Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 56

Chương 56
Chương 56
Thế nhân chỉ biết thê tử đầu tiên của Trương Tế Thế xuất thân từ thế gia. Nữ nhân thế gia cao quý gả thấp cho Trương Tế Thế xuất thân nghèo khó, đã từng gây chấn động một thời.

Sau khi Ninh thị bệnh chết, La thị vào cửa, chuyện về đoạn trần duyên này cũng dần bị người lãng quên.

Càng không ai biết, Ninh thị không chỉ xuất thân cao quý, còn là một kỳ nữ vô cùng thông tuệ, tài hoa không thua nam nhi. Đương nhiên, vị Ninh thị này cũng sẽ không ủ rượu, bất quá tinh thông y thuật, cũng giỏi mưu lược, biết kinh doanh, tài văn chương khiến vô số tài tử phải che mặt xấu hổ.

Sau khi Ninh phu nhân gả cho Trương Tế Thế, bà ta đã toàn tâm toàn ý giúp đỡ Trương Tế Thế, thẳng cho đến khi Trương Tế Thế trở thành chủ nhân của Túc châu, thống lĩnh mấy chục vạn quân Túc Châu, khiến vô số thế gia đại tộc không thể không kiêng kị uy thế của Trương Tế Thế.

Tuy nhiên, Ninh thị lại sớm rới khỏi nhân thế, hơn nữa thời điểm trước khi đi, tướng quân Trương Tế Thế đang khai chiến với man di, lúc quay trở về, phu nhân đã được hạ táng. Tướng quân cũng không kịp nhìn mặt phu nhân lần cuối, đây chính là sự việc tiếc nuối nhất cả đời của Trương Tế Thế. Tôn Kỳ Vân rất hiểu rõ địa vị của Ninh phu nhân ở trong lòng Trương Tế Thế. Bằng không, cũng sẽ không vì lo ảnh hưởng đến địa vị của trưởng tử mà cưới một nữ nhân thương hộ vào cửa.

Ông ta lo lắng nhìn Trương Tế Thế, lo lắng rằng vị tướng quân anh minh này sẽ làm ra một số chuyện hồ đồ.

Phải biết rằng, hiện giờ vị nữ Gia Cát này đã có trượng phu, còn vừa lúc là bách phu trưởng dưới quyền của Trương tướng quân.

Quân đoạt thần thê, chính là một điều vô cùng tối kỵ.

Trương Tế Thế hiển nhiên là đang tiến vào một số hồi ức tốt đẹp, sát khí ngày thường ở trên người không còn sót lại chút gì, ngược lại có vài phần nhu hòa thân thiết.

Hơn nửa ngày, ông ta mới từ trong hồi ức thoát ra. Thấy vẻ mặt của Tôn Kỳ Vân cảnh giác nhìn mình, ông ta khẽ cong môi, trên mặt lạnh lùng mang theo vài phần không để bụng: "Ngươi lo lắng cái gì, bản tướng quân lại là người hồ đồ như vậy?"

Nghe được Trương Tế Thế nói thế, cuối cùng Tôn Kỳ Vân cũng cảm thấy an tâm. Nhưng ông ta nghĩ mình không thể không làm gì đó.

Ông ta nói: "Phùng Trinh này mặc dù thông minh, nhưng bất quá chỉ là một tiểu nữ tử không quyền không thế, không có tác dụng. Nhưng thật là phía của La phu nhân, hiện giờ đang không ngừng mở rộng kinh doanh, trong lòng tướng quân có tính toán gì không?"

Trương Tế Thế hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần bà ta không ảnh hưởng đến Thừa Tông, những thứ khác đều không quan trọng."

Tôn Kỳ Vân nói: "Ngày xưa thật ra La phu nhân rất ít quan tâm đến những chuyện này, nhưng bây giờ có thể thấy được là có chút bất mãn với chuyện lúc trước của tướng quân. Trên thực tế thì nhị công tử cũng có vài phần năng lực, sao tướng quân không thử dìu dắt một phen, cũng có thể khiến La phu nhân an tâm. Ngày sau nhị công tử cũng có thể trợ lực cho đại công tử."

"Không được." Trương Tế Thế nhắm mắt lại: "Thừa Tông là một đứa trẻ kiêu ngạo, nếu như ta dìu dắt Định Nam, hắn nhất định sẽ sinh tâm bất mãn. Hơn nữa Định Nam có năng lực xuất chúng, nếu như là dìu dắt thêm, ngày sau không tránh được trở thành gánh nặng của Thừa Tông. Hai đứa này hiển nhiên không thể đặt ở cùng với nhau."

Tôn Kỳ Vân âm thầm lắc đầu. Nói đến cùng, tướng quân dù anh minh thần võ, cũng bất quá chỉ là một người phụ thân có tư tâm mà thôi.

Ai bảo đại công tử chính là con nối dõi của Ninh phu nhân để lại.

Chỉ vừa nghĩ đến đại công tử Trương Thừa Tông, Tôn Kỳ Vân không khỏi có chút lo lắng. Những năm này đại công tử vẫn luôn được đích thân tướng quân dạy dỗ, có tướng quân ở phía trước, đại công tử ngược lại thiếu đi cơ hội rèn luyện. Vào trong quân trực tiếp trở thành thiếu tướng quân có địa vị cao. Với quá trình trưởng thành như thế, cũng không nhất định đã tốt cho thiếu tướng quân.

Đối với chuyện có quan hệ với Trương Thừa Tông, Trương Tế Thế biết rõ bản thân ông ta hồ đồ, nhưng cũng đã kiên quyết đến cùng.

Người đời này duy nhất khiến ông ta cảm thấy có lỗi chính là phu nhân nguyên phối Ninh thị. Nữ nhân dịu dàng mỹ lệ kia, sớm đã không còn nữa. Chỉ để lại một huyết mạch là trưởng tử. Nếu như trưởng tử phải chịu ủy khuất, ông ta sẽ cảm thấy là Ninh thị chịu ủy khuất.

Tôn Kỳ Vân không biết làm thế nào nữa, lại nhắc tới chuyện của triều đình.

"Lần trước đại thọ của bệ hạ, không phải tướng quân nói thế cục trong triều đang hỗn loạn sao, tướng quân có tính toán gì không?"

Nhắc đến những việc này, Trương Tế Thế nhanh chóng trở thành thiết diện tướng quân ngày thường. Ông ta cười lạnh nói: "Triều đình cái gì, hiện giờ chính lệnh* đều không ra khỏi kinh đô. Những lão gia hỏa kia nắm giữ triều chính, ba vị vương gia lại cùng nhau tranh vị. Vị trí hoàng đế chỉ sợ không còn được mấy ngày nữa. Hơn nữa ta còn nghe được thêm một tin tức."

*chính lệnh: Lệnh của triều đình

Trương Tế Thế nở nụ cười âm trầm: "Có người âm thầm cấu kết với Man tộc, hợp mưu tạo phản, sau khi sự thành sẽ đem cắt năm châu Yến Vân nhường cho bọn man di."

"Đây chính là hành động ngu ngốc, lại đi dẫn sói vào nhà." Tôn Kỳ Vân kinh ngạc mở to mắt, hiển nhiên cho rằng cách làm này thật ngu xuẩn.

Nhưng Trương Tế Thế lại cảm thấy điều đó rất bình thường: "Lợi dục huân tâm*, bọn họ không thể nhìn thấy gì ngoài lợi ích trước mắt. Không ngờ được những man di kia rất dễ tống đi. Ta cùng với bọn man di kia giao chiến nhiều năm như vậy, bọn man di nhưng là không có lễ nghĩa liêm sĩ. Nhưng phàm là vào Đại Đường, thì bọn chúng đừng nghĩ ra ngoài lần nữa."

*Lợi dục huân tâm: Lợi ích làm mê muội tâm can.

Tôn Kỳ Vân khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ tới lần trước man tộc tới tập kích: "Lần trước tướng quân đến kinh thành, man tộc đột nhiên tập kích, rất có thể cũng là những người đó ra tay."

"Không sai, là bởi vì lần này quá nhiều sơ hở, ta đã phái người đi điều tra một phen, mới tra ra được những thứ này."

Trên thực tế, nếu không phải có kế hoạch kia của Phùng Trinh, thành Túc Châu đã bị man di chiếm giữ. Dù ông ta có trở về cũng không thay đổi được gì. Trong lòng Trương Tế Thế thấy bị xúc phạm.

Tôn Kỳ Vân thở dài: "Đáng thương cho nhiều trai tráng ở thành Túc Châu của chúng ta, đã phải chết dưới những âm mưu quỷ kế của bọn họ."

Trương Tế Thế cười lạnh: "Sau này sẽ luôn có thời gian để bọn họ đền đáp." Ông ta siết chặt nắm đấm, ở trong thư phòng đi vài bước, đột nhiên xoay người nói: "Ta dự định chinh phạt Man tộc, Tôn tiên sinh cảm thấy thời cơ đã tới chưa?"

"Thời cơ còn chưa tới." Tôn Kỳ Vân lắc đầu: "Thủ lĩnh hiện tại của Man tộc chính là Tắc Tát, là một hạng người hung ác xảo trá như sói già, nếu như tướng quân nắm chắc được, cũng không đến nỗi giằng co với ông ta mấy năm nay."

Trương Tế Thế hung hăng đập bàn một cái: "Một ngày nào đó, ta sẽ san bằng man tộc."

Đại Đường cùng với man tộc đã nhiều năm không được như ý, đây không chỉ là nỗi bi ai của hoàng tộc Đại Đường, mà còn là nỗi khổ riêng của một vị đại tướng quân biên cảnh như Trương tế Thế.

Đặc biệt hiện nay thế cục trong triều đình đang phức tạp, nếu như một ngày không giải quyết được Man tộc, sớm hay muộn thì bọn chúng cũng sẽ kìm hãm bước tiến của mình.

Đây không phải là một điều tốt.

Cả Trương Tế Thế và Tôn Kỳ Vân đều biết điều này, nhưng không thể làm gì được.

Sau khi Tôn Kỳ Vân rời khỏi thư phòng, Trương Tế Thế ngồi một mình bên cạnh án thư, trên án thư là một khối trang sức phỉ thúy màu xanh lục, đó là một con phi loan đang dang rộng đôi cánh.

Bên cạnh trang sức phỉ thúy chính là tư liệu của Phùng Trinh.

Trương Tế Thế xem tư liệu lần nữa, cầm lấy vật trang sức phỉ thúy bên cạnh: "Phi Loan, chẳng lẽ là sự an bài của nàng, vì tâm nguyện chung của chúng ta, cho nên nàng đã an bài cho nàng ta tới sao?"
 
Bình Luận (0)
Comment