"Hôm nay chàng đã gặp vị công chúa kia? Vì sao ta lại không nhìn thấy?" Phùng Trinh kinh ngạc hỏi.
Tiêu Sơn nói: "Chỉ là một chút chuyện nhỏ, vì thế ta không đề cập đến." Hắn nghiêm mặt nói: "Có phải ta nên đi gặp công chúa kia không?"
Tuy trong lòng vô cùng không tình nguyện, chẳng qua lúc này hắn cũng biết sự nặng nhẹ trong chuyện này.
Phùng Trinh nhìn Trương Định Nam. Việc Tiêu Sơn liên quan đến việc này, cho nên mặc dù nàng có ý tưởng, nhưng cũng không tiện đề cập đến.
Trương Định Nam chắp tay ra sau lưng đi vòng quanh phòng hai lần. Đột nhiên hắn ta mím môi cười nói: "Không cần gặp, ta để cho Lưu Hỉ phái người trực tiếp truyền tin đến bộ lạc Liên Sơn, nói công chúa của bọn họ gây sự ở trong thành, đả thương không ít người, cũng làm hỏng không ít đồ vật, để bọn họ mang theo bạc đến chuộc người."
"Chỉ sợ bọn họ không lấy ra được." Phùng Trinh nói.
"Đệ muội cũng đã quá coi thường một bộ lạc. Bọn họ nghèo, nhưng chỉ là dân chúng, nếu là thủ lĩnh bộ lạc, chút bạc ấy vẫn có thể lấy ra."
Tiêu Sơn hỏi: "Có phải là đã đắc tội bọn họ hay không?"
"Đắc tội cũng không sợ. Hiện tại là bọn họ đuối lý. Chúng ta có thể dùng người Khương tộc, nhưng không cần phải đón ý nói hùa." Trương Định Nam cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Sơn: "Ngươi đã gặp qua vị công chúa kia, đến lúc đó để ngươi đi xử lý chuyện này."
"Vâng."
Trương Định Nam muốn nhân cơ hội này chèn ép người Khương tộc, Lưu Hỉ cảm thấy có hơi lo lắng. Bây giờ bọn họ không có nhiều người lắm, vạn nhất người Khương tộc nháo lên thì làm sao bây giờ. Thành Hà Sáo hiếm khi yên ổn được mấy năm nay, một phen xương cốt của ông ta, cũng không muốn trải qua chiến tranh một lần nữa.
Bất quá ông ta cai quản dân chúng, ở mặt này không tiện phản đối người quản lý quân đội là Trương Định Nam. Cho nên sau khi biết được tin tức, ông ta đã vội yêu cầu sư gia đem chuyện lần này tận hết khả năng viết xuống một cách khuếch đại nhất. Lại tìm người biết ngôn ngữ của Khương tộc mang thư truyền đi. Suốt đêm ra roi thúc ngựa mang thư đến bộ lạc Liên Sơn.
Bộ lạc Liên Sơn cũng đang trong tình trạng hỗn loạn.
Các dũng sĩ trong bộ lạc đang tìm kiếm công chúa Y Lan của bộ lạc mình khắp nơi. Hiện tại tình hình trên thảo nguyên quá mức hỗn loạn, mọi người đều đoán mấy ngày nay công chúa vẫn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện bất trắc gì hay không. Dù sao thì công chúa cũng chính là mỹ nhân của bộ lạc Liên Sơn.
Tuy nhiên, một số người suy đoán liệu công chúa có đi theo đám người Y Mã đi đến thành Hà Sáo của Đại Đường hay không. Nói cho cùng, bọn họ đã tìm kiếm hết một ngày cũng không thấy.
Tù trưởng Liên Sơn chỉ có thể một bên phái người đi tìm kiếm khắp nơi, một bên chờ tin tức khi Y Mã trở về.
Lần này Y Mã trở về, cũng mang theo lương thực trở về. Các tộc nhân trong bộ lạc rất nhiệt tình giúp đỡ dỡ hàng, lão nhân thì bưng sữa dê đưa cho các anh hùng trở về để giải khát.
Nhận được loại đãi ngộ này, trong lòng của Y Mã cũng rất vui sướng. Bất quá nhìn người mang theo tin tức cùng trở về, trong lòng ông ta lại không vui sướng nổi nữa.
Khi bọn họ đi được nửa đường, người đưa tin từ thành Hà Sáo này đã đuổi theo bọn họ. Sau khi nghe bọn họ nói là thương đội của bộ lạc Liên Sơn, liền yêu cầu cùng đồng hành. Hơn nữa còn báo cho bọn họ một tin tức vô cùng không tốt - công chúa đã bị giam giữ.
Tin tức này khiến cho tâm trạng đang vui vẻ khó có được của bọn họ biến mất không còn sót lại chút gì. Mấy dũng sĩ thậm chí còn lo lắng đến lúc đó không biết thủ lĩnh có trách tội bọn họ hay không. Suy cho cùng, công chúa đã đi theo phía sau bọn họ. Về phần bọn họ có biết công chúa đi theo hay không, trước mặt thủ lĩnh cũng không quan trọng.
Là người ở tầng chót nhất, địa vị của Y Mã thậm chí còn không cao bằng những dũng sĩ tuổi trẻ cường tráng có thể bảo vệ bộ lạc này. Cho nên ông ta là người lo lắng nhất.
Khi tù trưởng Liên Sơn nghe tin Y Mã trở về, cũng đã vội vã chạy đến, sau đó nhìn một vòng, nhưng không thấy nữ nhi của mình: "Y Mã, các ngươi có nhìn thấy Y Lan không?"
Y Mã nói: "Thủ lĩnh, chúng ta muốn bẩm báo ngài về tin tức của công chúa Y Lan." Ông ta quay đầu chỉ vào người đưa tin: "Vị khách này đến từ thành Hà Sáo, hắn mang theo thư tín của chủ thành Hà Sáo tới. Ta nghĩ tin tức của công chúa Y Lan là bọn họ rõ ràng nhất."
Người đưa tin kia cũng thuận thế bước tới, đưa thư tín trong tay ra, cũng sử dụng ngôn ngữ Khương tộc kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Khi các tộc nhân bên cạnh nghe được là công chúa làm người ta bị thương, lại còn đâm hỏng rất nhiều đồ vật, yêu cầu bộ lạc bồi thường, đều nhốn nháo tỏ ra thần sắc kinh hoàng.
Bọn họ đều biết, đồ vật ở Trung Nguyên đều rất đắt. Lá trà và đồ sứ của Trung Nguyên đối với bọn họ đều là vật phẩm vô cùng quý báu, chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng chúng. Nhưng lần này công chúa lại đâm hỏng không ít. Khoản bồi thường lần này, chỉ sở không phải là số nhỏ.
Có thể dùng những số lương thực kia đi đổi hay không? Các tộc nhân có chút lo lắng. Lấy thiên tính tôn trọng quý tộc, đã khiến cho bọn họ không có cách nào oán hận công chúa vì đã mang phiền phức đến cho bọn họ, chính là đồng thời đang bắt đầu lo lắng cho số phận tương lai của mình.
Chỉ có tù trưởng Liên Sơn nghe được đều này thì xanh mặt. Ông ta nắm chặt chuôi đao trên hông: "Các ngươi bắt nữ nhi của ta?"
Người đưa tin có chút sợ hãi, nhưng vẫn là nói: "Đúng vậy, bất quá chúng ta cũng không có tổn thương nàng ấy, chỉ là hạn chế tự do của nàng ấy mà thôi. Nhưng dân chúng kia yêu cầu bồi thường, mà những điều đó đều là do công chúa Y Lan gây ra. Chỉ cần bộ lạc Liên Sơn trả bạc bồi thường, chúng ta lập tức sẽ để công chúa Y Lan trở về."
Thiếu nợ trả bạc là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Bất quá người Khương tộc nhưng không nói đạo lý. Người đưa tin tức đến có chút chột dạ.
Trưởng lão Mộc Bạch trong tộc đi tới: "Thủ lĩnh, xin ngài hãy bình tĩnh lại, hiện tại là bộ lạc chúng ta không thể chịu đựng chiến tranh thêm lần nữa. Bên cạnh còn có bộ lạc Ô Lan như hổ rình mồi." Bộ lạc nhỏ yếu, lại chịu không nổi một lần chiến tranh thu gom. Những bộ lạc đó bởi vì muốn mở rộng thế lực, liền có chủ ý đánh tới bộ lạc của bọn họ. Nếu như lúc này lại đánh nhau với người Đại Đường, như vậy rất nhanh bộ lạc Liên Sơn có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa.