"Mặc dù ta có thể cho các người mượn lương thực, nhưng nếu như các người vẫn luôn chịu Man tộc bóc lột, ta cũng không thể hợp tác với các người được nữa. Phải biết là, bộ lạc Khương tộc không chỉ có một bộ lạc Liên Sơn, đồ vật ta yêu cầu, bọn họ cũng có."
"Quý nhân." Sắc mặt của Y Mã bị tổn thương. Ông ta không nghĩ tới việc đến giúp đỡ. Lại nghe vị quý nhân này muốn từ bỏ ý định với bọn họ.
Phùng Trinh nói: "Y Mã, hẳn ông nên biết, mặc dù trong Khương tộc của các người, cũng không thể luôn có người vô tư trợ giúp các người. Ta thật sự nguyện ý trở thành bằng hữu của các người, nhưng ta không hy vọng các người trở thành cái động không đáy. Người làm của ta, nhóm người hợp tác với ta, bọn họ đều yêu cầu có lợi ích, mà tình huống hiện tại của các người, đã khiến ta nhìn không thấy được lợi ích. Lần này ta nguyện ý trợ giúp các người, đây là tình cảm cá nhân của ta. Chính là về sau, ta nghĩ có lẽ chúng ta không có cơ hội hợp tác nữa."
Y Mã khổ sở cúi đầu, ông ta biết, quý nhân nói đúng. Hiện tại người Man tộc đã đưa ra những yêu cầu rất quá đáng, về sau bộ lạc bọn họ cũng không được an bình. Một lần rồi lại một lần càng thêm bóc lột tham lam, sẽ làm cho bộ lạc bọn họ mất đi khả năng sinh tồn.
"Xin lỗi Y Mã, ta không hy vọng ta đưa bạc các người lại đi nuôi bọn sài lang Man tộc. Ông hẳn là biết, hiện tại Đại Đường của chúng ta hiện tại cùng với Man tộc đang ở thế bất hòa, là kẻ thù không đội trời chung. Ta tuyệt đối sẽ không làm lợi cho bọn chúng."
"Hơn nữa, trượng phu của ta là quân nhân Đại Đường, nếu chàng ấy biết ta đem bạc đưa cho người Man tộc, cũng sẽ trách tội ta."
Y Mã gật đầu: "Quý nhân, ta biết ngài khó xử. Là ta tham lam." Đối với vị quý nhân này, ông ta thật rất cảm kích. Vào lúc bộ lạc gặp nguy cơ ngay cả thủ lĩnh cũng không có biện pháp giải quyết, nhưng vị quý nhân này đã làm cho bọn họ đủ nhiều. Vốn dĩ bọn họ có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng hôm nay lại phải bị những người Man tộc kia cướp đoạt đi.
Khi rời khỏi tửu trang, Phùng Trinh đã đích thân tiễn Y Mã ra khỏi thành: "Y Mã, hãy trở về khuyên nhủ thủ lĩnh của các người, nếu vẫn luôn khuất phục Man tộc, chung quy sẽ không có biện pháp nào nữa. Nếu như các tộc nhân muốn sống sót, nhất định phải xử lý những người Man tộc đó."
Y Ma khó xử nói: "Nhưng là bọn chúng mạnh hơn nhiều so với chúng ta, bộ lạc của chúng ta đánh không lại bọn chúng. Sẽ rước lại tai ương diệt tộc."
"Cho dù ông không chọc vào bọn chúng, cũng sẽ có tai ương diệt tộc." Phùng Trinh thuyết phục.
Y Mã nhìn về thảo nguyên phía xa xa: "Đáng tiếc, người Khương tộc chúng ta hiện tại bị chia năm xẻ bảy, bọn họ còn mong muốn chúng ta bị Man tộc ức hiếp, như vậy bọn họ có thể đoạt được nữ nhân và trẻ nhỏ của chúng ta, sẽ củng cố lực lượng của bọn họ lớn mạnh."
Giờ khắc này, Y Mã vô cùng cảm thấy tuyệt vọng. Dựa vào hơn một ngàn người, hơn ba trăm dũng sĩ của bộ lạc Liên Sơn, liệu bọn họ có thể thật sự sống sót trên thảo nguyên nguy hiểm này?
Phùng Trinh cười nói: "Không, các người vẫn còn có Đại Đường. Chúng ta có chung một kẻ thù. Nếu các người nguyện ý, ta sẽ thỉnh cầu trượng phu của ta trợ giúp, tuy rằng địa vị của chàng ấy trong quân không cao, nhưng có thể góp lời với trưởng quan Hà Sáo, có thể tranh thủ cho các người cơ hội gặp mặt một lần. Bất quá về chuyện này, ông vẫn nên trở về thương lượng với thủ lĩnh của các người đi."
Lần này Y Mã rời đi, nhưng Phùng Trinh vẫn đưa cho ông ta một ít lương thực trở về. Bất quá những lương thực này cũng không dùng được bao lâu, muốn qua mùa đông tuyệt đối là không đủ.
Nhưng đây đều là đồ miễn phí của Phùng Trinh tặng, trong lòng Y Mã cũng chỉ có thể cảm kích.
Tiêu Sơn cũng từ trong chỗ tối đi ra, hai phu thê nhìn về hướng Y Mã rời đi.
Phùng Trinh nói: "Chàng nói bọn họ thật sự sẽ tìm chúng ta hỗ trợ sao?"
"Vì sống sót, bọn họ sẽ làm." Tiêu Sơn kiên định nói.
Tiếp xúc với những người dân thảo nguyên này đã lâu, hắn đã quá quen thuộc với lối suy nghĩ của bọn họ. Vì sống sót, bọn họ có thể hy sinh mạng sống của lão nhân, để cho những lão nhân bước vào cánh đồng tuyết vô tận nơi băng thiên tuyết địa. Cũng có thể đủ để cho các bộ lạc giết hại lẫn nhau, chỉ vì cướp đoạt lương thực.
Mà lúc này, có một lợi ích lớn như vậy đang ở trước mắt, chỉ cần vị thủ lĩnh của Liên Sơn này không phải người cố chấp, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Hơn nữa, gầy đây Trinh nhi đã cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt, đã cho bọn họ thật sự biết được mùi vị. Vì có thể càng ngày càng tốt hơn, bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội này.
Trong khi Hà Sáo bên này vẫn đang chờ đợi tin tức, bộ lạc Liên Sơn đã tổ chức một cuộc hội nghị toàn tộc.
Mọi người, lớn lớn nhỏ nhỏ đều tụ tập lại với nào, thương lượng để trải qua mùa đông như thế nào.
Vì để cho phép nhiều người sống sót hơn, tù trưởng Liên Sơn có ý định thu thập đồ đạc của mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Phương pháp này không phải là lần đầu tiên, trước đây mỗi lần gặp khó khăn, mọi người sẽ sử dụng phương pháp này để vượt qua cửa ải khó khăn hết lần này đến lần khác. Nhưng lần này mọi người lại không có biện pháp. Bời vì lương thực trong tay mỗi người không đủ cho chính trong nhà của mình.
Nếu như giao ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão nhân và trẻ nhỏ chết đói. Tuy rằng mỗi khi có nạn đói, đều sẽ hy sinh những lão nhân, nhưng rốt cuộc cũng là a cha a mụ của mình, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ không đành lòng.
Trừ khi tù trưởng không cai quản, nếu không bọn họ đều không muốn chủ động đứng ra hy sinh người nhà của mình.
"A cha, chúng ta đi cướp thành Hà Sáo của Đại Đường đi. Con đã từng đến trong thành của bọn họ, nơi đó thức ăn áo mặc vô số kể, chỉ cần chúng ta tiến vào trong thành, cái gì cũng sẽ có."
Liên Sơn Y Lan đứng ở một bên đưa ra chủ ý. Lần đầu tiên bước vào thành trì Đại Đường, thật sự đã khiến nàng ta mở rộng tầm mắt. Những thứ rất hiếm đối với bộ lạc của bọn họ, ở đó lại có khắp mọi nơi.
Ý nghĩ cướp đoạt từ trong xương cốt khiến nàng ta nhanh chóng nghĩ tới đi cướp của bọn họ.
Tù trưởng Liên Sơn nghe thấy vậy thì có chút do dự: "Chúng ta và Đại Đường đã nhiều năm không đánh nhau."
"A cha, chính vì bởi như thế, bọn họ mới không phòng bị với chúng ta. Chúng ta sẽ dễ dàng đánh bại bọn họ hơn." Liên Sơn Y Lan nghĩ phương pháp này rất tốt.
Y Mã ở một bên nghe thấy, vô cùng lo lắng: "Thủ lĩnh, không thể đánh a. Đại Đường vẫn luôn thân thiện với chúng ta, thậm chí còn mang lương thực đến cho bộ lạc của chúng ta."
"Y Mã, rốt cuộc ngươi là người Liên Sơn của chúng ta, hay là người của Đại Đường? Chẳng lẽ chỉ một chút lương thực liền có thể nuôi được ngươi sao?" Y Lan hung dữ trừng mắt nhìn ông ta. Lần trước là bởi vì tìm không thấy Y Mã, nàng ta mới bị bắt nhốt nhiều ngày như vậy, tuy rằng đã đánh Y Mã một trận, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Thấy vậy, Y Mã không dám nói nhiều thêm nữa. Chỉ nhìn thủ lĩnh thỉnh cầu.
Các tộc nhân khác nhìn Y Mã, trên mặt mang theo sự đồng tình. Lại nhìn sang thủ lĩnh, hy vọng thủ lĩnh sẽ không đi đánh nhau với Đại Đường.
Tổ tiên từng hùng mạnh đều bị Đại Đường đánh bại, bây giờ nhỏ yếu như bọn họ, sao có thể đánh nhau với người Đại Đường.
Tù trưởng Liên Sơn cũng không hồ đồ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, ông ta cũng quyết định không làm mọi chuyện không có tính toán trước như thế.
Đến lúc đó hai mặt thụ địch, bộ lạc của bọn họ sẽ tai họa ngập đầu.
"Vậy thì làm theo lời ta nói trước đây, lương thực của mọi người đều gom lại cùng nhau, thống nhất phân phát cho bộ lạc. Dũng sĩ cùng với trẻ nhỏ nhất định phải được ăn no, nữ nhân ăn lửng dạ, các lão nhân.. Nếu như không đủ no, liền dựa theo phương pháp truyền thống."
Trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều thể hiện thần sắc bi ai.
"Thủ lĩnh ta có chuyện muốn nói." Y Mã cuối cùng không chịu nổi, mạnh dạn nói.
Không thể chần chừ được nữa, bằng không người trong tộc sẽ chết càng nhiều.
Tù trưởng Liên Sơn nhìn ông ta: "Chuyện gì?"
Y Mã nhìn xung quanh: "Thủ lĩnh, chuyện này, ta chỉ có thể bẩm báo riêng với ngài."
Tù trưởng Liên Sơn gật gật đầu đứng dậy: "Nơi này liền giao lại cho trưởng lão Bạch Mộc phụ trách. Lương thực nhất định phải thu thập sạch sẽ, bất luận kẻ nào cũng không thể giữ riêng."