Trương Định Nam nghe những lời như thế, trên mặt lộ ra ý cười, hai mắt sáng lên, nói: "Làm sao để tới gần? Bọn họ nhất định sẽ không hành động."
Cả hai bên đều sẽ có cố kỵ, một bên không có khả năng thần phục một bên kia. Ít nhất hiện tại, thực lực của hắn ta vẫn không đủ để làm những người đó tin tưởng.
Phùng Trinh cười nói: "Dân phụ đã nghe phu nhân nói qua, Trương giáo úy ở Hãm trận doanh, cưỡi ngựa và bắn cung, mỗi thứ đều là xuất sắc. Bất quá người trong Hãm trận doanh cũng không nhiều lắm, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của binh lính bình thường đều không được tốt. Nếu như muốn tổ chức một số lượng lớn kỵ binh có thể là một vấn đề. Nhưng nếu chúng ta phái một số người, đóng quân bên cạnh bộ lạc Khương tộc trong thời gian dài, để cho người Khương tộc dạy chúng ta thuật cưỡi ngựa, chúng ta trả một ít thù lao, cứ như vậy, nghĩ là người Khương tộc cũng sẽ rất vui."
Trương Định Nam càng nghe, càng cảm thấy những gì Phùng Trinh nói có lý.
Hiện tại trong tay hắn ta có gần năm ngàn binh mã. Trong đó có hơn một ngàn ba trăm binh lính là quân chính quy, đã vượt qua quân Túc Châu. Nhưng ba ngàn binh lính còn lại không ai biết, phải nói, mặc dù có biết cũng không thể làm gì được hắn ta. Từ trong số ba ngàn người này chọn một số người đi tới đóng quân ở gần bộ lạc Khương tộc, điều này không ảnh hưởng gì đến thành Hà Sáo.
Hơn nữa hiện tại suy nghĩ của hắn ta còn kín đáo hơn so với Phùng Trinh, không chỉ có thể huấn luyện binh lính, còn có thể giám sát thảo nguyên.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những thứ này chính là, bộ lạc trên thảo nguyên này tự nguyện cho bọn họ đóng quân. Nếu không, sẽ phát sinh một số cuộc chiến không cần thiết.
"Về mặt này liên quan đến nhiều vấn đề, chỉ là vấn đề làm ăn với người Khương tộc, chỉ việc này thôi cũng không dễ triển khai."
Thành Hà Sáo không lớn, vì vậy nếu muốn quản lý việc buôn bán với Khương tộc, phải đem việc buôn bán ra bên ngoài. Hắn ta không có ý tưởng buôn bán kinh doanh, mặc dù hắn ta có cữu cữu, nhưng chung quy cữu cữu chỉ là cữu cữu, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.
Phùng Trinh nói: "Đối với việc làm ăn với người Khương tộc, Trương giáo úy có thể tự mình thành lập một thương đội, đồng thời cũng thành lập một trạm trung chuyển, đem những sản phẩm này đến những nơi khác. Theo dân phụ được biết, hàng da thường thấy ở nơi này, đem tới kinh đô Đại Đường thì giá cả liền rất đắt đỏ. Mà ở đây, chỉ cần đưa ra mức gia không sai biệt lắm, là có thể mua được một kiện hàng da."
Thành lập thương đội?
Trương Định Nam chắp tay sau lưng suy nghĩ cẩn thận. Đôi mày anh tuấn nhăn thành một hàng.
Tiêu Sơn đứng ở một bên không nói lời nào. Đối với việc làm ăn buôn bán, hắn không hiểu được. Hơn nữa đây là do trinh nhi đề xuất, nhất định phải có đạo lý, hiện tại chỉ cần xem ý nghĩ của Trương giáo úy là được.
Trương Định Nam chắp tay sau lưng đi một vòng trong phòng, xoay người nhìn Tiêu Sơn và Phùng Trinh: "Định Nam bất tài, không có nhiều nghiên cứu trên con đường kinh doanh, nếu như đệ muội đã có tính toán trước, còn cần phải nhờ đệ muội vất vả về việc này."
"Dân phụ?" Phùng Trinh không nghĩ Trương Định Nam vậy mà không lựa chọn La gia.
"La gia bên kia tương đối đã có con đường kinh doanh hoàn chỉnh, vì sao Trương giáo úy không thông qua La gia?"
"Thương đội này chính là thuộc về Hà Sáo của chúng ta, vì vậy chúng ta không cần nhọc lòng làm phiền cữu cữu bên kia." Trương Định Nam cười nói.
Phùng Trinh đương nhiên biết đây chỉ là một cái cớ, bất quá điều đó không quan trọng, nàng cũng không để ý. Dù sao đây cũng chỉ là những cân nhắc của cấp trên. "Thật ra dân phụ thì không thành vấn đề, bất quá phải xem Trương phu nhân bên kia thế nào, dân phụ đã cùng ngài ấy ước định sắp tới phải trở lại Túc Châu."
"Mẫu thân bên kia cứ để ta nói, nhưng thật ra phương diện này còn mong nhọc lòng đệ muội."
"Đây là chuyện thuộc bổn phận." Phùng Trinh cười nói.
Sau khi rời khỏi chỗ của Trương Định Nam, Tiêu Sơn vẫn không thể tin được, thê tử mình thế nhưng cũng muốn ở lại Hà Sáo. Đây chắc chắn là việc kinh hỉ lớn nhất đối với hắn. Trước đó hai người nửa năm mới gặp mặt, đã nếm hết nỗi khổ tương tử. Chính là trong người có chức trách, cho dù đi ngang qua thành Túc Châu, hắn cũng không thể đi gặp Trinh nhi. Bây giờ Trinh nhi có thể ở lại đây, điều này khiến hắn vô cùng vui mừng.
Tiêu Sơn đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Lưu Hỉ, là huyện lệnh của thành Hà Sáo chạy tới.
Lưu Hỉ mồ hôi đầm đìa, vội vội vàng vàng chào hỏi với Tiêu Sơn, liền trực tiếp đi tìm Trương Định Nam.
"Lưu Hỉ làm sao vậy, hoang mang hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Tiêu Sơn nhìn bóng lưng của Lưu Hỉ, nói lẩm bẩm.
Phùng Trinh cũng như đang suy tư gì đó: "Nhìn hình như đã xảy ra chuyện."
Lại còn tới tìm Trương Định Nam, chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với trong quân?
Một lúc sau, khi Trương Định Nam đến nhà Tiêu Sơn để tìm hai người, hai người mới biết được tình huống.
Hóa ra hôm nay binh lính tuần tra trong thành Hà Sáo bắt được một người cưỡi ngựa gây náo loạn khu vực phố xá sầm uất, đem về thẩm vấn một phen, mới biết được là công chúa của bộ lạc Liên Sơn Khương tộc. Hơn nữa trên người còn có tín vật của bộ lạc Liên Sơn.
Với tư cách là huyện lệnh của Hà Sáo, phải thường xuyên tiếp xúc với người Khương tộc, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra được tín vật này là thật. Như vậy thân phận của công chúa Liên Sơn cũng là sự thật.
Chuyện này có liên quan đến người Khương tộc, cho nên Lưu Hỉ không dám lộng quyền, vội vàng chạy đến đại quân bên này thương nghị với Trương Định Nam. Là lo lắng không thể xử lý tốt chuyện này, lại sẽ gây ra cuộc chiến giữa hai tộc.
Khi Phùng Trinh nghe được thế nhưng lại công chúa của bộ lạc Liên Sơn, trong lòng cảm thấy có chút buồn bực. Hiện tại nàng với mới lập hữu nghị cùng với bộ lạc Liên Sơn, bây giờ thì đi bắt lấy công chúa. Hơn nữa vị công chúa này quả thật là không hiểu chuyện. Các tộc nhân đều đã nghèo đến mức sắp chết đói. Nàng ta còn ở bên ngoài gây rối.
Tiêu Sơn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Người này thuộc hạ biết, ngựa của nàng ta là do thuộc hạ đánh chết."