Nghe được trưởng lão khuyên can, tù trưởng Liên Sơn mới bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ về tình hình trước mắt.
Hiện tại đối với bộ lạc mà nói, trọng yếu nhất chính là nghỉ ngơi khôi phục, để cho con cháu trong bộ lạc sống sót, về sau mới có thể có càng nhiều người hơn. Hơn nữa bọn họ còn cần lương thực, cần phải thông qua Đại Đường mới có được.
Lúc này không phải là thời điểm đánh nhau.
Bất quá việc bồi thường.. Bộ lạc bọn họ lấy đâu ra.
Thân là thủ lĩnh, tự nhiên cũng có không ít vàng bạc tài bảo. Nhưng mấy thứ này đều phải lưu trữ dùng để ngày sau phát triển bộ lạc. Ngày thường căn bản sẽ không đem ra dùng.
Ông ta nhìn về phía Y Mã: "Y Mã, ngươi rất quen thuộc với người Đại Đường, ngươi có thể tìm được người Đại Đường ở giữa làm hòa giải hay không. Chúng ta cần phải hòa giải, nhưng chúng ta không thể lấy ra được nhiều bạc như vậy."
"Chuyện này.. Vị quý nhân kia quả thật đối với chúng ta rất tốt, chính là loại chuyện này, không biết nàng ấy có giúp chúng ta hay không." Y Mã thật sự không muốn quan tâm đến vấn đề này. Ông ta vất vả lắm mới gặp được vị quý nhân kia, có thể mang đến cho bọn họ nguồn lương thực cuồn cuộn không ngừng. Nếu bởi vì chuyện này mà đắc tội quý nhân, về sau cuộc sống của bộ lạc càng thêm gian nan.
"Mặc kệ như thế nào, ngươi cứ đi thử xem, nếu như không được, chúng ta lại nói chuyện với người Đại Đường."
Y Mã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tù trưởng Liên Sơn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đưa tin tức: "Chúng ta sẽ bồi thường, nhưng nếu trong khoảng thời gian này, các ngươi dám làm tổn thương nữ nhi của ta, ta sẽ dùng toàn lực của cả tộc tử chiến với các ngươi một trận."
"Xin yên tâm, chúng ta là quốc gia có lễ nghi, chỉ hy vọng giải quyết chuyện này trong hòa bình."
Người đưa tin tức lại cùng Y Mã rời khỏi bộ lạc Liên Sơn. Lần này, cả hai đều cưỡi ngựa phi nhanh đến thành Hà Sáo.
"Bọn họ đúng là đã vào phạm vi của chúng ta."
Phùng Trinh nghe được tin tức của thám báo bên kia truyền đến, vui mừng không thôi.
Nàng nhìn Tiêu Sơn: "Tướng công, cơ hội lần này, chàng nhất định phải nắm chắc được."
Tiêu Sơn đang ngửi tay của thê tử mình, phát hiện trên tay của thê tử mình vậy mà có mùi rượu, ngày thường không cẩn thận ngửi thì không ngửi thấy. Nhưng nếu cẩn thận ngửi có thể phát hiện hương vị này vô cùng êm dịu.
Hắn vừa định nhấm nháp lòng bàn tay, lại nghe Phùng Trinh nói như vậy, liền dừng lại hành động: "Ý của nàng là đàm phán hòa giải cùng với bộ lạc Liên Sơn?"
"Ừ." Phùng Trinh gật đầu: "Lúc trước khi ta đưa ra đề nghị này, liền nghĩ tới chàng. Hiện tại Trương giáo úy đang ở Hà Sáo, rõ ràng là muốn nghỉ ngơi lấy lại sức tích lũy lực lượng, có lẽ qua một thời gian nữa, liền sẽ nghênh đón một trận đại chiến khác. Trong cuộc chiến chống lại Man tộc, kỵ binh là quan trọng nhất. Nếu chàng mang ra được một đội kỵ binh, về sau cơ hội sẽ ngày càng nhiều."
Tiêu Sơn nghe vậy cũng cẩn thận suy nghĩ. Hiện tại lực lượng quân đội mũi nhọn dưới trướng của Trương giáo úy chính là hắn, Trương Thiết Ngưu, còn có La Định.
Hạ bàn* của Thiết Ngưu đại ca không ổn định, thuật cưỡi ngựa không giỏi, nhưng am hiểu bộ binh, La Định thì văn võ song toàn, bất quá tâm cao khí ngạo, bảo hắn ta đến hợp tác với người Khương tộc, chỉ sợ đối mặt sẽ trực tiếp sẽ làm hỏng việc.
*Hạ bàn: Bất kỳ phần nào của cơ thể dưới thắt lưng, đặc biệt là chân
Nếu nghĩ như vậy, hắn thật đúng là người thích hợp nhất cho cơ hội lần này. Có lẽ Trương giáo úy cũng nhìn ra, cho nên lần này mới để hắn đi tiếp xúc với người Khương tộc.
Nghĩ đến tương lai mình có thể dẫn dắt một đội kỵ binh bất khả chiến bại, tham vọng trong lòng Tiêu Sơn cũng bùng cháy.
Ai chẳng muốn kiến công lập nghiệp, ai mà không muốn thống lĩnh vạn binh chinh chiến tứ phương.
Bảo vệ nước nhà, bảo vệ thê nhi, đây chính là hy vọng nhiệt huyết của nam nhi.
Mà thê tử của hắn, đúng là người bạn đồng hành tốt nhất trên con đường chinh chiến của hắn. "Trinh nhi, ta nhất định sẽ nỗ lực, về sau nhất định sẽ cho nàng phượng quang hà phí*."
*phượng quang (mũ phượng) hà phí (khăng quàng vai) : Một phần lễ phục của nữ tộc quý tộc Trung Quốc thời xưa.
Phùng Trinh mím môi cười nhẹ. Nàng không muốn nói cho đầu gỗ này biết, kỳ thật tâm nguyện của nàng, chẳng qua là muốn về sau con cháu không bị bắt làm quân hộ mà thôi. Bất quá nam nhân nhà mình có hùng tâm tráng chí, tự nhiên nàng cũng thấy vui mừng.
Sau khi tửu trang La gia đưa tin tới, Phùng Trinh cố tình đợi đến sau buổi trưa rồi mới đi.
Y Mã chờ vô cùng sốt ruột, khi nhìn thấy Phùng Trinh xuất hiện, trên mặt ông ta lộ ra vẻ rất kích động.
"Hôm nay không phải ngày giao hàng, sao ông lại ở đây?"
Phùng Trinh ngạc nhiên nói.
Y Mã lo lắng nói: "Quý nhân, ta mang theo tình hữu hảo của bộ lạc chúng ta tới, bộ lạc của chúng ta cần sự giúp đỡ của ngài."
Sau đó, liền đem ngọn nguồn câu chuyện kể ra.
Sau khi Phùng Trinh nghe xong, cũng cau mày lại.
Ý tứ của Y Mã chính là, muốn tìm nàng vay bạc, hơn nữa đứng ở giữa hòa giải, hy vọng có thể nhanh chóng đưa công chúa Y Lan trở về.
Lúc này Phùng Trinh cũng không giấu diếm nữa: "Chuyện này đối với ta quả thật dễ như trở bàn tay. Trong tay ta có bạc, hơn nữa phu quân của ta đang ở trong quân Hà Sáo. Nếu như chàng ấy đi hòa giải, chuyện này đơn giản có thể làm được."
"Người nhà của ngài là người trong quân?" Y Mã đột nhiên trở nên cảnh giác. Đối với ông ta mà nói, mỗi quân nhân của Đại Đường, đều có thể trở thành kẻ thù của bọn họ.
Phùng Trinh cười nói: "Ông không cần phải hoảng sợ. Hiện tại người Khương tộc và người Đại Đường của chúng ta đã chung sống hòa bình với nhau nhiều năm nay, cũng không có chiến tranh. Hiện tại kẻ thù chùng của chúng ta chính là người Man tộc."
Nghe được Phùng Trinh nói, Y Mã cuối cùng cũng nhẹ nhõm, gật đầu: "Đúng vậy, kẻ thù của chúng ta là những người Man tộc. Kia, vậy ý tứ kia của quý nhân là gì?"
"Ta có thể giúp các người, nhưng ta là một người làm ăn. Các người tìm ta hỗ trợ, không chỉ dựa vào một câu liền khiến ta vô tư giúp đỡ các người. Ta nghĩ ngay cả những bộ lạc khác của người Khương tộc, cũng sẽ không đối xử với các người như vậy."
Y Mã cảm thấy xấu hổ: "Quý nhân nói rất đúng." Trên thực tế, bên trong người Khương tộc bọn họ vẫn luôn đấu đá lẫn nhau.
Phùng Trinh nói: "Hiện giờ ta muốn thành lập thương đội, cho nên thiếu ngựa. Nếu như các người nguyện ý đưa ngựa cho chúng ta làm chân, ta có thể cho các người một khoản thù lao đáng kể. Đương nhiên, nếu có hàng da lông hoặc thịt khô đều được, sữa dê cùng với sữa ngựa chúng ta cũng thu."
"Những thứ đó các người đều thu?" Y Mã kinh hỉ nói.
"Đúng vậy, hơn nữa giá cả tuyệt đối cao hơn so với các thương đội khác."
"Kia, những thứ kia đương nhiên không thành vấn đề. Bộ lạc của chúng ta có những thứ này. Thịt khô của chúng ta đều do các nữ nhân tẩm ướp. Còn có da lông, đều vô cùng hoàn hảo."
Phùng Trinh nói: "Vậy được, chờ đến khi hàng hóa của các người đến, ta liền đi giúp các người đưa người trở về."