Phùng Trinh không dám đến phủ tướng quân nữa, vì vậy nàng vẫn luôn thành thành thật thật ở cửa hàng ủ rượu, thỉnh thoảng đến La gia, cùng với gia chủ La gia trao đổi chuyện về tửu lâu.
Cuối cùng Phùng Trinh cũng hiểu ý tứ làm lợi cho người khác của Trương phu nhân. Đây cũng là cách nàng dùng với Trương phu nhân. Trương phu nhân đã đem một phần lợi nhuận tửu lâu tặng cho các thế gia ở các nơi. Cứ như vậy, không chỉ tạo được mối quan hệ với đối phương, cũng có thể được che chở.
Đối với điểm này, Phùng Trinh thật sự bội phục Trương phu nhân, hoạt học hoạt dụng*, mà lại dùng rất tốt.
*hoạt học hoạt dụng: Vận dụng những gì đã học một cách linh hoạt.
Hơn nữa điều khiến Phùng Trinh cảm động chính là, Trương phu nhân thế nhưng còn muốn đưa cho nàng một phần lợi nhuận của tửu lâu. Việc này đã làm cho Phùng Trinh vừa kinh ngạc vừa xúc động, tất nhiên, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng nói lời khước từ. Tham đa tước bất lạn. Nhưng nàng không muốn trở thành một người tham lam.
*tham đa tước bất lạn: Tham lam quá mức mà không thể làm tốt hay tiếp thu được
Từ khi bắt đầu kinh doanh, mãi cho đến khi hợp tác với Trương phu nhân, nàng vẫn luôn biết rõ điểm mấu chốt của mình là ở đâu, cũng biết bản thân mình muốn cái gì.
Mặc dù có bạc rất tốt, nhưng hiện giờ nàng cũng không thiếu bạc, nàng lại không chuẩn bị làm nhà giàu số một thiên hạ, lấy nhiều bạc vào trong tay như vậy làm gì. Rượu là ngành sản xuất có lợi nhuận kếch xù, nàng đoạt được ba phần trong đó, đã có thể tùy ý mua một tòa nhà tốt nhất ở bất cứ nơi nào ở Đại Đường. Cũng có thể mua được một đống người hầu người hạ. Hơn nữa chỉ cần cuộc làm ăn này không ngừng, con cháu đời đời của nàng, đều có thể đủ hưởng thụ tiền tài không ngừng. Đến nỗi về sau có suy tàn hay không, cũng không phải là chuyện mà nàng và Tiêu Sơn nên lo lắng.
Nghĩ đến đây, Phùng Trinh đột nhiên nhớ tới, nàng và Tiêu Sơn đến hiện tại vẫn chưa có con cái, tất cả những thứ này, đều là nghĩ quá xa vời.
Cuộc sống thoải mái của Phùng Trinh cũng không được mấy ngày, chuyện của Tiêu gia lại đưa tới cửa. Hơn nữa lần này nàng không thể không lo.
Khi Tiêu Diệu Diệu chạy đến, một bên mặt của nàng ta đã sưng lên. Nói chuyện đều lắp bắp, tựa hồ rất sợ hãi.
"Tẩu tử, muội không muốn gả chồng, muội không muốn gả cho người đó." Tiêu Diệu Diệu vừa khóc vừa nắm lấy tay Phùng Trinh, sắc mặt có chút kích động.
"Muội nói là ai?" Phùng Trinh đánh giá Tiêu Diệu Diệu từ trên xuống dưới, cô nương này còn chưa đến mười lăm tuổi, gả chồng không phải là quá sớm sao.
Tiêu Diệu Diệu khóc ròng nói: "Chính là lão tiên sinh trong phòng thu chi của tam ca, đã bốn mươi tuổi rồi, người trước nghe nói đã bệnh chết, tam tẩu thế nhưng ở giữa nói giúp, bảo muội đi làm người tục huyền cho ông ta."
Phùng Trinh trừng to mắt, không thể tin được nói: "Ý muội nói là, tam đệ muội để cho người ta tới, nói muội cho một lão nam nhân bốn mươi tuổi, hơn nữa là gả qua làm tục huyền?"
"Vâng." Tiêu Diệu Diệu nghẹn ngào không nói nên lời, hiển nhiên là thật sự sợ hãi.
Phùng Trinh nói: "Phu thê Tiêu Lâm này nghĩ như thế nào, làm sao họ có thể đẩy muội vào hố lửa, tuổi tác như vậy, muội gả qua đó phải sống thế nào. Chỉ sợ con cái của người kia đều lớn tuổi hơn cả muội."
Lần này Phùng Trinh coi như đã biết, thật là chó cắn người sẽ không kêu. Phu thê Tiêu Lâm này, trước kia nhìn như mặc kệ mọi thứ, hiện giờ vì lợi ích của chính mình, ngay cả muội muội ruột cũng muốn bán đi.
Dựa theo tính khí lợi hại của người Tiêu gia, Phùng Trinh đương nhiên không thể để bọn họ tìm được Tiêu Diệu Diệu, nếu như bị tìm được, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Giữ ở chỗ của mình cũng không được, người của Tiêu gia nhất định sẽ nghĩ Diệu Diệu đến tìm nàng. Nói không chừng đến lúc đó còn mượn đề tài này nói đến chuyện của mình.
Phùng Trinh suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn ra ngoài thuê một căn nhà, trước cho Diệu Diệu ẩn náu một thời gian rồi nói.
Nhưng trước khi Phùng Trinh ra ngoài thuê nhà, Ngô ma ma lại đến. Lúc này nhưng không đến phủ tướng quân nữa, mà là hẹn đến xem tửu lâu vừa mới mở.
Phùng Trinh dẫn Tiêu Diệu Diệu đến chỗ của Phùng Lý thị, trước tiên trốn ở bên này, chờ nàng quay lại rồi lại an bài cho Tiêu Diệu Diệu.
Trên đường đi, Ngô ma ma thấy Phùng Trinh đang có tâm sự nặng nề, quan tâm nói: "Nhưng nếu có bất kỳ phiền toái nào, nếu như có, có thể nói cho lão thân biết không."
Khi Phùng Trinh đang suy nghĩ, nàng nhớ tới Tiêu Lâm đúng là đang làm ở phòng thu chi của La gia, gã tiên sinh kia không phải là trướng phòng của La gia sao? Nếu như La gia hỗ trợ nói một chút, nàng không tin gã tiên sinh phòng thu chi kia dám ôm ý tưởng đắc tội La gia mà đi cưới Tiêu Diệu Diệu.
Sau khi nghĩ xong, Phùng Trinh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đem chuyện nói hết với Ngô ma ma.
"Thật là hổ dữ không ăn thịt con, gia đình như vậy, cũng thật là lòng dạ đủ hiểm độc." Ngô ma ma nghiến răng nghiến lợi. Bà ta cũng là bị bán làm nô khi còn nhỏ, lúc ấy khi rời khỏi người nhà, chịu không ít đau khổ. Sau khi được vào La gia, lại lọt vào mắt của La đại tiểu thư, lúc này mới đổi vận khí. Chỉ là trong lòng bà ta vẫn vô cùng căm hận những bậc phụ mẫu vô lương tâm không xem con cái của mình là người.
Ngô ma ma vỗ ngực nói: "Ngươi yên tâm đi, chuyện này không cần nói với gia chủ, chỉ cần nói với đại quản gia là được. Nhìn xem ai dám làm chuyện thất đức như vậy."
Phùng Trinh gật đầu, cười nói: "Vẫn là nhờ ma ma nhắc nhở."
"Ngươi đây là quan tâm nên loạn." Ngô ma ma cười nói.
Tửu lâu vừa mở ở Túc Châu, còn chưa chính thức khai trương, chỉ đang tu sửa bên trong. Bởi vì Phùng Trinh đề xuất muốn trang hoàng đặc biệt, cho nên Trương phu nhân rất quan tâm việc bày trí của tửu lâu. Tuy rằng La gia bên đây thuê không ít sư phó, nhưng chính là sau khi Trương phu nhân xem qua bản vẽ, đều cảm thấy quá mức tục tằn. Dứt khoát tìm Phùng Trinh đến cùng thương thảo.
"Những người này, chỉ biết làm cái gì mà kim ngọc mãn đường, hận không thể dùng vàng làm phòng, dùng ngọc thạch làm nhà. Không nói đến những yêu cầu tốn tiền của đó, đó là có làm thành, cũng quá mức tục khí. Nếu làm một nơi như vậy ở đô thành, chắc chắn sẽ bị những đại tộc thế gia kia chê cười."
Trương phu nhân tức giận đưa bản vẽ cho Phùng Trinh.
Phùng Trinh cầm nó lên và nhìn, đương nhiên lúc này các bản vẽ thiết kế cũng sẽ không có số liệu nào như ở thời đại của nàng, đều là nhưng thành phẩm do một số họa sự vẽ ra.
Phùng Trinh đã nhìn thấy những thiết kế trực quan này chỉ là hình thức. Vừa thấy, liền có một chữ - Giàu.
Thành thật mà nói, nàng cũng là một tục nhân, vẫn rất thích những nơi giàu có như vậy.
Bất quá hiện tại thì không được, tửu lâu này nhắm vào cũng không phải tục nhân, là thế gia đại tộc. Những con cái thế gia kia đều có tiếng thanh cao. Đương nhiên, bất luận người ta có giả vờ hay không, nhưng hiện tại dòng chảy này chính là như thế. Ngươi làm những thứ phú quý mãn đường kia, người khác sẽ coi thường. Người khác chính là muốn lịch sự tao nhã, muốn được khen có phong vị. Nếu như có thể, phải thể hiện được thân phận, khí khái, nội tình của bọn họ.