Bộ lạc Liên Sơn hoàn toàn không nghĩ tới, trời cao lại chiếu cố bọn họ như vậy. Ngay khi công chúa của bọn họ gặp chuyện, thiếu chút nữa khiến bọn họ phải trải qua một mùa đông khó khăn, thời điểm như vậy mà lại xuất hiện một quý nhân trợ giúp bọn họ.
Khi Y Mã mang theo tin tức tốt lành trở về, tất cả mọi người đều không thể tin được.
Tù trưởng Liên Sơn nói: "Vị phu nhân kia thật sự đồng ý, ra giá cao thu mua da lông và thịt khô của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa bọn họ còn có thể cho chúng ta rượu giá rẻ. Chính là rượu trắng trước đây ta mang về, loại sau khi uống giúp người trở nên ấm áp. Bất quá yêu cầu chúng ta dùng thịt khô và da lông đi đổi. Bọn họ cũng cần ngựa, cái này rất quan trọng."
Đối với bộ lạc bọn họ mà nói, những thứ này đều là vật phổ biến, nghe nói dùng những thứ này có thể đổi lấy nhiều lương thực và rượu làm ấm người, điều này khiến bọn họ rất cao hứng.
Tại giờ khắc này, tù trưởng Liên Sơn chỉ có thể đồng ý với yêu cầu kia.
Mặc kệ như thế nào, sự sắp xếp này thật sự đã là chiếu cố rất lớn giúp đỡ bộ lạc của bọn họ. Trước kia vì để làm một lần giao dịch với Đại Đường, trên đường đi thường xuyên bị quân Man tộc cướp đi. Mặc dù tới được Đại Đường, cũng không thể bán được với giá hợp lý.
Sau khi nhận được tin tức của Y Mã, Phùng Trinh đã đích thân mang theo thương đội đến bộ lạc Liên Sơn.
Đồng hành còn có Tiêu Sơn mang theo mười mấy quân binh của Hãm trận doanh. Những người này đã đổi thường phục, tiến vào bộ lạc Liên Sơn.
"Phu nhân, cảm tạ ngươi đã trợ giúp bộ lạc của chúng ta." Tù trưởng Liên Sơn khách khí nói.
Nếu là trước đây, ông ta sẽ không bao giờ để một nữ nhân Đại Đường vào trong mắt. Nhưng hiện tại nữ nhân này đã giúp đỡ bộ lạc Liên Sơn của bọn họ nhiều như vậy, đáng để ông ta buông bỏ chút kiêu ngạo, bày tỏ chút lòng thành.
Phùng Trinh nhìn những bóng người vây xung quanh, nhìn thấy bọn họ ăn mặc y phục da lông lộn xộn lung tung, đầu óc rối bời, nụ cười trên khuôn mặt nàng càng thêm ôn hòa.
Một nụ cười tươi là cách dễ nhất để cảm nhiễm đến người khác. Tộc nhân của bộ lạc Liên Sơn nhanh chóng bị nhiễm sang. Đặc biệt là khi bọn họ biết người này chính là quý nhân trợ giúp bọn họ theo lời trong miệng Y Mã, trong mắt mọi người đều lộ ra ánh mắt thân thiện.
Mục đích chủ yếu lần này chính là trao đổi hàng hóa, Y Mã đã sớm cùng với các tộc nhân chuẩn bị xong da lông và thịt khô, thậm chí có người còn chuẩn bị cả sữa ngựa và sữa dê.
"Vẫn còn tươi mới." Một nữ nhân Khương tộc nói.
Phùng Trinh bưng chén uống một ngụm, còn có một cỗ mùi tanh. Bất quá đây thật sự là sữa nguyên chất.
Nàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhận lấy. Trên mặt nữ nhân Khương tộc kia lộ ra vẻ kinh hỉ, tay nàng ta đặt trước ngực tỏ vẻ cảm tạ: "Trời cao sẽ bảo hộ nàng."
Việc giao hàng hóa này nhanh chóng làm xong. Lúc này hàng hóa tương đối nhiều, bạc cũng tương đối nhiều. Hơn nữa da lông cùng với thịt khô, Phùng Trinh ấn theo giá một phần năm của thị trường, cao hơn so với các thương đội khác. Mỗi hộ người Khương tộc đều nhận được một khoản bạc. Có số bạc này, so với trước đây bọn họ bán nho còn nhiều hơn.
Phùng Trinh đã đồng ý với bọn họ, nếu bọn họ nguyện ý trả một chút phí dịch vụ, nàng có thể để người thay họ mang lương thực đến đây. Như vậy bọn họ không cần đích thân đến Hà Sáo mua lương thực.
Sau khi có được kinh nghiệm từ lần giao dịch đầu tiên, mọi người đều tin tưởng Phùng Trinh sẽ không bóc lột lợi ích của bọn họ giống như những thương nhân khác, rất nhiều người sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý đổi lương thực.
Tù trưởng Liên Sơn đứng sang một bên, chờ sau khi các tộc nhân giải quyết ổn thỏa, mới một mình đi tìm Phùng Trinh: "Nữ nhi Y Lan của ta, còn phải nhờ ngươi ra mặt cứu con bé ra. Mọi yêu cầu tài vật, chúng ta nguyện ý lấy ngựa trong tộc ra đổi."
Phùng Trinh cười nói: "Chuyện này ta đã biết. Thành Hà Sáo không muốn đối phó với công chúa Y Lan, chẳng qua chỉ muốn bồi thường hợp lý mà thôi. Nếu trở lại đưa tiền chuộc, người có thể sẽ đưa trở về. Có thể để Y Mã đi theo ta, đến lúc đó cùng đưa nàng ấy trở về."
Tù trưởng Liên Sơn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi trở về Hà Sáo, dựa theo thỏa thuận, Phùng Trinh đưa Y Mã đến chuộc Liên Sơn Y Lan.
Ngoại trừ thần sắc tức giận, vị công chúa này dường như không phải chịu bất kỳ sự tra tấn nào, nhưng khuôn mặt của nàng ta ngược lại có chút mượt mà.
Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Y Mã, Phùng Trinh cũng biết vị công chúa này ở đây quả thật không tồi.
Y Lan đi tới, nhìn thấy Y Mã, ban đầu nàng ta vui mừng khôn xiết, sau đó đột nhiên trừng mắt, cầm roi ngựa đi tới, quất mạnh một roi vào Y Mã: "Ngươi đã đi đâu, làm hại bản công chúa bị người khi dễ. Trở về nhất định ta phải nói với a cha để xử phạt ngươi."
Khi nghe lời này, trên mặt Y Mã lộ ra một tia ủy khuất, ngay sau đó là mặt đầy sợ hãi. Ông ta biết, công chúa Liên Sơn là nữ nhi tù trưởng sủng ái nhất, nếu vị công chúa này muốn mạng của ông ta, ông ta căn bản không thể phản kháng để lấy đường sống.
Liên Sơn Y Lan hung hăng đánh Y Mã vài roi, lúc này mới nguôi giận, cưỡi lên ngựa, quát vào mặt quân phòng thủ Hà Sáo đưa nàng ta ra ngoài: "Sỉ nhục ngày hôm nay, chúng ta nhất định sẽ đòi lại."
Sau đó vung roi ngựa nghênh ngang rời đi.
Y Mã cũng vội vàng chuẩn bị đi theo, lại nhìn thấy Phùng Trinh ở bên cạnh: "Quý nhân, ta đi trước."
Phùng Trinh gật đầu, mặt đầy thông cảm.
Chờ sau khi Y Mã cũng rời đi, Tiêu Sơn mới từ bên cạnh đi ra, nhìn về hướng mà đám người Y Mã biến mất: "Làm như vậy, cũng không sợ người rét lạnh tâm."
Phùng Trinh mỉm cười nói: "Quan niệm mà bọn họ tiếp thu chính là như vậy. Lúc này cho dù vị công chúa Y Lan kia dùng đao chém Y Mã, cúng sẽ không có ai oán hận nàng ta."
Nàng nhìn vẻ mặt nặng nề của Tiêu Sơn: "Nhưng thật ra chàng đó, lần này có thấy rõ được bộ lạc Liên Sơn không?"
Tiêu Sơn nghe vậy thì nở nụ cười, nắm Phùng Trinh tay: "Trở về rồi nói với nàng."
Phùng Trinh nhướng mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ bộ dáng này thật sự đã nhìn ra được điểm nổi bật nào sao?
Lần này sở dĩ để Tiêu Sơn đi theo cùng, cũng là âm thầm tìm hiểu tình hình của bộ lạc Liên Sơn trước.
Ánh mắt của quân nhân luôn khác với những người bình thường. Bọn họ có thể thấy được trong bộ lạc đại khái có bao nhiêu người, trong đó lại có bao nhiêu lão nhân và trẻ nhỏ, có bao nhiêu trai tráng có sức chiến đấu.
Sau khi trở lại quân doanh, Tiêu Sơn mang theo Phùng Trinh đến chỗ Trương Định Nam bẩm báo tình huống.
"Dựa theo lần này thuộc hạ tra xét, toàn bộ lạc nhân bộ lạc Liên Sơn không quá một ngàn người, dũng sĩ hẳn là hơn ba trăm người. Còn lại đều là lão nhân già yếu, nữ nhân và trẻ nhỏ."
Nghe vậy, Trương Định Nam vui mừng nói: "Bộ lạc như vậy, chỉ sợ không chịu được một lần tấn công của man di."
Tiêu Sơn gật gật đầu: "Căn cứ theo tin tức của mật thám truyền về, gần bộ lạc Liên Sơn nhất chính là bộ lạc Hồ của Man tộc, bộ lạc này ước chừng có hai ngàn người, có thể chiến đấu chừng tám trăm người."
Phùng Trinh nói: "Vậy thì những kẻ trước đó luôn bóc lột bộ lạc Liên Sơn chính là bộ lạc này của Man tộc."
"Đúng vậy. Bộ lạc này được coi là một thế lực tương đối nhỏ bên trong Man tộc, nhưng đối với Khương tộc bị chia năm xẻ bảy, hơn nữa còn có sự kinh sợ với Man tộc, đối với bộ lạc Liên Sơn mà nói, không thể nghi ngờ là một quái vật khổng lồ."
Trương Định Nam mím môi cười nói: "Nói cho ta biết, nếu như bộ lạc này biết Bộ lạc Liên Sơn có khoản tài vật lớn, hiện tại lại sắp đến mùa đông, bọn họ sẽ làm như thế nào?"
Phùng Trinh nhìn hắn ta, trong lòng đoán được Trương Định Nam sẽ chuẩn bị làm gì.
Tiêu Sơn nói: "Đây là cơ hội của chúng ta."
Biết hai người đã có mưu tính, Phùng Trinh cũng không ở lại nữa, sớm quay trở về nhà.
Nàng nhìn về hướng thảo nguyên phía xa, nghĩ về bộ lạc Liên Sơn mà nàng đã nhìn thấy.
Tâm trạng có chút phức tạp. Kế hoạch này nàng cũng từng tham gia, phần lớn là do nàng đề xuất, nhưng khi thật sự triển khai, vẫn là khiến cho người có chút khó chịu.
Người Khương tộc khác với Man tộc. Người Khương tộc và Đại Đường đã ổn định nhiều năm, nàng chưa từng trải qua uy hiếp của người Khương tộc, cho nên hiện tại muốn lợi dụng bọn họ để đối phó với Man tộc, thậm chí là lừa gạt bọn họ, lần đầu tiên nàng cảm thấy có chút không đành lòng.
Bất quá trong lòng nàng cũng rõ ràng, việc này chỉ có thể kiên trì tiếp. Giữa người Khương tộc và Đại Đường, nàng vĩnh viễn chỉ có thể chọn Đại Đường, chọn trượng phu của mình.
Phùng Trinh không biết chính xác bọn người Tiêu Sơn đã thực hiện kế hoạch này như thế nào, dù sao rất nhanh thôi, nàng lại nhận được yêu cầu giúp đỡ của Y Mã.
Khi nhìn thấy Y Mã đến tửu trang La gia, nàng có chút không thể nhận ra được lão nhân gầy yếu này.
Không chỉ là một thân chật vật, trên mặt đều có vài vết roi.
"Phu nhân tôn quý, bộ lạc Liên Sơn chúng ta lại cần ngài trợ giúp." Ông ta vội vàng nói.
Phùng Trinh nghe không rõ, vì vậy nàng vội vàng ngăn ông ta lại: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Ông nói chậm thôi, nếu không ta không nghe rõ."
Y Mã khóc lên: "Tài sản của chúng ta đều bị cướp đi rồi, bọn người Man tộc tham lam biết chúng ta buôn bán kiếm bạc, cho nên đã tới bóc lột chúng ta. Hơn nữa lần này bọn họ càng tham lam hơn so với trước. Không chỉ cướp hết tất cả các tài vật của chúng ta, còn quy định chúng ta cách ba mươi ngày phải giao thuế. Tộc nhân chúng ta chỉ sợ không qua được mùa đông này."
Phùng Trinh tức giận nói: "Thật là lòng tham không đáy. Chính bọn chúng cũng có tộc nhân, cũng có ngựa và da lông, vì sao lại muốn cướp của các người."
"Chúng là những con sói đói, vĩnh viễn không bao giờ ăn no." Y Mã giận dữ mắng to.
Quản sự của tửu trang La gia ở bên cạnh nghe được lời này của ông ta, ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm nghĩ tổ tiên của các người không phải cũng đối với người Đại Đường chúng ta như vậy sao. Nếu như không phải lão tổ tông chúng ta lợi hại đè ép được các người, hiện tại các người cũng sẽ lòng tham không đáy.
Thật là phong thủy thay phiên xoay a.
Sau khi mắng mỏ đủ rồi, Y Mã rất ngượng ngùng thỉnh cầu Phùng Trinh giúp đỡ.
Lần này, bọn họ không thể lấy ra được đồ vật trao đổi, nhưng bọn họ nguyện ý bảo đảm, chờ khi dê bò lớn lên, liền đem tới trả nợ.
Phùng Trinh nói: "Không nói đến việc bạc này ta có thể cho mượn hay không, cho dù là ta cho mượn, các người có thể giữ được sao? Người Man tộc nói tới liền tới, đến lúc đó lại cướp, chẳng lẽ còn tới mượn nữa? Ông cũng biết người Man tộc là sói đói ăn không no, chẳng lẽ các người còn chuẩn bị cho ăn không ngừng như vậy sao?"