việc kinh doanh rượu ngày càng phát đạt, lúc đầu Trương phu nhân còn cảm thấy số bạc này đủ tiêu xài, nhưng hôm nay phải dùng trên người nhi tử, phát hiện việc tiêu số bạc này tựa như nước chảy, hiện tại mới nuôi mấy ngàn người đã không đủ, ngày sau nếu lại nuôi thêm người, nhưng phải làm sao đây?
Giờ đây Trương phu nhân hoàn toàn không ý thức được, bản thân bà ta theo tiềm thức đã hy vọng nhi tử mình sẽ tự lập môn hộ.
Suy nghĩ duy nhất của bà ta bây giờ chính là bạc, nhất định phải có đủ bạc để khiến cho nhi tử mình không phải lo lắng.
Vốn dĩ, chuyện này bà ta nên tìm đại ca ruột ở La gia để thương lượng, bất quá La gia cũng không phải La gia cả bà ta, đại ca cũng có thân nhi tử, cho nên theo bản năng bà ta lựa chọn tin tưởng Phùng Trinh.
Sau khi Phùng Trinh nghe Trương phu nhân phàn nàn không đủ bạc để tiêu, liền biết Trương phu nhân đã nghe lời đề nghị trước đó của mình, yêu cầu Trương giáo úy tự nuôi tư binh.
Cứ như vậy, bạc xác thật là không đủ.
Phùng Trinh nói: "Thật ra dân phụ có một ý tưởng, bất quá nếu thực hiện, ngày sau chắc chắn sẽ làm tổn hại con đường tiền tài của một số người."
"Hả, ngươi là đang nói về?"
"Bây giờ rượu của chúng ta xem như độc bộ thiên hạ, cứ như vậy, nếu như nhà mình mở tửu lâu, tửu lâu cung ứng một số rượu ngon cực phẩm không có trên thị trường, chỉ là việc này, hẳn có thể sẽ thu hút các quan to hiển quý tìm tới. Nếu như thiết kế tửu lâu đặc biệt một chút, món ăn đặc sắc một chút, chắc chắn không lâu sau sẽ có thể trở thành tửu lâu lớn hàng đầu. Nhưng nếu như mở tửu lâu này, cũng không chỉ có một, có thể bên trong mỗi thành trì lớn đều mở một cái. Phu nhân cảm thấy thế nào?"
Trương phu nhân càng nghe, mắt càng thêm sáng ngời, trong lòng càng thêm cao hứng. Không thể không thừa nhận bản thân bà ta quả thật không tìm lầm người. Phùng Trinh người này, ở phương diện này rất có ý tưởng.
Hơn nữa Trương phu nhân còn nghĩ đến một mặt khác. Nếu như thật sự giống như lời Phùng Trinh nói, tửu lâu trải rộng khắp nơi, có thể thu hút được quan to hiển quý, lúc đó phàm là thiên hạ có gió thổi cỏ lay gì, không phải bản thân sẽ biết được rõ ràng sao?
Cái này còn quý hơn so với bạc.
Thấy Trương phu nhân vui mừng, Phùng Trinh không nhịn được mà nói: "Phu nhân, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Rốt cuộc chuyện kinh doanh rượu trước đó chúng ta đã đắc tội một ít người. Những người này sợ uy thế của tướng quân, không dám làm gì cả. Nhưng nếu lần này mở tửu lâu, vậy thì lại phải đắc tội thêm với một đám người."
"Cũng đúng." Sắc mặt của Trương phu nhân hơi trầm xuống.
Mặt mũi này của Trương phu nhân cũng không phải là đệ nhất thiên hạ. Đằng sau những tửu lâu to lớn đó, cái nào mà không phải là quan to hiển quý. Rượu còn tốt, dù sao cũng là sản xuất ở Túc châu, chỉ là vận chuyển bán đi ra ngoài, người ta cũng không nề hà. Chính là nếu ở mỗi chỗ đều có tửu lâu, chính là sẽ đặt dưới mí mắt người khác.
"Kia nếu đã như vậy, ta cũng làm lợi cho người thì sao?" Trương phu nhân đột nhiên nói.
Phùng Trinh nhìn bà ta, không rõ được ý tứ này.
Trương phu nhân nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Thấy Trương phu nhân đã có định liệu, Phùng Trinh không muốn ở lại nữa, cho nên xin phép cáo từ. Khi tiếp xúc với những người ở tầng lớp trên này, nàng sẽ luôn ghi nhớ một nguyên tắc - thức thời. Tuyệt đối sẽ không bởi vì Trương phu nhân thân cận với nàng, nàng liền coi chuyện này là đương nhiên.
Hai người họ đi ra khỏi Nghi môn*, đối diện với một nam nhân cao lớn mặc trường bào màu đen đi tới.
*Nghi môn: Cửa chánh ở các dinh thự hay lâu đài
Nam nhân với khí thế uy nghiêm, một đường đi tới, người hầu hai bên lần lượt quỳ xuống.
Cả Ngô ma ma và Phùng Trinh đều cả kinh, hai người vội vàng nghiêng người quỳ rạp xuống đất.
Trương Tế Thế với khuôn mặt âm trầm đi tới, đi đến bên cạnh Ngô ma ma, đột nhiên dừng lại, khóe mắt khẽ liếc nhìn qua: "Phu nhân có ở đây không?"
"Phu nhân đang ở trong phòng." Ngô ma ma khẩn trương nói. Mặc dù đã ở trong phủ nhiều năm, bà ta vẫn không dám nhìn thẳng vào vị tướng quân sát thần này.
Trương Tế Thế ừ một tiếng, định tiến lên một bước nhưng bước chân khựng lại, cúi đầu nhìn bóng người thanh tú đang quỳ bên cạnh Ngô ma ma: "Đây là người nào?"
Ngô ma ma vội vàng nói: "Đây là thân thích của lão nô, được phu nhân hậu ái, bảo dẫn đến cho ngài ấy xem một chút."
Phùng Trinh cúi đầu càng thấp hơn.
Trương Tế Thế nheo mắt nhìn một lúc, sau đó mới vẫy tay, xoay người rời đi.
Đợi người đi xa, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Ngô ma ma đã đổ mồ hôi đầm đìa, bà ta kéo Phùng Trinh đứng dậy: "Phùng nương tử, ngươi mau đi ra khỏi phủ đi thôi, mấy ngày nay nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi đừng tới trong phủ. Có một số việc, không nên để cho tướng quân biết."
Phùng Trinh gật gật đầu. Hiện giờ phía sau lưng nàng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trương tướng quân này thật sự rất đáng sợ.
Hai người cũng chưa phát hiện, sau khi Trương tướng quân đi qua Nghi môn, liền nói với người bên cạnh một câu: "Đi tra xem, người kia là ai."
Người nọ nhanh chóng rời đi
Vẻ mặt của Trương Tế Thế vẫn bình thường bước vào phòng Trương phu nhân.
Phùng Trinh cũng không biết có người đang tra xét nàng.
Trên thực tế, nàng không cảm thấy trong lòng mình không có gì mà phải hổ thẹn. Cho nên ngày thường nên làm gì thì vẫn đi làm.
Hiện nay trong tay nàng có không ít bạc. Tuy chỉ chia được ba phần nhưng cũng là một khoản lớn, nhiều hơn phần chia cho La gia. Bất quá hiện tại nàng cũng không muốn lấy ra tiêu xài. Hiện tại nàng có một cửa hàng nhỏ của riêng mình, có một khoản bạc lớn, cuộc sống của nàng rất dễ chịu. Còn chuyện mua nhà ở Túc Châu, nàng vẫn muốn đợi sau này từ từ rồi nói.
Chỉ trong hai ngày, thông tin về Phùng Trinh, cùng với chi tiết tỉ mỉ những lần nàng tiếp xúc với Trương phu nhân đã sớm đến tay Trương Tế Thế.
"Biết quân sự, am hiểu binh khí, biết ủ rượu, kinh doanh, thậm chí còn có chút y thuật. Ta thật ra cũng không biết, thành Túc châu khi nào lại xuất hiện một nữ Gia Cát như vậy. Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy người này thế nào?" Trên mặt của Trương Tế Thế đầy hứng thú nhìn nam nhân trung niên bên cạnh.
Người này khí chất văn nhược, chòm râu trên miệng tăng thêm vài phần nho nhã. Người này là Tôn Kỳ Vân, quân sư số một của Trương Tế Thế.
Tôn Kỳ Vân đã đi theo Trương Tế Thế trong nhiều năm, nhiều lần bày mưu tính kế, Trương Tế Thế có thể có được sự nghiệp như hiện tại là nhờ người này. Mặc dù hiện giờ, cũng vẫn như trước chuyện lớn chuyện nhỏ hỏi thăm một phen.
Tôn Kỳ Vân cũng xem thông tin của người nọ, sau đó nhìn tia lấp lánh trong mắt Trương Tế Thế, trong lòng cười khổ.
Ông ta có thể nhìn ra được người này giống ai, huống chi là tướng quân.
Người này, thật sự cũng rất giống với Ninh phu nhân năm đó.