Bộ lạc Liên Sơn dân tộc Khương.
Y Mã đã thu hoạch được rất nhiều nho trong bộ lạc. Mặc dù không biết vì sao vị quý nhân Đại Đường lại gọi xuyến quả nhân này là quả nho, bất quá vì để kiếm bạc, gọi chúng là gì cũng không thành vấn đề.
Các tộc nhân nghe nói Y Mã gặp được một quý nhân muốn thu quả nho này liền rất vui vẻ. Ngay cả trẻ em và lão nhân cũng đều ra ngoài.
"Y Mã, chuyện này có phải là thật không, những người Đại Đường đó rất âm hiểm xảo trá, có thể sẽ lừa chúng ta hay không?" Một nữ nhân trẻ tuổi thắt rất nhiều bím tóc hỏi.
"Y Lan, ta tin tưởng những gì Y Mã nói là sự thật. Người Đại Đường không cần phải gạt chúng ta. Dù sao, nếu chúng ta đưa đến đó, cũng sẽ không tổn thất gì." Người nói chuyện chính là tù trưởng bộ lạc Liên Sơn, trong số các bộ lạc người Khương lưu lại tới nay, tình trạng của bộ lạc Liên Sơn được coi như là không được tốt lắm. Đặc biệt dưới sự bóc lột của bọn man di trong những năm này, cuộc sống của họ càng gian nan. Mùa đông năm nay đang lo không đủ lương thực vượt qua, tin tức này của Y Mã, có thể nói là niềm hy vọng của cả bộ lạc.
Liên Sơn Y Lan nói: "A cha, nhưng con cảm thấy những người Đại Đường đó rất xảo quyệt, không nên dễ tin tưởng."
Y Mã vội vàng nói: "Công chúa, ta cảm thấy vị phu nhân kia rất hiền lành, không giống như người xấu. Hơn nữa hiện tại chỉ có một mình nàng ấy nguyện ý nhận thu quả nho của chúng ta, khoản này nếu như có thể làm được, cuộc sống của bộ lạc chúng ta ngày sau sẽ tốt hơn."
Liên Sơn Y Lan vẫn không tin rằng những người từ Đại Đường lại tốt bụng như vậy. Theo suy nghĩ của nàng ta, thay vì buôn bán với người Đại Đường, tốt hơn là triệu tập các dũng sĩ bộ lạc đến thành Hà Sáo để cướp bóc. Dù sao những người ở Đại Đường đó chỉ có hai chân, chạy không lại bọn họ. Đao kiếm của Đại Đường cũng cong hơn so với bọn họ.
Tù trưởng Liên Sơn nói: "Được rồi, Y Lan không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa, chuyện này sẽ giao cho Y Mã. Ta sẽ bảo những người khác trợ giúp ngươi, lần này nếu đổi được lương thực trở về, ta sẽ ghi nhớ công lớn này của ngươi."
Nghe được lời này, trên khuôn mặt gầy gò của Y Mã lộ ra vẻ tươi cười. Có thể lập được công lao cho bộ lạc, đây là vinh dự của bọn họ, con cháu đời sau cũng được hưởng lợi.
Sau khi đưa các nữ nhân trong bộ lạc hái nho xong, những nam nhân chuyển từng sọt nho lên xe ngựa.
Bởi vì trong mắt người khác những quả nho này không đáng giá bao nhiêu, hơn nữa cũng không muốn người dân Đại Đường bên kia hiểu lầm, cho nên lần này Y Mã chỉ mang theo một ít hán tử cường tráng đến đó.
Nhìn thấy Y Mã dẫn người mang nho đi, các tộc nhân trong bộ lạc đều lộ ra vẻ mặt chờ đợi. Nhóm phụ nhân bế trẻ nhỏ trên tay dỗ dành: "Nhanh thôi là chúng ta sẽ có thức ăn."
Các lão nhân cũng rất vui. Chỉ cần có lương thực, bọn họ sẽ không phải rời khỏi bộ lạc vào những ngày tuyết rơi lớn như vậy, tiến vào cánh đồng tuyết mênh mông tự sinh tự diệt.
Lúc này, ở phía bên kia của bộ lạc, một nữ nhân ăn mặc kính trang cưỡi ngựa chạy băng bằng về phía về thành Hà Sáo.
Khi Phùng Trinh nhận được tin tức, đã là ba ngày sau. Theo ước định trước đó với Trương phu nhân, vốn dĩ sau khi xong lễ hội nàng phải trở về thành Túc Châu. Nhưng vì chuyện rượu nho, nàng lại có một kế hoạch mới, cho nên nhờ người mang thư từ của nàng cùng với một vò rượu nho vừa mới ủ được, ra roi thúc ngựa trở về đưa thư cho Trương phu nhân.
Lúc trước khi nàng đến đây, bởi vì xóc nảy vừa đi vừa dừng lại, phải mất hai mươi ngày mới đến được Hà Sáo. Lần này ra roi thúc ngựa đưa thư về hẳn sẽ nhanh hơn nhiều, Phùng Trinh cảm thấy qua hai ba ngày nữa, Trương phu nhân nhất định sẽ nhận được thư của mình. Sau đó đợi thêm mấy ngày, cũng có thể nhận được hồi âm, đi hay ở đến lúc đó cũng sẽ có an bài dứt khoát.
Biết được Phùng Trinh có thể ở lại đây lâu thêm một thời gian, đương nhiên Tiêu Sơn rất vui sướng không thôi. Hơn nữa, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, không cần phải ra ngoài nữa, chỉ cần ngày thường đi thao luyện cho phụ binh, còn có thể bớt thời gian ở bên cạnh thê tử của mình.
Nghe nói Phùng Trinh muốn ra ngoài để gặp người của Khương tộc kia, Tiêu Sơn lập tức mất bình tĩnh, kiên quyết muốn đi cùng.
"Chàng đi cũng vô dụng, lại không thể vào thành được." Phùng Trinh vừa sửa sang lại trang phục của mình, vừa quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái. Hiện giờ đã là lão phu thê, Phùng Trinh ở trước mặt Tiêu Sơn cũng không có bất luận xoắn xuýt gì, ngẫu nhiên sẽ làm một số động tác nhỏ để trêu chọc người này. Nhìn thấy hắn mặt đỏ tai hồng lại bộ dáng ăn không được, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Quả nhiên, Tiêu Sơn nhìn thấy bộ dáng mị nhãn như tơ này của nàng liền thấy bốc hỏa, bất quá lúc này cũng biết Phùng Trinh sẽ ra ngoài, vì vậy không dám có hành động gì, cố gắng kiềm nén lại, âm thanh khàn khàn nói: "Ta ở cửa thành chờ nàng, nếu có chuyện gì, cũng có thể sớm biết được. Nàng đừng nhìn người Khương tộc hiện tại thành thật, trong xương cốt bọn họ cũng giống như người Man tộc."
"Người Khương không phải kẻ ngốc, bọn họ ở trong thành Hà Sáo thì có thể làm gì." Phùng Trinh cảm thấy hắn có chút chuyện bé xé ra to.
Tiêu Sơn nói: "Dù sao ta cũng phải đi theo, nếu không cảm thấy không yên tâm."
Thấy Tiêu Sơn dán chặt theo sau, Phùng Trinh không ngăn cản hắn nữa. Cho dù có ngăn cản, người này cũng có thể lặng lẽ đuổi theo kịp. Hơn nữa trượng phu mình quan tâm đến mình, đây cũng là chuyện tốt.
Sau khi Trương Định Nam nghe nói Phùng Trinh sẽ đi gặp người Khương tộc, hắn ta cũng cố ý đến gặp hai người bọn họ.
"Nếu có cơ hội, thử xem suy nghĩ của những người Khương tộc đó." Trương Định Nam dặn dò nói. Chuyện lần trước Tiêu Sơn và Phùng Trinh đã đề cập, hắn ta vẫn luôn suy nghĩ tới, cũng muốn sớm thực hiện kế hoạch.
Hắn ta có linh cảm, nếu như kế hoạch này thật sự có thể thực hiện được, ngày sau thế lực của bọn họ sẽ gia tăng rất nhiều.
Ngay cả khi Trương Định Nam không đề cập đến, Phùng Trinh cũng tính toán tìm cơ hội để hỏi thăm tình hình. Nghe được Trương Định Nam cố ý giải thích, tự nhiên nghiêm túc đáp ứng.
Trương Định Nam nhìn Tiêu Sơn do dự muốn nói lại thôi ở bên cạnh, cười cười, từ trong cổ tay áo lấy ra một cái lệnh bài: "Đi đăng ký một chút, cùng thê tử của ngươi đi vào thành đi."
Nghe được lời này, Tiêu Sơn lập tức vui vẻ: "Đa tạ giáo úy."
Trương Định Nam mỉm cười, trên khuôn mặt anh khí lại trở nên nghiêm túc: "Bất quá lần này ngươi không nên ra mặt. Trên người của ngươi sát khí rất nặng, vừa nhìn thấy liền biết quân nhân. Nếu như người Khương tộc nhận ra được, chỉ sợ biến khéo thành vụng."
Tiêu Sơn vội vàng trấn an: "Giáo úy yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận."
Đôi phu thê nhanh chóng lên xe ngựa đến thành Hà Sáo.
Sau khi vào thành, Tiêu Sơn không tiện đi cùng đường với Phùng Trinh, vì vậy chính hắn bước xuống xe ngựa, đi theo sau xe ngựa ở xa đằng sau. Chờ đến khi nhìn thấy Phùng Trinh vào tửu trang La gia, lúc này mới tìm một quán mì ở ven đường ngồi xuống.
Khi Phùng Trinh đến tửu trang của La gia, quản sự của Tửu trang đã nghiệm thu xong quả nho. Đoàn người đang đợi Phùng Trinh đến xem xét.
Nhìn thấy Phùng Trinh đi vào, quản sự ý cười đầy mặt tới đón: "Phùng nương tử, đã thu xong hết, tổng cộng là năm trăm mười hai cân. Đã nghiệm thu qua, đều là hàng tốt."
Phùng Trinh gật đầu, đầu tiên chào hỏi với đám người của Y Mã, rồi đi xem nho mà Y Mã gửi đến. Rõ ràng những quả nho này cũng đã được chọn lọc qua. Thoạt nhìn quả no đủ, từng chùm một, trông rất tươi mới.
Trên đường đi mà có thể bảo quản tốt như vậy, đủ thấy là đám người Y Mã đã đặt tâm huyết vào nó.
"Những quả nho này đều không tồi, ta rất vừa lòng. Dựa theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, một cân sáu văn, vẫn giữ lời chứ?"
Y Mã vội vàng nói: "Giữ lời giữ lời. Còn có một lô chưa tới, tộc nhân của chúng ta vẫn còn đang đợi hái, qua thêm mấy ngày có thể đưa một nhóm lại đây."
Lúc này, trong lòng Y Mã vô cùng cao hứng. Lần này có thể đưa hơn năm trăm cân, sau khi đổi thành bạc thì đi đổi lấy lương thực, có thể đổi tới hai trăm cân. Về sau đổi thêm vài lần nữa, người trong bộ lạc có thể an toàn sống sót qua mùa đông.
Phùng Trinh dựa theo số đã thỏa thuận trước đây thanh toán tiền bạc. Lại thấy đám người Y Mã chuẩn bị rời đi, liền nói: "Các người đã đi một chặng đường xa đến đây, cũng không thể để cho các người bụng không trở về, trước ở nơi này ăn một chút rồi lại đi."
Khi quản sự tửu trang kia nghe vậy, cũng lập tức nói: "Đúng vậy, đường xa đến đây, ăn một chút gì rồi lại đi. Đây chính là lễ nghi của người Đại Đường chúng ta." Nói xong thì cho người ra sau an bài thức ăn.
Đám người Y Mã đương nhiên là đói bụng. Mấy ngày nay trên đường vất vả không ít. Hơn nữa đồ ăn cũng khô khan, sau khi vào thành lại vội vàng đi buôn bán, cho nên hiện tại trong bụng đều là trống không. Nghe được Phùng Trinh nói muốn mời cơm, cũng không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu.
Phùng Trinh không tiện ngồi cùng bàn với các nam nhân cường tráng, cho nên để cho những người Khương tộc khác ngồi cùng bàn, nàng thì đến ngồi cùng bàn với Y Mã.
Thấy Y Mã ăn có chút ngấu nghiến, nàng kinh ngạc nói: "Xem bộ dáng này của ông, tựa như đã lâu không ăn."
Y Mã nhét đầy miệng, khó khăn nuốt nước miếng nói: "Aiz, mấy tháng nữa là đến mùa đông rồi. Thảo nguyên của chúng ta đã sớm có tuyết rơi, cho nên phải sớm dự trữ lương thực. Hiện tại tộc nhân đều chỉ có thể ăn lửng dạ."
"Cuộc sống khó khăn như vậy sao?" Phùng Trinh đồng tình nói. "Nghe nói người của bộ lạc các người không ít, hẳn là không thiếu sức lao động, cũng không đến mức thành dạng này a."
"Aiz, còn không phải là bởi vì Man tộc sao. Bộ lạc chúng ta cũng không quá cường đại, ngày thường một số bộ lạc lớn còn phải không ngừng cống nạp, khi vào đông Man tộc còn muốn đến thu thuế, còn lại thậm chí không đủ ăn no."
Phùng Trinh cau mày: "Như vậy, sao các người không dứt khoát thoát khỏi Man tộc, thảo nguyên lớn như vậy, có thể đến một nơi xa hơn một chút."
"Nhưng thật ra cũng có, bất quá đi xa một chút, hoàn cảnh sinh tồn càng kém, vừa đến mùa đông, số người chết cóng càng nhiều. Khí hậu Hà Sáo ở đây còn tốt, chúng ta có thể nuôi được gia sức, tốt xấu gì vẫn có thể sống sót."
Ngày nay giữa Đại Đường và Khương tộc không có chiến tranh. Hơn nữa Phùng Trinh đã cung cấp cho bọn họ mối kinh doanh như vậy, tự nhiên Y Mã cũng có thể nói ra một số chuyện, ông ta cũng hy vọng nữ nhân Đại Đường này có thể sinh ra chút lòng trắc ẩn với bọn họ, thời điểm buôn bán tạo nhiều điều kiện thuận lợi hơn.
Sau khi Phùng Trinh hỏi xong, cũng không nhiều lời nữa.
Có một số việc quá gấp gáp lại sinh ra một số tác dụng ngược, mọi việc để thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.
Đám người Y Mã nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của tửu trang. Các loại thịt và mì kích thích những nam nhân đã lâu chưa được ăn no này không ngừng ăn.
Bên ngoài, Liên Sơn Y Lan đã lang thang khắp thành đã lâu.
Nàng ta đi theo đám người Y Mã cùng đến đây, chỉ để xem người làm ăn với họ trông như thế nào. Trên thực tế, khi nàng ta nghe nói là một nữ nhân Đại Đường đang làm ăn với đám người của nàng ta, trong lòng nàng ta vẫn luôn cảm thấy không đáng tin cậy. Nữ nhân Đại Đường trong ấn tượng của nàng ta đều rất vô dụng, giống như những nữ nô trong bộ lạc của bọn họ trước kia, trừ bỏ làm ấm giường và sinh con, đều không có tác dụng gì cả.
Hiện tại nghe là một nữ nhân đã mang đến con đường sống cho bộ lạc, Liên Sơn Y Lan nghĩ như thế nào cũng không tin. Cho nên lần này lén chạy ra ngoài, chính là xem mặt của nữ nhân này, thời điểm quan trọng cũng có thể vạch trần những mánh khóe của nữ nhân này.