Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 58

Chương 58
Chương 58
Vấn đề này cũng là một khảo nghiệm cho Phùng Trinh. Dù sao nàng cũng không biết nhiều về con người ở thời đại này, càng đừng nói là sở thích của những thế gia đại tộc này.

Cho nên Phùng Trinh đề nghị tạm thời khoan hãy trang hoàng, vẫn là tìm người đáng tin cậy ra bên ngoài thị trường điều tra một lần. Chủ yếu là đi điều tra xem nhóm con cái thế gia kia chủ yếu đi chỗ nào, bố cục của những địa điểm đó có đặc điểm gì.

Tuy rằng có chút lãng phí thời gian, nhưng Phùng Trinh cảm thấy vẫn bảo đảm một chút. Suy cho cùng, có một số việc không phải chỉ động mồm mép là có thể xong được.

Mặc dù Phùng Trinh không trực tiếp đưa ra đề xuất cải tạo, nhưng phương pháp nghiên cứu thị trường mà Phùng Trinh nói khiến cả Trương phu nhân và gia chủ La gia cũng cảm thấy như một báu vật. Khi làm kinh doanh, còn không phải là muốn phù hợp với nhu cầu của thị trường sao. Trước kia làm kinh doanh như là đánh cờ, sau khi bắt đầu tốt hay không tốt, vậy còn phải xem trình độ nắm bắt thị trường của bàn thân như thế nào. Cái này tương đương với việc kiểm tra tầm nhìn của một người.

Nhưng nếu dựa theo nghiên cứu thị trường mà Phùng Trinh nói, kia là chỉ cần ngày sau điều tra rõ ràng, sau khi phân tích xong, mặc dù ánh mắt của người không tốt, cũng có thể biết liệu việc kinh doanh này có tốt hay không.

Khi rời khỏi tửu lâu, Trương phu nhân mời Phùng Trinh cùng lên xe ngựa.

"Phùng Trinh, nếu như sau khi tửu lâu này mở được, vẫn là muốn yêu cầu ngươi và La gia cùng quản lý, trên danh nghĩa là do ngươi và La gia buôn bán, ta không tham dự vào."

Phùng Trinh cảm thấy khó hiểu nhìn bà ta.

Trương phu nhân mím môi, ánh mắt có chút phức tạp: "Trong tay ta nắm quá nhiều thứ, dễ dàng dẫn đến một số kiêng kị."

Phùng Trinh ngộ ra, Trương tướng quân nếu như chỉ nhìn trúng để cho Trương Thừa Tông kế thừa gia nghiệp, tự nhiên đối với Trương Định Nam cùng cha khác mẹ mà chèn ép. Mà Trương phu nhân là mẫu thân ruột của Trương Định Nam, cũng sẽ bị kiêng kị.

"Phu nhân yên tâm, dân phụ sẽ lo việc của tửu lâu."

"Ta luôn có lòng tin đối với ngươi. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không quên chỗ tốt của ngươi."

"Có thể cống hiến sức lực cho phu nhân, là phúc khí của dân phụ." Phùng Trinh chân thành nói. Trước đây, khi còn chạy nghiệp vụ, nàng có thể mặt không đỏ tim không đập mà lừa khách hàng. Hiện tại nói được lời dễ nghe, tự nhiên là thuận tay đem ra.

Trương phu nhân nghe vậy, quả nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng. Có một người đáng tin cậy và có năng lực để làm mọi việc cho bà ta, quả thật có thể tiết kiệm được nhiều phiền não.

Lúc này không thích hợp để người khác thấy bọn nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Trên đường đi Phùng Trinh xuống xe giữa chừng, trong lòng suy nghĩ về việc điều hành một chuỗi tửu lâu trong thời đại này như thế nào.

Lúc chuẩn bị về đến nhà, nàng nhớ tới chuyện trước đó đã bàn bạc với Ngô ma ma, nhờ đại quản gia La gia giúp xử lý hôn sự của Tiêu Diệu Diệu. Nghĩ đến tiểu cô nương hiện tại sợ tới mức nói chuyện không rõ ràng, vẫn sớm nói để trấn an nàng ta an tâm mới được.

Nàng vừa định đi vào, cửa nhà Phùng gia bên cạnh đột nhiên mở ra. Kể từ lần trước Tiêu Ngô thị đến gây sự, Phùng Lý thị và Phùng tú tài đã thuê một căn nhà cũ bên cạnh, ngày thường đều ở đó, chỉ ban ngày mới đến giúp nữ nhi làm việc.

Thấy Phùng Trinh trở lại, Phùng Lý thị lo lắng chạy tới: "Trinh nhi, con đã về rồi, tiểu cô kia của con đã biến mất rồi."

"Cái gì, như thế nào lại biến mất?" Phùng Trinh lập tức không phản ứng kịp.

"Người Tiêu gia tìm đến chỗ của con gây sự, ta liền tới hỗ trợ, khi trở về, đứa nhỏ kia đã biến mất không thấy tăm hơi." Phùng Lý thị vô cùng sốt ruột. Trước khi nữ nhi đi đã giao cô nương kia cho bà chăm sóc. Hiện mới không được bao lâu, người đã không thấy tăm hơi, bà cũng đi gần đó tìm kiếm, cũng không tìm được người.

Lại là Tiêu gia. Trong lòng Phùng Trinh như lửa đốt, nghĩ không biết Tiêu Diệu Diệu đã đi đâu, nàng vội vàng nói: "Mẫu thân trước đừng hoảng hốt, nói rõ việc này cho con biết."

Phùng Lý thị thở dài gật đầu. Đem toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối kể cho Phùng Trinh nghe.

Hóa ra không lâu sau khi Phùng Trinh rời khỏi nhà, liền có người của Tiêu gia đến. Lần này người tới chính là Tiêu Ngô thị và một bà mối. Lần này Tiêu Ngô thị đã bận tâm đến những lời tàn nhẫn trước đó Ngô ma ma đã nói, cho nên cũng không vào nhà, chỉ đứng ở ngoài cửa mắng chửi. Còn nói muốn đi báo quan, muốn đi vào phòng Phùng Trinh lục soát người. Phùng Lý thị lo lắng nữ nhi không có ở đây, cửa hàng bên đây sẽ bị tổn hại, liền tới đây ngăn cản Tiêu Ngô thị làm ầm ĩ.

Kết quả là sau khi Tiêu Ngô thị nhìn thấy bà, càng mắng càng dữ dội hơn. Còn nói muốn đến nhà bà để tìm khuê nữ. Đương nhiên Phùng Lý thị không cho, hai người xô đẩy nhau, Phùng Lý thị còn chịu thiệt thòi. Cũng may binh lính tuần tra thấy được, lúc này mới ngăn được Tiêu Ngô thị làm bậy, nhưng sau khi Phùng Lý thị trở về nhà, liền không tìm được Tiêu Diệu Diệu.

"Đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, chạy ra ngoài thì có thể đi đâu. Trinh nhi, là ta không chăm sóc tốt cho nàng ấy."

"Mẫu thân, muội ấy cũng đã lớn như vậy rồi, tự muội ấy muốn chạy, ngài cũng không thể trông nổi." Phùng Trinh khuyên can. Trong lòng nàng cũng có chút sốt ruột. Tính tình Diệu Diệu từ trước đến giờ đều là người đơn thuần, lá gan lại nhỏ, chỉ là sợ sau khi nhìn thấy Tiêu Ngô thị đến, lo lắng bị bắt lại, cho nên dứt khoát trốn đi.

Đây thật sự là một vấn đề đau đầu. Đứa nhỏ chạy ra ngoài, có thể chạy đi đâu? Thế đạo lại đang loạn, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Phùng Trinh trấn an Phùng Lý thị, vội vã chạy đến cửa cầu xin La gia, hy vọng bên này có thể giúp đỡ.

Dù sao La gia cũng là người làm ăn lớn ở thành Túc Châu, chuyện tìm người cũng không phải nói chơi, lập tức để cho các cửa hàng chú ý, nếu như nhìn thấy được Tiêu Diệu Diệu, trước tiên giữ người lại.

Phùng Trinh cảm kích không thôi, sau khi trở về, nàng ngồi trong xe ngựa dọc theo thành Túc Châu tìm kiếm. Tìm mấy ngày những vẫn không có tin tức. Toàn bộ thành Túc Châu không thể tìm thấy được người, thậm chí cả La gia đều được huy động, nhưng không thấy được bóng dáng. Phùng Trinh không thể không hoài nghi, có phải là Tiêu Diệu Diệu đã xảy ra chuyện gì hay không.

"Tướng quân, bọn họ đang tìm người." Trong phủ tướng quân, một hắc y nhân đang bẩm báo với chủ nhân của mình.

Người này được cử đi để giám thị đám người của Phùng Trinh, cho nên Trương Tế Thế nghe được thì đã biết bọn họ là đang nói ai.

Trương Tế Thế nhìn quân báo ở các nơi, nghe được tin tức này, cau mày nói: "Đang tìm ai?"

"Tiểu cô của Phùng Trinh. Người này bị trong nhà bức hôn, chạy trốn ra ngoài, không biết được tung tích. Nàng ta có mối quan hệ rất tốt với Phùng Trinh, cho nên sau khi xảy ra chuyện, Phùng Trinh có chút lo lắng."

"Có tin tức gì từ người của chúng ta không?"

Trong toàn bộ thành Túc Châu, bất luận gió thổi cỏ lay gì, Trương Tế Thế chắc chắn đều nắm được trong lòng bàn tay.

"Người này đã cùng đội vận chuyển lương thực rời thành, đi đến pháo đài. Huynh trưởng Tiêu Sơn của nàng ta trước đã đóng quân ở nơi đó, hiện tại đã đi Hà Sáo."

Trương Tế Thế nheo mắt, suy nghĩ một lúc: "Để cho Thừa Tông giữ tính mạng của người này."

"Tuân lệnh." Hắc y nhân nhanh chóng đi ra ngoài.
 
Bình Luận (0)
Comment