Tiêu Sơn bây giờ tin chắc rằng mình hẳn là đang nằm mơ.
Nếu không, tại sao Trinh nhi lại đứng trước mắt hắn. Hắn xoa xoa đôi mắt, người vẫn còn ở đó, không phải hoa mắt. Cho nên hẳn là đang nằm mơ.
Dù là mơ thì cũng là giấc mơ ngọt ngào.
Tiêu Sơn vội vàng chạy tới: "Trinh nhi."
Phùng Trinh cười như không cười liếc nhìn hắn, sau đó bưng đèn xoay người trở vào nhà, cũng không để ý tới hắn. Hôm nay Tiêu Sơn vừa trở về, liền có người tới nói cho nàng biết. Nàng không ra ngoài, chỉ luôn đợi trong nhà. Vốn dĩ cho rằng sau khi hắn làm xong mọi chuyện, cũng sẽ quay trở về. Nhưng người này thì tốt rồi, chạy tới sân lăn lộn luyện binh.
Lăn lộn xong còn chưa đủ, còn phải ở bên ngoài ăn uống no đủ, đến bây giờ mới trở về. Hơn nữa, khi trở về còn đứng ở cửa không muốn vào nhà. Nếu như không phải trong quân doanh này không có nữ nhân, nàng đã nghĩ nam nhân này có phải là đã ngoại tình hay không.
"Trinh nhi." Tiêu Sơn dán lại gần: "Tại sao nàng ở trong mơ mà còn lạnh nhạt với ta như vậy, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi."
Một miệng toàn rượu. Phùng Trinh ghét bỏ quay đầu sang một bên.
Khi Tiêu Sơn nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của nàng, trong miệng lập tức trở nên khô khốc, cúi đầu kéo chiếc cổ trắng bóng đó tới bên miệng, dùng sức mút mạnh. "Trinh nhi, hương vị của Trinh nhi vẫn tốt như vậy."
Sau khi mút vài ngụm, hắn mới phát hiện giấc mơ này thật sự rất đẹp. Có mấy đêm hắn cũng nằm mơ thấy Trinh nhi, nhưng lần nào cũng không nếm được hương vị này, hương vị lần này là chân thực nhất, cũng ngon miệng nhất.
Cái cổ non mịn này, mùi thơm này. Ừ, chân thật càng ăn càng muốn ăn.
Tiêu Sơn cảm thấy rằng mình thật sự say.
"Chàng đồ vô lại này." Phùng Trinh tức giận chống cự. Bây giờ nàng vẫn còn tức giận, nam nhân này thậm chí không nói vài lời tử tế, trực tiếp tới động thủ. Còn trực tiếp ôm người lên trên giường, cũng không quá thành thật rồi.
Nhưng chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, sự phản kháng của Phùng Trinh dưới khoảng cách sức mạnh dường như mang theo vài phần hương vị chào đón, khiến cho người Tiêu Sơn càng thêm lửa nóng.
Tiêu Sơn lo lắng đến mức không kịp cởi y phục, trực tiếp xé rách. Không thể không nhanh hơn, vạn nhất tỉnh giấc mơ thì làm sao. Hơn nữa dù sao cũng là ở trong mơ, thê tử cũng không biết ham mê này của hắn.
Có thể nếm thử điều mình mong muốn, Tiêu Sơn cảm thấy vô cùng phấn khích. Làn da màu đồng của hắn bắt đầu ửng đỏ, trên trán càng xuất hiện những giọt mồ hôi hưng phấn.
Một người đã ăn chay nửa năm, hơn nữa còn là nam nhân uống say..
Phùng Trinh cuối cùng đã chấp nhận số phận phải thất bại trước nam nhân này, tùy ý để hắn lăn lộn, trong lòng tính toán, chờ sau khi hắn tỉnh rượu lại tính sổ.
Suốt một đêm, Phùng Trinh cảm thấy mình như một con cá, bị lăn qua lộn lại, bị lăn tới lộn lui.
Một giấc này Tiêu Sơn ngủ rất ngon, sờ sang bên cạnh, ừm, thê tử vẫn còn ở đây, ôm chặt lấy nàng ngủ tiếp.
Mặc dù Phùng Trinh bị lăn lộn đến kiệt sức, thân mình mềm như bông, nhưng nàng lại không muốn ngủ chút nào.
Hiện tại trong lòng nàng đang uất nghẹn. Đi thật xa tới gặp Tiêu Sơn, nhưng Tiêu Sơn lại đi làm nhiệm vụ. Vì phải làm nhiệm vụ, nàng cũng không so đo. Nhưng nam này này trở về thì không về nhà, trở về trễ như vậy, một chút giải thích cũng không có, trực tiếp kéo nàng lên trên giường, lại còn liều mạng lăn lộn.
Thật là thúc nhịn được chứ thẩm không thể nhẫn.
Nàng kéo lấy cánh tay Tiêu Sơn, để gần miệng, há miệng cắn thật mạnh một cái. Da dày, thịt cứng, nứt răng.
Rạng sáng, Phùng Trinh không gọi Tiêu Sơn dậy, liền kéo cơ thể mệt mỏi của nàng đến thành Hà Sáo.
Nàng quyết định bỏ rơi tên gia hỏa này hai ngày.
Khi Tiêu Sơn tỉnh dậy, hắn thỏa mãn tươi cười. Thấy bên ngoài trời đã sáng, còn tưởng rằng hôm qua Trương giáo úy cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cũng không hoảng hốt, liền chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy, hắn đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Y phục trên người mình đâu rồi? Sao thân hình lại nhẹ như vậy?
Hắn xoa xoa cái đầu đau nhức, sau đó nhìn đống chăn hỗn độn, y phục vương vãi dưới đất bên cạnh, đặc biệt là chiếc váy màu tím rách nát.
Nghĩ đến tối hôm qua trong mơ phát sinh chuyện gì, hắn đờ đẫn vỗ vỗ đầu, trong lòng vừa động, chẳng lẽ tối hôm qua không phải nằm mơ, chính là Trinh nhi tới sao?
Chưa kịp vui mừng, hắn đã nghĩ đến một khả năng khác, chẳng lẽ hắn uống say, lấy nữ nhân khác coi là Trinh nhi mang vào nhà. Nghĩ đến khả năng này, sống lưng của hắn lập tức phát lạnh, căn bản không thèm để ý biến hóa trong nhà, vội vàng mặc y phục lao ra ngooài.
Những binh lính luyện tập buổi sáng đã bắt đầu ăn cơm, khi nhìn thấy Tiêu Sơn, họ mỉm cười chào hỏi nhau. Một số người thậm chí còn có ánh mắt phức tạp đánh giá Tiêu Sơn. Rốt cuộc, bách phu trưởng này luôn là người thức sớm nhất. Hôm nay khó có được vào giờ này mới xuất hiện, nghĩ đến thê tử kia của Tiêu bách phu trưởng, ai da, ngày hôm qua khẳng định là chuyện kia.
Tiêu Sơn bị ánh mắt của những người này làm có dựng tóc gáy, cảm thấy rằng mình nhất định đã làm gì đó.
Hắn tìm thấy Trương Thiết Ngưu đang ăn một chiếc bánh nướng lớn.
Trương Thiết Ngưu đang ở một bên ăn, một bên vừa giáo huấn tân binh không huấn luyện tốt, nhìn thấy Tiêu Sơn đi tới, cười nói: "Ha ha, Tiêu Sơn ngươi đã tới rồi, ta còn tưởng hôm nay tới giữa trưa ngươi mới dậy đấy."
Tiêu Sơn liếc nhìn đám tân binh bên cạnh đang cười trộm, sau đó câu lấy cổ Trương Thiết Ngưu kéo hắn ta sang một bên, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là sao thế?"
"Cái gì là sao thế?"
"Cái trong phòng ta.. Sáng hôm nay khi ta thức dậy, phát hiện trong phòng ta có y phục của nữ nhân."
"Trong phòng của ngươi có y phục của nữ nhân thì có gì kỳ quái." Trương Thiết Ngưu không hiểu nói.
"Tại sao trong phòng của ta lại có thể có y phục nữ nhân." Tiêu Sơn kích động: "Ta là người đã có thê tử, ta lại không làm bậy. Ngày hôm qua sau khi ta rời đi, rốt cuộc ta đã làm gì, ngươi có biết không?"
"Ngươi trở về nhà a." Trương Thiết Ngưu nói: "Ta biết ngươi có thê tử, chính là bởi vì ngươi có thê tử, cho nên trong phòng ngươi mới có y phục của nữ nhân."
"Ta, thê tử của ta? Trinh nhi!" Tiêu Sơn kinh ngạc mở to hai mắt.
Trương Thiết Ngưu giờ đã hiểu. Tiểu tử này trở về ngủ cả đêm, thế nhưng còn không biết thê tử của mình đã tới đây. Nghĩ đến thường ngày Tiêu Sơn thông minh lại có bộ dáng ngốc nghếch này, Trương Thiết Ngưu liền cười phá lên.
"Ngươi tiểu tử này, ngay cả thê tử ngươi tới mà ngươi còn không biết. Đều đã ở chỗ này chờ ngươi vài ngày rồi, so, nhưng đừng nói với ta là, ngày hôm qua còn chưa gặp mặt."
Ha ha, còn chưa gặp mặt, còn có thể đến bây giờ mới tỉnh giấc? Lừa ai chứ.
Tiêu Sơn không còn tâm trạng nói với hắn ta nữa. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là thê tử của hắn tới. Thật sự đã tới, tối hôm qua không phải là nằm mơ, y phục bị xé kia là của thê tử hắn. Trời ạ, hắn thế nhưng lại xé y phục của Trinh nhi, còn dốc sức lăn lộn nàng giống như trong mơ của hắn vậy.
Trong lòng Tiêu Sơn vừa mừng vừa sợ, lại mang theo vài phần hổ thẹn.
Bây giờ hắn thật muốn tìm khe nứt trên đất chui vào yên tĩnh trong chốc lát. Hắn không biết phải nhìn Trinh nhi thế nào nữa. Thân thể nàng yếu đuối như vậy, sau có thể chịu được sự dày vò của hắn.
"Sao hôm qua ngươi không nói cho ta biết là Trinh nhi tới?"
Tiêu Sơn oán trách nhìn Trương Thiết Ngưu.
Trương Thiết Ngưu tỏ ra bộ dáng vô tội: "Ta làm sao biết ngươi không biết. Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy ngươi bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng ngươi không thèm để ý."
Tiêu Sơn nghe được lời này thì bất giác tức bốc khói, lời này là nói cái gì a, kia chính là thê tử của hắn, sao có thể không thèm để ý. Sau khi đấm một quyền vào bụng Trương Thiết Ngưu, cuối cùng Tiêu Sơn cũng chạy đi tìm Phùng Trinh.
Trương Thiết Ngưu ôm bụng, đau đớn kêu lên: "Tiểu tử này, xuống tay thật là tàn nhẫn."
Sau một hồi dò hỏi, Tiêu Sơn mới biết thê tử mình đã rời khỏi quân doanh, đi vào thành Hà Sáo.
"Bách phu trưởng, ngài không thể xúc động chạy đến thành Hà Sáo, nếu Trương giáo úy phát hiện ra, kia là phải xuống tay theo quân pháp." Người trông coi cửa quan doanh nói.
"Ta biết." Tiêu Sơn xoa xoa đầu, nhưng vẫn là dắt một con ngựa chạy ra ngoài.
Dù sao chỉ cần không vào thành là được, hắn sẽ đứng ở cửa thành chờ.
Lúc này Phùng Trinh đang ở trong tửu trang của La gia.
Ngoài tửu trang La gia ở Túc Châu, đây là chuyến thăm đầu tiên của Phùng Trinh đến tửu trang La gia ở thành trì khác. Có lệnh bài do La gia đưa, quản sự rất nhiệt tình tiếp đãi Phùng Trinh.
Tửu trang La gia ở thành Hà Sáo không lớn, hơn nữa có hơi giống kiểu sửa mái nhà dột. Dựa theo lời quản sự nói, ngoại trừ dân chúng bản địa, mục tiêu của họ chủ yếu là người Khương.
Bởi vì người Khương vừa đến mùa đông, so với bọn họ còn lạnh hơn. Người Khương không có nhà để ở, họ chỉ có thể sống trong lều, không thể tránh rét. Hiện tại uống rượu xong có thể làm ấm cơ thể, cho nên người Khương tộc rất cần rượu trắng. Đương nhiên, trên thực tế người Khương tộc không có nhiều bạc, chỉ có thể dùng dê bò của bọn họ tới đổi. Cũng may, thịt có thể đem đến thành Hà Sáo để đổi được một ít bạc.
Phùng Trinh phát hiện ra được, thành Hà Sáo thế nhưng không tách rời khỏi người Khương tộc. Đã từng là hai quốc gia đánh đến ngươi chết ta sống. Hiện giờ sau khi phân thắng bại, ngược lại những dân chúng lại có thể sinh sống hòa bình với nhau.
Phùng Trinh thầm nghĩ, thay vì thế này, còn không bằng để người Khương tộc gia nhập Đại Đường. Miễn cho về sau người Khương tộc sinh ra dã tâm gì, lại hợp nhất dân du mục bị chia năm xẻ bảy, đến lúc đó lại phải đánh nhau.
"Mấy ngày nữa, có thể sẽ có xuyến quả nhân tới, ta gọi nó là quả nho. Đến lúc đó ông cứ ấn sáu văn tiền một cân, thu hết số nho kia, sau đó cho người đưa tin đến quân doanh cho ta, cái này phải làm kịp thời, ta có chỗ cần dùng tới nó."
"Được, ngài yên tâm đi." Quản sự trịnh trọng đáp ứng. Ông ta biết vị Phùng nương tử này rất lợi hại, hiện tại tửu trang La gia bán được loại rượu độc nhất vô nhị, chính là kiệt tác của vị Phùng nương tử này. Gia chủ đã phân phó, những loại rượu này đều do Phùng nương tử quản. Hơn nữa nghe nói vị Phùng nương tử này cùng với đại cô nãi nãi La gia có quan hệ rất tốt. Điều này chứng minh, không thể làm chậm trễ người này.
Sau khi Phùng Trinh giải thích vấn đề xong, trong lòng nàng đã có một kế hoạch mơ hồ. Chỉ chờ sau khi rượu nho ra tới, nàng sẽ nhờ người đưa cho Trương phu nhân, sau đó các việc tiếp theo có thể tiếp tục an bài.
Sau khi bận việc ban ngày, Phùng Trinh cũng chuẩn bị quay trở lại quân doanh. Nàng phải trở về nhìn xem biểu hiện của người đó thế nào.