Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 61

Chương 61
Chương 61
Kể từ khi người Khương bị Đại Đường chia năm xẻ bảy, cuộc sống của người Khương ngày càng trở nên khó khăn hơn, đặc biệt là dân chúng, không chỉ phải nộp thuế thân rất cao, mà còn phải nộp cống cho Man tộc.

Những quả nho kia cũng không phải do bọn họ trồng, mà là bọn họ hái ở núi lớn bên kia. Hiện tại có thể mang ra đổi lấy bạc, khiến cho ông ta rất vui sướng.

Phùng Trinh nhìn những quả nho trong sọt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu các ông vẫn còn nho, có thể vận chuyển đến đây cho cháu, nếu giá cả thích hợp, cháu sẽ lấy hết."

"Thật sao?" Y Mã rất vui vẻ. "Trên đường đi có thể có chút tổn hao, nhưng thứ này không phải lúc nào cũng có, chỉ có mùa này mới có."

"Không sao, có bao nhiêu cũng được, cháu đều lấy hết. Bất quá giá ông đưa ra nên rẻ một chút."

Y Mã đảo mắt: "Tám văn tiền?"

"Cháu mua nhiều như vậy, ông nên cho rẻ một chút. Nếu như chúng ta hợp tác tốt, về sau cháu sẽ mua nữa. Hơn nữa ông có thể giữ bí mật, về sau chỉ có mình ông với cháu cùng buôn bán." Phùng Trinh đã mở miệng dụ dỗ.

Y Mã quả nhiên cảm thấy đây là một cách tốt. Nếu như có thể buôn bán lâu dài, mỗi lần ông ta đều có thể kiếm được không ít bạc, lão nhân và trẻ nhỏ trong bộ lạc cũng có thể giúp đỡ hái nho, về sau mọi người đều không cần chịu đói.

"Vậy sáu văn tiền, không thể ít hơn, chúng ta đường xá xa xôi, trên đường đi sẽ bị hư hao rất nhiều. Lại ít nữa ta sẽ lỗ vốn."

Tiểu lão đầu này rất biết buôn bán.

Phùng Trinh mỉm cười, cũng không ép giá nữa. Nàng cũng có thể nhìn thấy được, cuộc sống của bọn họ không hề dễ dàng. Công việc kinh doanh của riêng nàng dù sao cũng chắc chắn sẽ kiếm được bạc, không cần phải bóc lột quá đáng.

"Được, sáu văn tiền, ông mau chóng vận chuyển qua, sau khi đến nơi này thì ông đi tìm tửu trang La thị."

"Được." Y Mã lập tức đồng ý, trong lòng đã nghĩ đến lần tới có thể kiếm được bao nhiêu bạc, sau đó sẽ mua lương thực trở về. Vài tháng nữa sẽ là mùa đông, có số lương thực đó, mùa đông sẽ không còn vất vả nữa.

Sau khi trở lại quân doanh, Phùng Trinh nhìn chùm nho kia, trong lòng cao hứng không thôi.

Nàng không ngờ tới, ngày đầu tiên đã có thu hoạch như vậy, vận khí của nàng của nhiên không tồi a.

Trên thực tế, trước đây Phùng Trinh cũng làm một ít rượu trái cây, mặc dù thực tế ở Túc Châu không có nhiều loại trái cây lắm, ngay cả táo cũng khó tìm. Chỉ những loại trái cây thông thường này phải được các thương đội vận chuyển ở bên ngoài về. Ngay cả khi đem trở về, cũng không được tươi lắm. Chỉ có những gia đình giàu có mới dùng băng đá bảo vệ, mới có thể ăn được một ít trái cây.

Hiện tại thì tốt rồi, đã có nho, hơn nữa người Khương tộc cách Hà Sáo không xa, ở tại chỗ lấy được nguyên liệu, thật sự rất tiện lợi.

Phùng Trinh rửa sạch nho, ăn một vài quả nho tươi ngon, vô cùng ngọt, thậm chí còn ngọt hơn những quả nho đắt đỏ mà nàng đã ăn trước đây.

Đây chính là loại trái cây thật sự không bị ô nhiễm a.

Phùng Trinh còn thấy luyến tiếc khi lấy ủ rượu. Bất quá nghĩ sau này còn có nho mang tới, nàng cũng kìm lại được. Suy cho cùng là chuyện làm ăn, hiện tại quan trọng nhất là xem hương vị nho sau khi ủ như thế nào.

Để lại vài cân nho ăn cho đỡ thèm, số nho còn lại nàng đều rửa sạch sẽ, sau đó cho vào một vò rượu nhỏ để làm rượu nho.

Rượu thật sự rất dễ làm, có một số phương pháp đơn giản cũng có thể làm cho rượu có hương vị. Tuy nhiên, những loại rượu này không dễ bảo quản, cần phải trải qua quá trình chế biến.

Đã nhiều năm đắm mình trong ngành công nghiệp rượu, những trình tự này đối với Phùng Trinh mà nói, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nhìn vò rượu được niêm phong, Phùng Trinh thỏa mãn thở dài một tiếng, lại qua mấy này sẽ có thể uống được. Đây mới là rượu để cho nữ nhân uống a.

Khi Tiêu Sơn trở lại quân doanh, vẻ mặt đầy tinh thần phấn chấn.

Nhiệm vụ lần này, để cho hắn nhìn thấy rất nhiều thứ. Ngoài ra còn có thể tôi luyện rất nhiều.

Hắn không có thời gian để trở về phòng nghỉ ngơi, trực tiếp đi tới gặp Trương giáo úy để phục mệnh.

"Giáo úy, lần này thuộc hạ dẫn về không ít thợ thủ công, những người này nghe nói nơi này có ruộng, cấp nhà ở, đều dìu già dắt trẻ tới đây. Tổng cộng có tới hai mươi hộ."

"Làm tốt lắm." Trương Định Nam vỗ vai Tiêu Sơn, vẻ mặt khen ngợi.

"Có những thợ thủ công này, sau này chúng ta sẽ không thiếu vũ khí."

Tiêu Sơn gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần có quặng sắt, chúng ta muốn làm bao nhiêu đao kiếm đều có thể."

Đối với quân nhân mà nói, vũ khí là sinh mệnh thứ hai. Trước đây có thể tự mình chiêu mộ một số phụ binh mà không nói với Túc Châu, cho dù có thể tự mình trả lương, nhưng vũ khí chính là một thiếu sót lớn. Bây giờ có rất nhiều người dùng gậy gỗ để thao luyện.

Trương Định Nam dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, để người đi tìm một số thợ thủ công trở về. Dù sao việc này cũng không phải một mình hắn ta có thể làm được, những Man tộc kia mỗi năm đều tới cướp bóc, nhưng đã bắt đi của bọn họ không ít thợ thủ công.

Bất quá hắn ta cũng không bạc đãi người nhà bọn họ, cung cấp nhà ở, còn cung cấp ruộng tốt. Tiền công ngày thường không ít.

Thấy Tiêu Sơn nghiêm nghị đứng bên cạnh, Trương Định Nam đột nhiên nổi lên chút tâm tư trêu đùa.

"Ngươi vẫn còn chưa trở về nhà sao?"

"Chưa, vừa về tới liền tới đây phục mệnh với giáo úy."

Trương Định Nam gật đầu: "Được rồi, trước đến chúc mừng với đám người Thiết Ngưu đi, đừng vội quay về nhà."

"Vâng, thuộc hạ cũng đang nghĩ tới bọn họ." Trên mặt Tiêu Sơn đầy ý cười, Kỳ thật hiện tại hắn ta nhớ nhất vẫn là thê tử của mình, nhưng dù có nhỡ cũng vô dụng, có thấấy được, cũng sờ không được, vẫn là không nên nghĩ nữa. Cùng với các huynh đệ náo nhiệt cũng vậy.

Khi Tiêu Sơn đến sân tập, nhìn thấy Trương Thiết Ngưu đang huấn luyện tân binh nên bước tới chào hỏi.

Trương Thiết Ngưu thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, kinh ngạc nói: "Ngươi trở về khi nào?"

"Ta vừa mới trở về, sau khi đến chỗ Trương giáo úy phục mệnh thì tới gặp các ngươi. Thao luyện thế nào rồi?"

"Ngoại trừ chưa từng thấy máu, cũng không kém những lão binh kia." Thần sắc của Trương Thiết Ngưu có chút kiêu ngạo, sau đó nghĩ tới điều gì, cảm thấy có chỗ không đúng: "Ngươi không trở về nhà sao?" Không đúng a, thê tử đã tới, sao còn có thể ngốc ở bên ngoài?

Tiêu Sơn thản nhiên nói: "Trở về nhà thật nhàm chán, ta và các ngươi cùng nhau luyện. Trận này ở bên ngoài, cũng chưa có cơ hội luyện tập."

Vẻ mặt Trương Thiết Ngưu phức tạp nhìn hắn, sau đó khẽ nói: "Tiểu tử này, ngươi thật giỏi!" Định lực này, quả không bình thường a.

Tiêu Sơn đã ở bên ngoài lang thang cho đến khi trời tối, sau khi cơm nước xong, mới một thân nhẹ nhàng trở về chỗ mình ở.

Khi mới đi tới cửa, suy nghĩ đầu tiên chính là, thật chói mắt. Vừa nhìn lại, hẳn là đi nhầm rồi.

Đây là chỗ mình ở sao? Hắn không biết những chậu cây trước cửa này được trồng từ bao giờ. Còn ai đã làm cho mặt đất sạch sẽ như vậy? Ai đã sửa cánh cửa bị hỏng và dán những giấy cắt lên đó?

Hắn quay đầu nhìn lại, sau đó đếm đếm, đây thật sự là nơi mình sống, không sai a.

Ngay khi hắn đang nghĩ ngợi, cánh cửa từ bên trong mở ra.

Phùng Trinh bưng ngọn đèn dựa lên cánh cửa, mặt mộc nhìn hắn: "Như thế nào, không muốn trở về hả? Tới cửa còn không muốn vào nhà?"
 
Bình Luận (0)
Comment