Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 66

Chương 66
Chương 66
"Như thế nào vẫn còn chưa đi ra?" Liên Sơn Y Lan ngồi trên ngựa nhìn chung quanh, trên mặt tràn đầy tức giận.

Nếu không phải Y Mã là người tìm ra được mối kinh doanh lần này, bộ lạc không có khả năng sẽ coi trọng ông ta. Trong lòng Y Lan càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, hung hăng đánh mạnh một roi vào con ngựa. Con ngựa kêu lên một tiếng, bắt đầu sải chân lên chạy như điên.

"Có ngựa bị chấn kinh, mau tránh ra hết."

Vó ngựa đi đến đâu là một mảnh hỗn loạn đến đó, người bán hàng rong hai bên đường đều bị xô nghiêng ngã, thậm chí hàng hóa cũng bị giẫm đạp hư hỏng.

Liên Sơn Y Lan không ngờ tới lại đột ngột phát sinh tình huống như vậy, trong lòng nàng tạ bị dọa sợ đến ngây người. Chờ đến khi phản ứng lại được, con ngựa đã chạy được một quãng trên đường. Nàng ta đang chuẩn bị giữ chặt dây cương, bên cạnh đột nhiên có một bóng người chạy ra, con ngựa bị đánh một quyền ngã xuống đất, Y Lan cũng trực tiếp từ trên ngựa rơi xuống, té ngã trên mặt đất.

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào một người một ngựa này, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.

Trên thực tế, nếu không phải hắn thấy đây là một nữ nhân, hắn đã sớm xông lên cho mấy đá vào người. Thế nhưng lại dám cưỡi ngựa ở trong thành, đây quả thật là coi mạng người như cỏ rác.

Y Lan từ trên mặt đất bò dậy, thấy con ngựa yêu quý của mình đã bị đánh chết, nàng ta cảm thấy tức giận không thôi, cầm roi lên muốn đánh Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn duỗi tay ra bắt lấy, liền đem cái roi bẻ đứt đoạn.

Y Lan tức giận trừng mắt: "Ngươi cái đồ thô tục này, ngươi muốn làm gì?"

"Ta còn muốn hỏi ngươi là đang muốn làm gì, nơi này là thành Hà Sáo, không phải thảo nguyên lớn của các ngươi, thế nhưng ở trên phố mà lại dám cưỡi ngựa, ngươi chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương đến người khác hay sao?"

"Ta cũng không phải cố ý." Y Lan bĩu môi nói. Tuy rằng bộ lạc vẫn luôn sống không quá tốt, nhưng nàng ta là công chúa của bộ lạc, vẫn luôn nhận được chiếu cố tốt nhất, hiện tại bị một người bình thường mắng, nàng ta thấy rất tức giận.

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn gây chuyện. Thấy những binh lính tuần tra trong thành Hà Sáo đã đến, hắn không muốn nhiều chuyện tiếp, đi tới đám đông bên cạnh chui ra ngoài.

Thấy hắn đang định bỏ đi, Y Lan vội vàng đuổi theo, bất quá nhóm người bán hàng rong bên đường không chịu buông tha cho nàng ta, nhốn nháo vây quanh nàng ta lại.

Y Mã cũng không biết công chúa bộ lạc của mình lúc này đã gây ra họa.

Lần này Phùng Trinh rất hào phóng, không chỉ đãi bọn họ ăn cơm no, còn giúp mua lương thực, hơn nữa còn tiết kiệm được hơn nhiều so với bọn họ tự đi mua. Khi bọn họ tới thì chứa đầy xe, hiện tại trở về cũng chứa đầy xe. Y Mã cảm thấy rất vui, cũng vô cùng cảm kích Phùng Trinh: "Vị quý nhân này, ngài là người tốt, bộ lạc Liên Sơn của chúng ta sẽ không quên tình hữu nghị của ngài."

"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, chẳng qua về sau cần phải nhanh chóng giao nho đến đây."

"Nhất định nhất định." Y Mã vội vàng nói.

Nhìn thấy đám người Y Mã rời đi, cuối cùng Phùng Trinh cũng lộ ra ý cười. Gặp mặt Y Mã lần này, nàng có được rất nhiều thông tin. Đối với bọn người Trương Định Nam mà nói, muốn thu phục bộ lạc Khương tộc này cũng có vài phần nắm chắc.

"Trinh nhi."

Thấy Y Mã đã rời đi, Tiêu Sơn vội vàng đến hội hợp cùng với Phùng Trinh.

Phùng Trinh nhìn thấy cả người hắn chật vật, cau mày nói: "Chàng đã đánh nhau với người nào à?"

Tiêu Sơn vỗ vỗ y phục: "Không có, gặp được một người cưỡi ngựa trong thành, ta đi qua đánh chết ngựa của nàng ta. Con ngựa kia đúng là ngựa tốt, thật là đáng tiếc."

Nhìn thấy bộ dáng tiếc hận của hắn, Phùng Trinh cười nói: "Được rồi, chúng ta mau trở về đi. Về sau loại ngựa này chúng ta sẽ có không ít."

Dù sao đến lúc đó người Khương tộc lại đến đây nhờ cậy, còn sợ sẽ thiếu ngựa tốt hay sao?

Trên đường đi, phu thê hai người lại đem tin tức ra phân tích một phen.

Phùng Trinh nói: "Cuộc sống của những người này không quá tốt, nếu lúc này Trương giáo úy có thể cho bộ lạc của bọn họ cuộc sống bình an qua ngày, ta nghĩ bộ lạc của bọn họ vẫn sẽ đồng ý. Nhưng mấu chốt vẫn là thủ lĩnh của bộ lạc này. Rốt cuộc, nếu bọn họ thật sự đến chỗ chúng ta nhờ cậy, thì khi đó quyền thế trong tay của thủ lĩnh bọn họ cũng sẽ càng yếu đi."

"Vậy thì giết những thủ lĩnh kia đi." Tiêu Sơn nói thẳng.

Đây là lần đầu tiên Phùng Trinh nhìn thấy Tiêu Sơn không chút che giấu sát khí của hắn, cũng sâu sắc cảm nhận được, trượng phu mình chính là một quân nhân chinh chiến trên sa trường.

Nàng vuốt ve tay của Tiêu Sơn: "Giết bọn họ thật ra rất dễ dàng, nhưng nếu gặp phải một bộ lạc khác, lại muốn thu phục thêm bọn họ sẽ rất khó. Đây là lần đầu tiên chúng ta thu phục một bộ lạc, nhất định phải nghĩ ra một sách lược chắc chắn."

Tiêu Sơn gật đầu, cũng biết suy nghĩ vừa rồi của mình có chút lỗ mãng. Cũng may là có thê tử mình nhắc nhở, suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự của Trương giáo úy.

Sau khi trở lại quân doanh, Phùng Trinh lại chia sẻ suy nghĩ của mình với Trương Định Nam.

Trương Định Nam nói: "Những người đó sống theo cách du mục, muốn nuôi sống bọn họ chỉ sợ không dễ dàng. Hơn nữa chi phí trong quân của chúng ta cũng rất eo hẹp."

Phùng Trinh cười nói: "Trên đường trở về, thật ra dân phụ có chút ý tưởng. Những người này không thể làm ruộng, tất nhiên không thể để bọn họ làm những chuyện giống dân chúng Đại Đường chúng ta. Bất quá có thể để cho bọn họ làm những chuyện trong khả năng cho phép. Tỷ như nói hàng da của bọn họ, thịt dê thịt bò của bọn họ, còn có quả nho, những thứ đó đều là nhu cầu của Đại Đường chúng ta, thậm chí là nhu cầu trong quân đội của chúng ta. Dân phụ cảm thấy nhu cầu hiện tại của bọn họ nhất định không phải là tài phú, mà là một cuộc sống yên bình. Rõ ràng những bộ lạc nhỏ kia đã không có biện pháp che chở cho tộc nhân của mình. Mà mỗi lần bọn họ đi buôn bán đồ vật, đều sẽ chịu bị bóc lột. Nếu chúng ta có thể che chở cho bọn họ, để cho bọn họ có được cuộc sống bình an, giúp bọn họ đổi những vật chất kia thành lương thực, dân phụ nghĩ là bọn họ sẽ rất vui mà tới gần với chúng ta."
 
Bình Luận (0)
Comment