Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 63

Chương 63
Chương 63
"Phùng nương tử, phía trước có vị quân gia ngăn xe ngựa của chúng ta."

Mã phu bên ngoài đã dừng xe ngựa lại, nhỏ giọng nói với Phùng Trinh trong xe.

Hiện tại bởi vì Phùng Trinh không ngủ, cho nên vô cùng buồn ngủ, mới vừa chợp mắt định ngủ một chút, đột nhiên bị đánh thức, không khỏi có chút bực bội ngồi dậy.

Nàng cau mày vén rèm lên, liền thấy trước xe ngựa có một nam nhân cao lớn đứng thẳng tắp, con ngựa bên cạnh nam nhân cao lớn kia còn đang nôn nóng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

"Mặc kệ, quay đầu lại đi." Phùng Trinh thả rèm xuống.

Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, vừa định đi ngang qua Tiêu Sơn, đã bị Tiêu Sơn nắm lấy dây cương, mã phu đang muốn giải thích thân phận, liền thấy vẻ mặt người nọ co quắp: "Trinh nhi."

"Ai là Trinh nhi của ngươi, gọi nhầm người rồi."

"Trinh nhi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi." Giờ đây Tiêu Sơn thật sự hối hận, sớm biết ngày hôm qua sau khi xong việc liền về nhà nghỉ ngơi. Để Trinh nhi ăn tối một mình, còn một mình chờ hắn chở về, chắc chắn bây giờ nàng rất tức giận.

Đặc biệt là vừa nhớ tới chiếc váy lụa bị xé ở trên mặt đất, liền có thể biết được hôm qua mình càn rỡ đến mức nào.

Coi nào, hóa ra là một đôi phu thê. Mã phu cũng mặc kệ, dựa vào trên xe híp mắt.

Tiêu Sơn lại không cho ông ta cơ hội này, trực tiếp kéo ông ta xuống, tự mình chui vào xe ngựa.

Phùng Trinh không ngờ Tiêu Sơn lại có lá gan như vậy, còn đang chiến tranh lạnh, hắn lại dám lên xe ngựa, nàng tức giận đến trừng mắt nhìn hắn.

"Ha ha." Trên mặt Tiêu Sơn lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng, nhưng ánh mắt thẳng tắp, nóng rát đánh giá tiểu thê tử xinh đẹp của mình. Nhìn khuôn mặt mọng nước này, đôi môi hồng nhuận này, mắt to sáng ngời này. Xuống chút nữa là chiếc cổ trắng nõn, còn có chỗ phồng lên.. Dù sao hôm qua khi chạm tới, cảm giác rất có phân lượng.

Tâm tư Tiêu Sơn đang suy nghĩ bất chính, tuy trên mặt vẫn cực lực che giấu, nhưng vẫn bị Phùng Trinh nhìn ra suy nghĩ 'hạ lưu' của hắn. Nàng khoanh cánh tay ngăn cản lại: "Đi xuống, ta còn đang tức giận. Ngày hôm qua không phải không muốn trở về gặp ta sao, ta thấy chàng sống một mình rất tốt."

Mệt cho nàng còn đau lòng người này cô đơn một mình ở đây, ăn không ngon ngủ không yên. Kết quả người mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu, không biết có bao nhiêu vui vẻ.

"Ta thật là oan uổng." Trên mặt cứng ngắc của Tiêu Sơn lúc này mang theo vài phần ủy khuất: "Hôm qua khi ta trở về tới, căn bản không có ai nói với ta rằng nàng đã đến đây. Ngày thường một mình ta ở trong nhà rất quạnh quẽ, cho nên hôm qua liền đến võ trường bên kia. Sau đó bọn Thiết Ngưu lại lôi kéo ta đi uống rượu, nói chúc mừng ta, nếu như ta sớm biết nàng ở đây, sơn trân hải vị gì ta đều không cần, ai mà cần mấy khối thịt kho tàu kia a."

Phùng Trinh cũng giống như những nữ nhân khác, đều thích những lời dễ nghe. Nghe được câu nói sau của Tiêu Sơn, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn. Bất quá, nhớ tới tối hôm qua bị người này giày vò, trong lòng vẫn không muốn cứ như vậy mà tha thứ cho hắn.

Phùng Trinh cũng biết lúc này nàng đang làm kiêu trước mặt Tiêu Sơn. Nhưng đây là nam nhân của nàng, nàng có thể làm ra vẻ tự tin.

"Hừ, ai biết trong lòng chàng nghĩ cái gì." Nàng bĩu môi nhìn sang một bên.

"Trinh nhi, ta thật là muốn thề với trời." Tiêu Sơn thật sự rất sốt ruột, giải thích cũng giải thích, lời dễ nghe cũng đã nói. Sao không thể dỗ được thê tử.

Hắn hiếm khi nhớ đến những câu nói lý lẽ mà nhạc phụ đại nhân đã nói qua với hắn – lòng dạ nữ nhân sâu như đáy biển.

Nhạc phụ đại nhân đúng là không lừa người.

Bên ngoài có tiếng ngựa kêu một tiếng, tựa hồ thúc giục chủ nhân mình nhanh lên một chút.

Tiêu Sơn nghe thấy tiếng ngựa kêu, ánh mắt sáng lên, duỗi tay ôm lấy Phùng Trinh, không để ý đến Phùng Trinh vùng vẫy, cười dỗ dành: "Ai nha nương tử à, nàng khó lắm mới tới đây được một lần, ta vẫn chưa có cơ hội đưa nàng đi chơi đâu, đi, ta mang nàng đi dạo, thảo nguyên Hà Sáo ở đây rất rộng lớn, không phải nàng muốn học cưỡi ngựa sao, ta đảm bảo sẽ dạy cho nàng."

Nhìn thấy đôi mắt của Phùng Trinh sáng lên, hắn thầm nói còn may mình còn nhớ rõ lời nói trước đó của thê tử mình.

Phùng Trinh lẩm bẩm một tiếng, ghét bỏ đi xuống xe: "Lần này may cho chàng, nếu như không thể học được, để ta từ từ xem."

"Khẳng định học được, khẳng định có thể học được, nương tử của ta rất thông minh a."

Khi đôi phu thê bước xuống, mã phu đang trò chuyện với một người cách đó không xa. Thấy Phùng Trinh đã xuống xe ngựa, ông ta vội vàng chạy tới: "Phùng nương tử, hiện tại phải đi về sao?"

Phùng Trinh nói: "Ông lái xe ngựa trở về trước đi, ta và tướng công có chuyện phải làm."

"Được, ta về trước, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phân phó cho ta." Mã phu rất linh hoạt không hỏi nhiều, liền đánh xe ngựa rời đi.

Phùng Trinh đi đến bên cạnh con ngựa, Tiêu Sơn lập tức đi tới, đỡ tay và eo của Phùng Trinh, đỡ nàng lên ngựa. Hắn vừa định đi lên, lại bị Phùng Trinh nhìn chằm chằm: "Chàng dẫn ngựa trước đi, ta tự mình ngồi một lát."

"..."

Tiêu Sơn thất vọng dắt ngựa, rẽ vào một góc đi về phía thảo nguyên Hà Sáo. Vừa đi, một bên thi thoảng còn lén liếc nhìn thê tử của mình.

Đi được một lúc, liền nhìn thấy được núi non mông lung xa xa.

"Đó là Thiên Sơn, nghe nói nó ở tận cùng trời, đừng thấy gần như vậy, nếu thật muốn đi nơi đó, còn rất xa."

Tiêu Sơn giới thiệu hoàn cảnh ở đây với Phùng Trinh. Phùng Trinh nhìn từ xa và hỏi: "Bên kia có ai sống không?"

"Đương nhiên là có. Man di vương đình ở đó. Ở đó trước kia là người Khương tộc, sau đó dân Khương bị thất bại, đã bị man di bá chiếm. Hiện tại mỗi năm người Khương tộc còn phải tiến cống cho bọn chúng."

Phùng Trinh nghe vậy thì giật mình: "Sợ rằng thù hận giữa man di và người Khương tộc cũng không nhỏ."

"Đó là khẳng định, không nói hang ổ bị chiếm, còn phải bị người ức hiếp. Nếu đổi lại là Đại Đường của chúng ta, sớm đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất."

Tiêu Sơn nói, trên mặt còn mang theo vài phần đắc ý. Đừng nhìn bọn man di hung tợn, nhưng chính là không thể chinh phục được quân Đại Đường hùng dũng oai vệ của bọn họ.

"Lại khoác lác, man di không chinh phục được các người là thật, bất quá các người cũng đừng nghĩ đánh bọn chúng. Đừng quên, bọn chúng chính là bốn chân, còn các người chỉ là hai chân, có thể đánh thắng được sao?" Phùng Trinh không thể không dội gáo nước lạnh.

Tiêu Sơn nghe nàng nói như vậy, nghẹn ngào nói: "Không có cách nào, ai bảo chúng ta không có ngựa. Bây giờ ngựa của Đại Đường không tốt, quân Túc Châu của chúng ta đến hai nghìn con ngựa da cũng không có."

Trời cao là công bằng. Ngươi có thế trội của ngươi, tự nhiên ngươi cũng có tình thế không thuận lợi.

Phùng Trinh nheo mắt và nói: "Tướng công, chàng nói, nếu như để người thảo nguyên đánh với người thảo nguyên thì sao?"

Tiêu Sơn đang kích động khi nghe Phùng Trinh cuối cùng cũng nhẹ nhàng gọi hắn hai chữ tướng công, nhưng sau khi nghe Phùng Trinh nói xong, lại sửng sốt: "Người thảo nguyên đánh người thảo nguyên?"

"Đúng vậy, chẳng hạn như người Khương tộc." Phùng Trinh cũng cảm thấy ý tưởng của nàng có chút thiên mã hành không, bất quá từ ý tưởng quy luật khách quan, liền cảm thấy rất có khả thi. Quân Đại Đường cho dù huấn luyện bao nhiêu cũng không bằng được những người từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa.

"Nhưng người Khương tộc bây giờ không thể đánh bại những bọn man di, bằng không sớm đã chống lại." Tiêu Sơn cau mày suy nghĩ.

"Nhưng điều này không có nghĩa là sức chiến đấu của bọn họ thấp hơn Man tộc, bọn họ chỉ thiếu thủ lĩnh. Chỉ cần tập kết đủ lực lượng, ta tin tưởng đại quân của bọn họ tuyệt đối sẽ không yếu hơn Man tộc."

"Cũng nguy hiểm." Tiêu Sơn sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Chỉ sợ lang đi rồi sẽ tới hổ."

Phùng Trinh xoa cằm: "Vậy nếu người tập hợp bọn họ là người của Đại Đường thì sao?"

"Trinh nhi." Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên như hiểu ra cái gì, sắc mặt bắt đầu kích động đỏ bừng. Hắn lập tức nhảy lên ngựa, ôm chặt Phùng Trinh trong vòng tay của mình: "Ha ha ha, Trinh nhi, nàng thật thông minh."

Phùng Trinh không thể thoát ra, vì vậy nàng chỉ có thể đưa tay ra siết chặt eo hắn, nhìn thấy bộ dáng bị đau quá mức của Tiêu Sơn, nàng cảm thấy tức giận.
 
Bình Luận (0)
Comment