Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 72

Chương 72
Chương 72
Trong đại trướng, Y Mã run rẩy nói ra lời đề nghị của Phùng Trinh.

"A cha, không thể tin được người của Đại Đường." Y Lan hét lớn.

Y Mã cúi đầu không nói gì. Ông ta chỉ cảm thấy trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, hoặc là tiếp tục bị Man tộc bóc lột, hy sinh lợi ích của các tộc nhân. Hoặc là chủ động gia nhập các bộ lạc lớn khác, chính là như vậy thì bộ lạc Liên Sơn không bao giờ còn tồn tại nữa.

Tù trưởng Liên Sơn bình tĩnh chắp tay sau lưng.

Một lúc sau mới nói: "Y Mã, ngươi hãy liên hệ với Hà Sáo bên kia, nói chúng ta nguyện ý gặp mặt nói chuyện. Ta cần phải xem lợi ích lớn hơn đối với Liên Sơn của chúng ta, mới có thể đưa ra quyết định."

Nghe thấy tù trưởng Liên Sơn nguyện ý nói chuyện, Y Mã vui mừng khôn xiết, lập tức ôm lấy eo, nói: "Thủ lĩnh yên tâm, ta sẽ đi truyền tin ngay."

"A cha." Liên Sơn Y Lan đầy vẻ không hài lòng.

Tù trưởng Liên Sơn nói: "Y Lan, vì sự tồn vong của bộ lạc, chúng ta phải thử bất kỳ phương pháp nào."

Chẳng mấy chốc, Trương Định Nam nhận được tin tức do Phùng Trinh mang về, tức khắc mừng rỡ không thôi.

Tiêu Sơn và Trương Thiết Ngưu cũng đầy mặt kích động.

Bây giờ chỉ có bốn người bọn họ biết kế hoạch này, hiện tại kế hoạch đã thực hiện được một bước, rất nhanh bọn họ sẽ sớm nắm giữ được một bộ lạc Khương tộc, theo sau là nhiều người Khương tộc hơn, thế lực của bọn họ sẽ càng lúc càng lớn mạnh. Đối phó với bọn man di càng thêm dễ dàng hơn.

Nhưng bây giờ vẫn còn phải thương thảo một chút xem đối phó với Man tộc như thế nào. Rốt cuộc, sức chiến đấu của một ngàn binh lính Man tộc cũng mạnh hơn nhiều so với quân Hà Sáo. Hơn nữa quân chính quy tinh nhuệ của quân Túc Châu vẫn đang nằm trong tay của đại tướng quân, trong tay Trương giáo úy ngoại trừ lực sĩ trong Hãm trận doanh, những quân binh khác đều là binh lính bình thường, về phần mấy tân binh vừa chiêu mộ kia, hiện tại vẫn chưa thể đưa ra bại lộ trên chiến trường.

Tiêu Sơn nói: "Thuộc hạ có một ý tưởng, thuộc hạ muốn dắt một số người mai phục trong bộ lạc Khương tộc, cùng với người Khương tộc cùng nhau chiến đấu. Thiết Ngưu sẽ dẫn mọi người tấn công hang ổ của bộ lạc Man tộc. Hai bên giáp công, lần này sẽ khiến người Man tộc hai mặt phân tâm, trên đường nếu gặp một số người mai phục là tốt nhất."

Trương Định Nam hài lòng gật đầu: "Nhưng thật ra cùng với ta không mưu mà hợp. Người mai phục cần phải có kỹ năng cưỡi ngựa tinh nhuệ, mới có thể đánh lén những người này, ta sẽ tự mình dẫn binh."

"Giáo úy, cái này không thể được a, quá nguy hiểm." Trương Thiết Ngưu nói. Bây giờ trụ cột của bọn họ chính là Trương giáo úy.

Trương Định Nam lại xua tay: "Hiện tại đã khác xưa. Không có quân Túc Châu đến trợ giúp chúng ta. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Lại nói, trước đó không phải ta cũng nói sẽ theo các ngươi liều mạng ra chiến trường sao, chẳng lẽ hiện tại đã nhàn nhã nhiều ngày, liền coi thường thân thủ của ta? Phải biết rằng, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta chính là số một của Hãm trận doanh đấy."

Lời này nói ra nhưng là sự thật.

Trương Thiết Ngưu và Tiêu Sơn không còn gì để nói.

Sau khi kế hoạch được định ra, Phùng Trinh liền an bài cho hai bên gặp gỡ lần đầu.

Địa điểm gặp mặt được sắp xếp trong thành Hà Sáo.

Quân Hà Sáo đồng ý xuất binh trợ giúp bộ lạc Liên Sơn đánh bại bộ lạc Hồ của Man tộc, thậm chí ngày sau cũng sẽ hợp tác với bộ lạc Liên Sơn cùng nhau kháng địch, bảo vệ sự an toàn của bộ lạc Liên Sơn. Tuy nhiên, bộ lạc Liên Sơn phải huấn luyện kỵ binh cho quân Hà Sáo. Hơn nữa bộ lạc Liên Sơn sẽ trợ giúp nuôi ngựa. Quân Hà Sáo sẽ mua những chiến mã này theo giá thị trường, bảo đảm cho cuộc sống của các tộc nhân trong bộ lạc Liên Sơn.

"Sẽ phái binh đến bộ lạc của ta đóng quân?"

Tù trưởng Liên Sơn biến sắc nói. Những chuyện khác ông ta có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng đây là chuyện duy nhất ông ta không có cách nào đáp ứng.

Trương Định Nam cười nói: "Chúng ta sẽ không tấn công các người, chỉ là có thể ở gần để bảo hộ các người. Sở dĩ chúng ta muốn đóng quân ở gần các người, cũng chỉ là vì muốn luyện binh mà thôi. Chúng ta phải đối phó chính là Man tộc, chỉ có quen thuộc được với thảo nguyên mới có thể tăng được sức chiến đấu. Về phần các người.. Nói một câu không khách khí, hiện tại các người còn chưa đủ tư cách trở thành kẻ thù của chúng ta."

Những lời này nói trắng ra khiến khuôn mặt của tù trưởng Liên Sơn trở nên tái nhợt.

Bất quá lời nói khó nghe, nhưng vị tiểu tướng này nói cũng là thật.

Trương Định Nam lại nói: "Ngươi cũng có thể tìm kiếm sự hỗ trợ của người Khương tộc, nhưng chính là vấn đề nội bộ của các ngươi cũng phải tự rõ ràng. Cá lớn nuốt cá bé, ngươi xin bọn họ giúp đỡ, cũng có thể sẽ bị ăn luôn. Mà Đại Đường chúng ta lại không có bất luận ý đồ gì với các ngươi. Các ngươi ở trong mắt chút ta, chỉ là bị liên lụy mà thôi. Nếu không phải có Phùng nương tử ra mặt, chúng ta sẽ không lựa chọn hợp tác với các ngươi. Có rất nhiều bộ lạc Khương tộc giống với bộ lạc của các ngươi, ta tin rằng chỉ cần điều kiện tốt, bọn họ cũng nguyện ý cùng chúng ta đôi bên cùng có lợi."

Dưới sự uy hiếp cùng với lợi ích cùng giáp công, tù trưởng Liên Sơn vẫn gật đầu.

Tiêu Sơn đã đưa tù trưởng Liên Sơn ra ngoài. Biết được mối quan hệ giữa Tiêu Sơn và Phùng Trinh, tù trưởng Liên Sơn nói: "Phu nhân của ngươi có mối quan hệ hữu nghị sâu sắc với bộ lạc chúng ta, hy vọng ngày sau chúng ta hợp tác cũng có thể giống như phu nhân của ngươi vậy."

Tiêu Sơn nói: "Chỉ cần các người toàn tâm toàn ý, quân Đại Đường của chúng ta nhất định sẽ giữ lời hứa."

Lúc này tù trưởng Liên Sơn mới thở dài rời đi.

Kết quả của chuyện này đã được định. Đương nhiên, Phùng Trinh không cần phải nhúng tay vào nữa.

Mấy ngày nay nàng ở bên trong thế cục, đối với những mưu quyền kia thật đúng là có chút không quen. Đơn giản liền chỉ muốn an an ổn ổn kinh doanh công việc làm ăn của mình.

Bây giờ rượu nho đã bắt đầu sản xuất số lượng lớn, hơn nữa được bán ở khắp nơi của cả nước.

Thị trường chủ yếu vẫn là kinh đô Đại Đường.

Từ khi rượu nho vừa ra mắt đã nhanh chóng nhận được sự yêu thích của nhóm phu nhân quý nữ nhà cao cửa rộng. Ngay cả các phi tần trong hậu cung cũng mê mẩn loại rượu này, rượu của tửu trang La gia lại trở thành rượu cống cho nội cung.

Bởi vì cũng chỉ mùa này mới có nho, qua một thời gian sẽ không có nữa, cho nên giá cả cao hơn so với rượu trắng thượng hạng. Đi theo con đường rượu cao cấp, mặc dù là như vậy, những người này cũng là xu chi nhược hạc*.

*xu chi nhược hạc: Nghĩa là có nhiều người tranh nhau đi theo

Trương phu nhân đặc biệt viết thư nhờ Phùng Trinh để lại một ít rượu nho hảo hạng nhất, khi nào lên kinh đô sẽ mang theo làm quà.

"Ta muốn tổ chức người nhà trong quân doanh cùng trồng nho, chàng cảm thấy thế nào?"

Phùng Trinh thảo luận với Tiêu Sơn.

Sản lượng rượu nho quá ít. Mặc dù có người Khương tộc cung cấp nho, nhưng vẫn còn xa mới đủ được. Lần này nàng chỉ là thử xem mà thôi, năm sau cần phải sản xuất rượu thật nhiều. Đến lúc đó, thị trường tiêu thụ loại rượu này có thể còn rất rộng mở.

Tiêu Sơn nói: "Người nhà của những thợ thủ công lần trước ta mang đến đều đã đi khai khẩn đồng ruộng, vừa lúc nông nhàn có thể trồng nho."

Phùng Trinh cười nói: "Như vậy thì thật tốt quá, phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Dù sao ta cũng phải làm rượu nho, phải cần số lượng nho rất lớn. Đến lúc đó người nhà chúng ta trồng, chúng ta cũng có thể có thêm một khoản thu nhập."

"Chuyện này ta sẽ nói với Trương giáo úy, ngài ấy nhất định sẽ đồng ý." Tiêu Sơn cảm kích nhìn thê tử của mình: "Nhưng thật ra là nàng, mấy ngày nay đã giúp đỡ chúng ta làm không ít chuyện. Trương giáo úy đã nói rồi, nếu như nàng không phải là nữ nhân, cũng muốn cho nàng làm quan. Một chức Quân tư mã là không thể thiếu được."

Thê tử của mình thông tuệ có mưu lược, thật ra không thua nam nhi. Dù sao thì hắn cũng không thể so được.

Phùng Trinh cười nói: "Ta không muốn làm quan, ta chỉ muốn làm một phu nhân nhân của quan được nở mày nở mặt."

Nhãn tình của Tiêu Sơn sáng lên: "Trinh nhi, ngày này sẽ không xa."

Tâm của Phùng Trinh đập lỡ một nhịp: "Sắp động thủ rồi?"

"Ừ." Trên mặt Tiêu Sơn tràn đầy ý cười, trong mắt tràn đầy chờ mong.
 
Bình Luận (0)
Comment