Con ngựa chạy nhanh như tên bắn. Hai người đều có chuyện giấu trong lòng, không có tâm tư đi dạo nữa. Vội vàng trở về trong doanh trại.
Khi tới chỗ rồi, Phùng Trinh nhìn thấy sự do dự của Tiêu Sơn, nói: "Chàng đi làm chính sự đi, ta tự mình đi về nhà, lát nữa chàng về sớm một chút là được." Nàng không phải là người không biết đại thể, loại thời điểm này sẽ không kéo chân hắn.
Tiêu Sơn vươn tay nắm lấy tay nàng: "Trinh nhi, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa với nàng, làm xong việc sẽ dạy nàng cưỡi ngựa."
"Được rồi, đi đi thôi." Phùng Trinh khẽ cười nói.
Ý tưởng này của Phùng Trinh, có thể nói là vô cùng lớn mật.
Phải biết rằng, mục đích của thành Hà Sáo là để đề phòng người Khương. Mà một ngàn người do Trương Định Nam lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đánh nhau với người Khương. Mà kiến nghị của Phùng Trinh lại kéo người Khương đến trận doanh của bên mình.
Nếu đây thật là dân chúng Đại Đương sẽ không dám đưa ra biện pháp như vậy. Phải biết là người Khương tộc và người Đại Đường có mối thù trăm năm. Tuy rằng thù hận đã báo, nhưng ai cũng không muốn kết giao bằng hữu với địch nhân năm đó.
Nhưng Trương Định Nam không phải là người tầm thường, sau khi nghe những gì Tiêu Sơn nói, trong đầu hắn ta nhanh chóng xâu chuỗi lợi ích liên tiếp của việc này.
Nếu có thể liên kết người Khương về doanh trại của mình, không những không phải mắc kẹt ở Hà Sáo để ngăn cản người Khương, mà còn có thể rảnh rỗi thời gian để đối phó với man di.
Trải qua chuyện lần trước, tuy rằng Trương Định Nam không có biểu hiện bất mãn, nhưng trong lòng hắn ta đã có thể thấy rõ ràng, cho dù có cố gắng thế nào, Túc Châu cũng không có khả năng đề bạt hắn ta.
Chỉ bằng cách sử dụng sức mạnh của chính mình, chân chính chống lại man di, để triều đình thấy được khả năng của mình, mới có thể vượt qua quân Túc Châu, nhận được sự ủng hộ.
"Tiêu Sơn, thê tử này của ngươi, cũng không phải là một nữ nhân bình thường." Trương Định Nam cảm khái nói: "Bất quá, phương pháp này tuy hay, nhưng rất khó thực hiện, trong đó có rất nhiều chi tiết cần phải tính toán tỉ mỉ. Trước đừng tiết lộ chuyện này cho người khác."
Tiêu Sơn tự nhiên biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn liền trịnh trọng gật đầu.
Kể từ khi biết chữ, hắn đã làm rất nhiều việc cho Trương Định Nam, ngày thường nghe nhiều thấy nhiều, cũng bắt đầu có tầm nhìn chiến lược của riêng mình. Cho nên hắn cũng hiểu sự cố kỵ của Trương giáo úy. Ý tưởng của Trinh nhi thật sự rất tốt, nhưng nếu không phải người của tộc ta, tất sẽ có dị tâm, thật muốn dùng người tộc Khương như con dao hai lưỡi, bất quá thật sự là rất khó khăn.
Sau khi rời khỏi chỗ của Trương Định Nam, hắn nhanh chóng trở về nhà.
Phùng Trinh đang quan sát rượu nàng đang ủ, thấy hắn quay lại, nàng tới nghênh đón hắn rồi nói: "Thế nào rồi?"
Nhìn thấy đôi mắt tươi cười như hoa của nàng, tâm tình Tiêu Sơn khẽ động, duỗi tay ôm nàng đến mép giường, hai người ngồi xuống, hắn nói: "Trương giáo úy cũng cảm thấy biện pháp này không tồi, bất quá còn cụ thể thì cần bàn bạc kỹ, dù sao chúng ta và người Khương trước đó đã đề phòng lẫn nhau, nếu thật sự muốn dùng cũng không dễ dàng như vậy."
Phùng Trinh nhớ tới Y Mã, người Khương tộc trước đây mình từng tiếp xúc, bộ lạc của bọn họ thật sự quá khổ, vào mùa đông thì lương thực cũng là một vấn đề. Phùng Trinh không tin cuộc sống của dân chúng thành như thế, mà vẫn còn kiên trì chờ người tộc Khương tự mình đứng lên. Chỉ cần lúc này có người cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp, tin rằng cho dù là người Đại Đường, cũng sẽ có thể đáp ứng mọi thứ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, vẫn là trước không nói với Tiêu Sơn.
"Trinh nhi." Sau khi nói xong chính sự, Tiêu Sơn không thể kìm nén niềm vui khi nhìn thấy Phùng Trinh.
Hai người nhìn đống hỗn độn trên mặt đất còn chưa được thu dọn, sắc mặt có chút nóng lên.
Tiêu Sơn ôm lấy nàng, nói: "Tối hôm qua có đau không, tối hôm qua ta vẫn tưởng rằng mình nằm mơ, lúc ấy mới không biết nặng nhẹ."
Thật là da mặt dày, lời này có thể nói trắng ra như vậy sao? "Không biết xấu hổ."
Tiêu Sơn thấy Phùng Trinh không còn tức giận nữa, trong giọng nói còn mang theo vài phần quyến rũ, trong lòng cảm thấy rất cao hứng: "Trinh nhi, nàng có thể tới đây, ta rất vui vẻ. Những ngày nay ta vẫn luôn nhớ nàng, muốn quay về thăm nàng, nhưng vẫn không thể đi được."
"Nam tử hán đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, chàng nhớ thương ta làm gì." Trong lòng Phùng Trinh vui sướng, nhưng ngoài miệng lại làm ra vẻ.
"Nàng cũng quan trọng, nàng quan trọng nhất." Tiêu Sơn nghiêm túc nói. Nếu không có Trinh nhi, hiện tại hắn vẫn loay hoay làm một ngũ trưởng. "Đúng rồi, nàng còn phải trở về sao, phụ mẫu và Thụy nhi vẫn ở lại Túc Châu à?"
Trong lòng Phùng Trinh đang cảm động, khi nghe câu hỏi của Tiêu Sơn, lúc này nàng mới nhớ tới một vấn đề quan trọng hơn. "Ta cũng chỉ tới đây một thời gian thôi, phụ mẫu và Thụy nhi đều ở lại Túc Châu khá ổn. Bất quá.." Nàng nhìn Tiêu Sơn: "Lúc trước ta viết thư cho chàng, chỉ là coi ra chàng vẫn chưa nhận được thư."
"Nhìn bộ dáng nàng xem, rốt cuộc là có chuyện gì, phu thê chúng ta còn có gì mà không thể nói."
"Là chuyện của Diệu Diệu." Phùng Trinh thở dài một tiếng, liền kể về chuyện của Tiêu Diệu Diệu.
Khi Phùng Trinh nói xong về những gì đã xảy ra, khuôn mặt của Tiêu Sơn đã tức giận. Hắn đập mạnh xuống giường phát ra tiếng vang: "Rõ ràng là người một nhà, nhưng sao lại biến thành sài lang hổ báo. Tuổi Diệu Diệu mới được bao lớn, như thế nào lại đánh chủ ý tới trên đầu Diệu Diệu."
Phùng Trinh nói: "Hiện tại cũng không có biện pháp nào để truy cứu, chỉ là ta không tìm thấy được Diệu Diệu. La gia cũng giúp ta đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức gì."
Tiêu Sơn choàng tay qua vai nàng an ủi: "Chuyện này không liên quan đến nàng, trong lòng nàng không cần khổ sở. Chuyện của Diệu Diệu ta sẽ nhờ người hỏi thăm." Tuy rằng như thế, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng cho muội tử còn nhỏ tuổi.
Sau khi nói chuyện này với Tiêu Sơn, trong lòng Phùng Trinh cũng cảm thấy tốt hơn.
Vấn đề này đã đè nặng trong lòng nàng từ lâu, nay có người chia sẻ với nàng, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau là trung thu, hiếm khi trong quân doanh có được tiệc mừng một lần.
Trương phu nhân đã nhờ Phùng Trinh mang rất nhiều ngân lượng đến, để cho Trương Định Nam khao quân một phen, cho nên mọi thứ đều có sẵn. Hơn nữa tửu trang La gia bên này cũng tặng rượu tới, để cho các binh lính trong quân doanh trải qua một cái tết trung thu rực rỡ.
Mà người hạnh phúc nhất là Tiêu Sơn. Trong những năm này, hắn chưa từng ăn tết đoàn viên cùng người nhà, chứ đừng nói là với Phùng Trinh. Giờ tâm nguyện bao nhiêu năm nay đã thành hiện thực, trong lòng vui sướng không thôi.
Trương Thiết Ngưu nhìn bộ dáng khoe khoang của Tiêu Sơn, không thể không nói: "Aiz, qua trận này ta cũng đem tẩu tử của mấy ngươi tới. Thật ra cũng lâu rồi ta cũng chưa trở về."
Trương Định Nam nói: "Được rồi, các ngươi đây là đang chọc giận người cô đơn như ta."
Trương Thiết Ngưu cười trêu: "Trương giáo úy nếu như muốn tìm một thê tử, vẫn cũng không đơn giản. Phỏng chừng một bó lớn các cô nương đang chờ ngài chọn đấy."
Phùng Trinh cũng che miệng cười: "Quay đầu trở về thành Túc Châu dân phụ sẽ nói với phu nhân, bảo ngài ấy nhanh thu xếp cho Trương giáo úy."
Trương Định Nam nghe vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng nói: "Không cần, hiện tại còn chưa diệt được man di, ta còn chưa nghĩ sẽ thành gia."
Phùng Trinh mỉm cười, nhưng không nói gì. Trên thực tế, khi nàng đi ra ngoài, nàng đã tình cờ nghe thấy Trương phu nhân nhắc tới, phải đi xem thê tử cho vị Trương giáo úy này. Hơn nữa là một quý nữ danh môn nổi danh ở kinh đô Đại Đường.
Có lẽ đến lúc đó, Trương giáo úy mặc dù không muốn cũng phải nghe theo.
Lại qua mấy ngày, cuối cùng Phùng Trinh cũng ngửi được mùi thơm trong vò rượu của nàng.
Nàng mở niêm phong vò rượu ra, rót một ít nước bên trong vào ly sứ trước mặt. Rượu màu đỏ tím trong ly sứ trắng trông rất tươi đẹp.