Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 59

Chương 59
Chương 59
Trước nay Tiêu Diệu Diệu không bao giờ nghĩ tới, bản thân mình có một ngày đi đến một nơi xa như vậy.

Nơi này rất xa với hoàn cảnh mà nàng ta quen thuộc, chỉ là ngồi xe rất lâu mới đến được. Cũng may khi nàng ta chạy ra ngoài đã đổi y phục, giả thành một tiểu tử bẩn thỉu, mới có thể trà trộn vào đội đưa lương ra ngoài.

Nhìn về hướng thành Túc Châu, Tiêu Diệu Diệu cảm thấy rất áy náy, bởi vì chuyện của nàng ta, mẫu thân nàng ta lại tìm đến cửa. Nghe tiếng mẫu thân cãi vã bên ngoài, nàng ta một bên sợ hãi, một bên quyết định không đem phiền phức đến cho tẩu tử. Nhưng thế gian này, ngoại trừ tẩu tử, nàng ta chỉ có thể dựa vào đại ca, cho nên sau khi ra khỏi thành, nàng ta đã quyết định đi tìm đại ca, để đại ca quyết định cho nàng ta.

Chỉ là nàng ta không ngờ được, cuộc sống bên ngoài lại gian khổ như thế, doc đường đi xóc nảy mệt nhọc, khiến thân thể này không thể chịu đựng nổi.

Cuối cùng vất vả tới được quân doanh, lại bắt đầu làm việc nặng nhọc.

Một tên binh lính quản sự mập mạp đi vào doanh trướng nấu ăn, sai sử đại trù* đem một chén hoành thánh đến cho thiếu tướng quân: "Cả đêm thiếu tướng quân còn chưa ăn gì cả, nhanh lên."

*đại trù: Đầu bếp.

Đại trù liên tục đáp ứng.

Khi đám người đã đi, đại trù nhìn thấy Tiêu Diệu Diệu: "Mau đi làm việc đi, đừng tưởng rằng còn nhỏ liền không làm việc."

Tiêu Diệu Diệu nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt, trong mắt người khác, bất quá chỉ khoảng mười tuổi. Nhưng ở thời đại này, những cậu bé khoảng mười tuổi cũng có thể làm được rất nhiều việc.

Tiêu Diệu Diệu vội vàng giúp mang nước, đang cân nhấc làm thế nào để tìm thấy được đại ca. Đột nhiên bị trượt chân, cả người té ngã.

Trong doanh trướng nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn. Đại trù loay hoay nấu nướng, đột nhiên ống quần và giày ướt sũng, tức khắc tức giận đá thẳng vào người Tiêu Diệu Diệu đang ở trên mặt đất.

"..."

Tiêu Diệu Diệu đau đến ngã sấp xuống đất, trên mặt tràn đầy kinh hãi cùng sợ sệt, toàn thân đau đớn vô cùng, hai mắt nhất thời đỏ lên.

Bây giờ nàng ta thật sự hối hận, sớm biết thì đã ở lại Túc Châu, bản thân cứ trốn trong thành Túc Châu một thời gian, người trong nhà không tìm thấy được nàng ta, cũng sẽ không thành thân.

Nghĩ đến đây, Tiêu Diệu Diệu che mặt bắt đầu khóc.

Thấy nàng ta còn đang khóc, đại trù còn đang tức giận, đang chuẩn bị đá thêm một cước, cửa doanh trướng đột nhiên bị xốc lên: "Trong quân doanh ồn ào nhốn nháo, còn ra thể thống gì."

Người đến đầu đội ngọc quan, trên người mặc khôi giáp bạc trắng. Âm thanh có vẻ mang theo vài phần bất cần.

"Thiếu, thiếu tướng quân." Hai chân đại đầu bếp mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Tiêu Diệu Diệu cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên Thiếu tướng quân trong truyền thuyết kia. Vẻ mặt của người nọ nhàn nhạt, tuy rằng không nói lời nào, lại có vẻ cao cao tại thượng. Gương mặt của hắn ta cũng rất tuấn tú, khác với bọn người của ca ca.

Đợi khi Trương Thừa Tông nhìn sang, Tiêu Diệu Diệu sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.

Trương Thừa Tông đưa tay nâng cằm nàng ta lên, cau mày nói: "Sao lại khóc?"

Tiêu Diệu Diệu khẩn trương không biết làm sao.

Trương Thừa Tông đứng dậy, chắp tay sau lưng: "Thân thể yếu như vậy, sao có thể làm được việc nặng gì, về sau đưa tới doanh trướng của ta đi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Diệu Diệu như người trong mộng, được dẫn vào đại trướng của thiếu tướng quân.

Tại thành Túc Châu, Phùng Trinh đã tìm kiếm khắp toàn thành, đều không tìm thấy được bóng dáng của Tiêu Diệu Diệu.

Trong thời đại bế tắc thông tin này, muốn tìm kiếm một người, thật đúng là mò kim đáy bể.

Trong thời gian mấy ngày, ngay cả thanh lâu sở quán, còn có những người môi giới ở địa phương đều đã đi tìm đến, vẫn không tìm được người. Phùng Trinh dứt khoát dán thông báo tìm người, số bạc theo thưởng rất lớn.

Người Tiêu gia cũng đã tìm kiếm đây đó vài lần, nhưng sau khi biết Phùng Trinh cũng đang tìm người, liền tin tưởng thật sự người đã mất tích. Cuối cùng đám người Tiêu Ngô thị và Quách Thúy Hoa không tới tìm người nữa, chỉ có Từ Hồng Ngọc da mặt dày tới hỏi thăm tình hình. Từ Hồng Ngọc cũng rất phiền lòng vì chuyện này, đặc biệt là hiện tại người Tiêu gia đang đem chuyện này đổ lên đầu nàng ta. Rốt cuộc, Tiêu gia đã mất đi một khuê nữ, cho dù đứa khuê nữ này ngày thường cũng không quan trọng lắm, nhưng bọn họ cũng cảm thấy mình đã chịu tổn thất lớn.

Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Phùng Trinh, cuối cùng Từ Hồng Ngọc không nhịn được mà nói: "Cho dù ngươi có trách chúng ta cũng vô dụng, nếu không phải ngươi không giúp nói chuyện cho Tiêu Lâm, chúng ta cũng sẽ không vì bởi tìm kiếm chỗ dựa mà tìm đến mối hôn sự này."

"Phải không?" Phùng Trinh cười lạnh: "Đã như vậy, còn là trách ta? Tính tình của các ngươi như vậy, ta giúp các ngươi mới là mù quáng. Tự làm bậy không thể sống. Các ngươi tốt nhất là cầu nguyện Diệu Diệu không gặp chuyện gì, bằng không các ngươi chuẩn bị gặp báo ứng đi. Ép buộc muội tử của mình đến mức trốn nhà đi, về sau Tiêu Lâm sẽ sống như thế nào, ta xem hắn có thể an tâm được hay không."

Từ Hồng Ngọc bị nàng nói đến mặt mày trắng bệch, rồi xấu hổ đỏ bừng.

Phùng Trinh cũng không thèm để ý đến nàng ta, trực tiếp đi vào tửu phường nhà mình. Sau khi trở lại trong phòng, nàng vẫn quyết định nói rõ ràng mọi chuyện với Tiêu Sơn. Nói đến cùng, đây cũng là chuyện của Tiêu gia, nàng cũng không muốn giấu giếm Tiêu Sơn.

Mà trong khoảng thời gian này, Phùng Trinh cũng không có nhiều tinh lực để đi tìm Tiêu Diệu Diệu.

Những người đi khắp nơi điều tra sở thích của các thế gia đã trở lại. Những người này đã được phân đến các nơi của Đại Đường, đi điều tra phẩm vị và sở thích của các thế gia kia.

Sau khi Phùng Trinh xem qua những báo cáo điều tra này, mới phát hiện thế gia ở nơi này chỉ có hai chữ - phong nhã.

Có những thứ này, đã nắm chắc được phong cách của tửu lâu. Sau khi Phùng Trinh kết luận, nàng quyết định tửu lâu cũng đi theo con đường tao nhã. Tranh chữ của danh nhân cũng được sử dụng làm tranh nền trên tường,

Hoa văn bên trong lấy chủ đề cảnh sắc bốn mùa, trong cùng một tửu lâu, cách vài khung cửa sổ là một loại cảnh tượng. Kỳ diệu vô cùng. Mà trong cửa sổ ghế ngồi bên trong, Phùng Trinh cũng sử dụng loại cửa sổ đặc trưng của lâm viên Tô Châu, loại hoa văn của cửa sổ đều không giống nhau. Khung cảnh nhìn từ cửa sổ cũng thiên kỳ bách quái. Đương nhiên, những vật liệu dụng cụ đều là chọn dùng gỗ lê tốt nhất hoặc là gỗ đỏ, hoặc là gỗ đàn hương. Tuy rằng không có kim ngọc mãn đường, nhưng khắp nơi lại lộ ra sự sang trọng.

Ngoại trừ phong cách trang trí bên ngoài, Phùng Trinh cũng đề xuất những người chạy việc bên trong cũng ăn mặc trang phục thống nhất, phong cách tốt nhất nên trang nhã, như vậy sẽ là cảnh đẹp ý vui.

Đề xuất cuối cùng, chính là chiêu bài tửu lâu có thể nhờ người quyền cao chức trọng, hoặc là đức cao vọng trọng tới viết lưu niệm, vậy thì mức độ nổi tiếng của tửu lâu sẽ càng lớn hơn. Có thể đạt được hiệu quả mà chưa khai trưởng, đã có danh tiếng truyền đi.

Tửu lâu có thể được coi là Phùng Trinh quản lý, bất quá La gia và Trương phu nhân cũng tham dự vào. Nghe được đề nghị của Phùng Trinh, ánh mắt hai người sáng lên, chính là những vật liệu khí cụ này kia, tự nhiên đều là do La gi chuẩn bị. Mà Trương phu nhân bên này chủ động ôm nhiệm vụ xin chữ.

"Phùng Trinh, sau khi tửu lâu khai trương, ta sẽ đưa ngươi đi đến một chỗ." Trên đường trở về, Trương phu nhân mời Phùng Trinh lên xe ngựa.

"Vâng?" Phùng Trinh khó hiểu.

"Hà Sáo. Sắp đến trung thu rồi, ta muốn đưa đến một ít đồ đến cho Định Nam." Trương phu nhân nhìn nàng cười nói.

Phùng Trinh nghe vậy thì trong lòng cảm động, đưa đồ tới chỉ cần tìm người của La gia là được, mà Trương phu nhân là cho nàng một cái cớ đến Hà Sáo để gặp Tiêu Sơn.

Hai người đã xa nhau hơn nửa năm, xác thật vô cùng nhớ thương nhau.

Nàng cũng không làm ra vẻ, cười nói: "Đa tạ phu nhân."

Trương phu nhân gật đầu, lại nói: "Tiểu cô kia của ngươi vẫn còn chưa có manh mối gì sao?"

Nói đến chuyện này, Phùng Trinh cũng rất ưu sầu: "Còn chưa có, đã tìm khắp trong thành Túc Châu, nhưng không có tin tức gì. Cũng không biết có phải đã ra khỏi thành rồi hay không, nếu thật là như thế, dân phụ cũng không biết tìm muội ấy như thế nào."

Đối với vấn đề của Tiêu Diệu Diệu, Phùng Trinh thật sự cảm thấy bất lực. Bức thư đã gửi cho Tiêu Sơn trước đó, nhưng không nhận được tin tức hồi âm. Nàng cũng không biết Tiêu Sơn bên kia đang làm gì. Tìm thì nhất định phải đi tìm, nhưng nếu như tìm không thấy, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Trương phu nhân trấn an nói: "Mỗi người đều có số mệnh của mình, không cần quá lo lắng, đến lúc tìm được, luôn có thể tìm được."

Phùng Trinh khẽ gật đầu: "Chỉ hy vọng muội ấy không có việc gì liền tốt rồi."
 
Bình Luận (0)
Comment