Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 73

Chương 73
Chương 73
Địa hình ở Hà Sáo rất màu mỡ, có thể coi như là kho lương thực, ngoại trừ khí hậu rét lạnh, đồng thời còn là ở biên cảnh dễ bị ngoại tộc công kích bất ngờ.

Phùng Trinh tổ chức thương đội bắt đầu dẫn dắt những người nhà quân nhân và người nhà của thợ thủ công, cùng nhau khai khẩn đất đai, khai thác một vườn nho rộng lớn.

Những cây con này là Phùng Trinh bảo Y Mã vận chuyển đến, Tất cả đều được đào từ trên núi xuống. Đã phát triển được vài tấc.

Sau khi vườn nho được trồng, Phùng Trinh đã sắp xếp một người chuyên môn quản lý. Những người này khi nông nhàn ngoại trừ tới hỗ trợ làm cỏ, sửa sang lại cây giống, hoặc là hỗ trợ hái nho, là có được một khoản tiền công. Các nữ nhân nhận được công việc như vậy, cũng có thể giúp đỡ chia sẻ kế sinh nhai với trong nhà.

"Sơn tử, thê tử ngươi thật sự không có gì để chê. Chuẩn bị được một phương pháp tài giỏi như vậy, qua một hai năm nữa, chỗ của chúng ta thật sẽ có nhiều thay đổi." Trương Thiết Ngưu vỗ bả vai Tiêu Sơn nói. "Cuộc sống ở đây khá hơn, ta cũng muốn đón thê tử mình tới. Trong nhà có mấy đứa nhỏ, một mình nàng ấy ở nhà cũng vất vả."

Tiêu Sơn cười nói: "Chờ chuyện lần này xử lý xong, ngươi có thể đưa đám người tẩu tử tới."

"Nhìn ngươi khoe khoang như thế." Trương Thiết Ngưu đấm hắn một cái: "Ngươi vừa thấy được thê tử mình ở đây, mới nói câu nói mát này. Đường xá bên ta xa xôi, còn không biết khi nào mới có cơ hội đón bọn họ đến đây."

"Ta nói nghiêm túc." Tiêu Sơn nói: "Hiện tại chúng ta còn có thời gian, nếu như lại đợi chờ thêm mấy ngày nữa, nói không chừng thật sự không có thời gian."

Trương Thiết Ngưu cũng không ngốc, nghe Tiêu Sơn nói như vậy, liền đoán Trương giáo úy bên kia phỏng chừng là có kế hoạch. Cũng đúng, sau khi thuần phục người Khương tộc bên này, bọn họ đã có kỵ binh, có thảo nguyên rộng lớn như vậy để luyện binh, chẳng mấy chốc sẽ phải tính sổ những khoản trước với người Man tộc.

Lúc này Phùng Trinh đang xem bức thư Trương phu nhân đột ngột gửi đến, liền nhíu chặt mày.

Bởi vì kế hoạch rượu nho, còn có an bài của Trương Định Nam để Phùng Trinh thiết lập quan hệ kinh doanh với người Khương tộc, cho nên Phùng Trinh đã đồng ý với Trương phu nhân ở lại Hà Sáo để trợ giúp Trương Định Nam.

Vì không để Trương Tế Thế bên kia phát hiện ra bất cứ điều gì, Trương phu nhân cũng hiếm khi gửi thư đến. Lúc này nhìn thấy thư tín của Trương phu nhân, Phùng Trinh biết đó nhất định là chuyện quan trọng.

Chỉ là không ngờ tới, sẽ là một tin tức như vậy.

Chờ đến khi Tiêu Sơn về đến nhà nghe được tin tức này cũng là kinh hãi: "Diệu Diệu, muội ấy, muội ấy sao lại gả cho thiếu tướng quân?"

"Không phải gả, mà là làm thiếp." Phùng Trinh ủ rũ nói.

Nếu nói là làm chính thê, Phùng Trinh sẽ không cản trở sự lựa chọn của bản thân Tiêu Diệu Diệu. Xét cho cùng, gia thế và tướng mạo của Trương Thừa Tông đều xuất sắc, nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, cho dù là địa vị khác nhau, nàng cũng sẽ không dùng gậy đánh uyên ương. Nhưng là làm thiếp.. Đây rõ ràng không phải là một con đường tốt đẹp. Với tính cách của Diệu Diệu, làm thiếp cho người ta, không phải sẽ bị người ăn tươi nuốt sống sao.

Nghe tin Tiêu Diệu Diệu sẽ làm thiếp cho Trương Thừa Tông, Tiêu Sơn càng tức xanh cả mặt: "Mấy ngày nay chúng ta tìm muội ấy khắp nơi, nếu muội ấy không có việc gì, sao lại không liên hệ với chúng ta. Hiện tại còn đi làm thiếp cho người ta. Đứa nha đầu này, rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào?"

Là một huynh trưởng, thật sự không muốn để cho muội tử của mình đi làm thiếp cho người khác.

Thấy hắn tức giận, Phùng Trinh trấn an nói: "Trước chàng cũng đừng nóng giận. Dù sao Diệu Diệu cũng còn nhỏ tuổi, Trương Thừa Tông kia xuất thân cao quý, chỉ cần đối xử với Diệu Diệu tốt hơn một chút, cũng rất dễ khiến muội ấy mê muội. Đây là chuyện thường tình của con người. Để khi ta trở về sẽ hỏi chuyện này."

Hiện tại không quay về cũng không được. Trương phu nhân rất coi trọng vấn đề này. Xét cho cùng, Tiêu Diệu Diệu và Tiêu Sơn là huynh muội ruột. Nếu Diệu Diệu trở thành thiếp của Trương Thừa Tông, cũng tổn thất quan hệ thân thích với Tiêu Sơn.

Lúc này Trương phu nhân đương nhiên không muốn thấy loại tình huống này phát sinh. Nếu như thật phát sinh chuyện như vậy, phỏng chừng Trương phu nhân cũng rất khó mà tin tưởng lại nàng và Tiêu Sơn được nữa.

Cho dù nghĩ như thế nào, Phùng Trinh chưa bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.

Đương nhiên, việc này không thể giấu được Trương Định Nam.

Trương Định Nam vỗ vai Tiêu Sơn, trịnh trọng nói: "Mặc kệ kết quả của chuyện này như thế nào, ta đều sẽ tin tưởng người huynh đệ như ngươi."

Tiêu Sơn cảm động: "Giáo úy, ngài yên tâm, Tiêu Sơn đã sớm thề, đời này đều sẽ không bao giờ phản bội ngài, phản bội các huynh đệ của Hãm trận doanh chúng ta."

Trương Định Nam cười ha ha nói: "Được rồi, một chút chuyện nhỏ, vẫn là nháo đến nghiêm túc như vậy. Cứ để đệ muội trở về nhìn xem một chút, ta cũng sẽ viết thư về cho mẫu thân, sẽ không khó xử đệ muội."

Sau khi Tiêu Sơn rời khỏi, Trương Định Nam lập tức viết một lá thư, bảo tùy tùng thân tín lập tức đưa thư đến trong tay của Trương phu nhân. "Nhị công tử, muội muội của Tiêu Sơn đi đến bên cạnh đại công tử, có khi nào là phu thê Tiêu Sơn muốn hai đầu đều tốt hay không?"

Sắc mặt của Trương Định Nam trầm xuống: "Đừng lại nói những lời như vậy, Tiêu Sơn là huynh đệ vào sinh ra tử với ta. Tuyệt đối không có khả năng phản bội ta."

"Phòng người không thể không phòng tâm a."

Trương Định Nam cười nói: "Nếu đối với người bên canh không thể thật lòng thật dạ tương đãi, như thế nào có thể khiến người vẫn quyết một lòng với ngươi. Tiêu Sơn thành tâm đối đãi với ta, tự nhiên ta sẽ lấy chân thành đối đãi với hắn. Sau khi ngươi đưa thư xong, tiện thể thay ta nhắn cho mẫu thân, chớ có khó xử Phùng nương tử."

"Vâng." Thân tín tiếp nhân thư, vội vàng ra khỏi phòng.

Trương Định Nam đứng ở cửa, khóe miệng nhàn nhạt cong lên. "Trương Thừa Tông, kế ly gián sao?"

Phùng Trinh lại trải qua hơn mười ngày xóc nảy lần nữa, rốt cuộc mới tới được thành Túc Châu.

Đã vài tháng kể từ khi nàng rời khỏi nơi này, lại trở về lần nữa, có chút cảm giác như vừa tỉnh mộng.

So với lúc nàng rời đi, thành Túc Châu lúc này không có gì khác biệt. Nếu không phải người nàng thật sự mệt mỏi, nàng sẽ cảm thấy mình mới đi được mấy ngày mà thôi.

Sau khi vào thành, đầu tiên nàng đi về gặp nhị lão Phùng gia và Phùng Thụy.

Bây giờ trong tay Phùng tú tài đang dạy mấy học trò, hơn nữa mỗi tháng Phùng Trinh đều sẽ bảo người đưa bạc hiếu thuận với bọn họ. Cho nên cuộc sống của Phùng gia cũng không tệ. Ngay cả cơ thể yếu ớt của Phùng tú tài cũng dưỡng dần dần tốt hơn.

Cơ thể của tiểu Phùng Thụy cũng đã cao lên. Cậu nhóc mặc một chiếc áo lam dài, trên đầu mang chiếc mũ nhỏ, trông giống như bộ dáng của một tiểu tú tài.

Cậu nhóc ngồi ở trong nhà nề nếp đọc sách, cho đến khi nhìn thấy Phùng Trinh vào cửa, cậu mới đỏ mặt mừng rỡ. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã trở về rồi."

Phùng Lý thị nghe thấy tiếng kêu, từ trong phòng chạy ra ngoài, nhìn thấy khuê nữ đang đứng trong sân, trên mặt là vẻ kích động: "Trinh nhi đã về rồi."

"Mẫu thân." Phùng Trinh gọi một cách thân mật. Tuy rằng đã lâu không ở chung với người của Phùng gia, nhưng nàng vẫn cảm giác được sự ấm áp của Phùng gia.

Khuê nữ đã đi được mấy tháng, bây giờ cuối cùng cũng trở lại, Phùng Lý thị vui mừng khôn xiết, bảo Phùng Trinh ở nhà nghỉ ngơi, liền chạy ra ngoài mua thức ăn về nấu cơm. Nhà ở ngay đường cái, mua thức ăn cũng rất tiện, không lâu sau, Phùng Lý thị đã mang theo gà vịt thịt cá trở về.

"Mẫu thân, làm gì mua nhiều như vậy." Phùng Trinh bất đắc dĩ nói. Nàng cũng biết cuộc sống ở nhà đang diễn ra như thế nào. Bởi vì lúc trước phụ mẫu gả nàng cho Tiêu gia để đổi lấy tiền sính lễ, cho tới bây giờ đều không muốn nhận bất kỳ lợi ích nào từ nàng. Ngay cả khi nàng đưa bạc trở về, cuộc sống của Phùng Lý thị vẫn tính toán tỉ mỉ. Giống như món ăn nhiều thịt, chỉ sợ ăn tết cũng sẽ không được ăn nhiều như vậy. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt nhỏ lấp lánh của Phùng Thụy liền biết được.

Phùng Lý thị một bên xử lý nguyên liệu nấu ăn, một bên nói: "Thật hiếm khi con trở về."

Phùng Trinh không tiện nói thêm nữa. Nhìn nửa ngày vẫn không thấy Phùng tú tài, liền hỏi: "Phụ thân con đâu?"

Nhắc đến Phùng tú tài, trên mặt Phùng Lý thị lập tức đầy ý cười: "Một học trò của phụ thân con vừa mới thi đậu đồng sinh, trong nhà học trò kia mời phụ thân con đi dự bữa tiệc tri ân lão sư. Đã nhiều ngày phụ thân của con rất cao hứng."

Học trò lấy được công danh, xác thật là hiếm có được.

Phùng Trinh chỉ cần ngẫm lại, là có thể tưởng tượng được bộ dáng khoe khoang của lão phụ nhà mình.

Mặc dù chỉ có ba người ăn, nhưng thức ăn trên bàn có một đống lớn. Phùng Thụy mặt đầy dầu mỡ và trong miệng đầy ắp, một bên ăn, một bên còn cười với Phùng Trinh.

Phùng Trinh mỉm cười gắp cho nhóc một cái đùi gà lớn: "Ăn nhiều một chút, chăm chỉ đọc sách, về sau kiếm được công danh làm phụ thân hài lòng."

"Ngô ngô*." Phùng Thụy phồng quai hàm mà gật đầu.

*ngô: Chỉ là từ tượng thanh.

Sau khi ăn cơm xong, Phùng Trinh không trì hoãn nữa, thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó đến phủ của đại tướng quân.

Phùng Trinh đã hỏi thăm qua, lúc này đại tướng quân không có ở trong phủ. Trong tay nàng có lệnh bài của Trương phu nhân đưa, nàng vào phủ bằng cửa sau.

"Phùng nương tử, ngươi đến rồi." Ngô ma ma thở ngắn than dài nói: "Đã nhiều ngày nay, phu nhân chính là ăn không ngon ngủ không yên."

Phùng Trinh nói: "Phu nhân tức giận sao?"

Ngô ma ma nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Ngươi có thể thấy được rõ ràng như vậy, đương nhiên phu nhân không thể bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận. Chỉ là nghĩ đại thiếu gia kia quá mức đê tiện, thế nhưng lại lợi dụng một cô nương để làm kế ly gián. Phu nhân đối với các ngươi, chính là không có nửa điểm oán trách nào."

Phùng Trinh nghe vậy, cười nói: "Vẫn là nhờ ma ma giúp ta nói không ít lời hay."

Ngô ma ma cười nói: "Đều là vì phu nhân làm việc, chúng ta không cần khách khí như vậy."

Dù thế nào đi chăng nữa, biết Trương phu nhân không tức giận, Phùng Trinh cũng cảm thấy yên tâm.

Ngô ma ma không dẫn Phùng Trinh đến gặp Trương phu nhân, mà ngược lại dẫn nàng đến sân bên cạnh. "Lúc này phu nhân không tiện gặp ngươi. Trước ngươi đi gặp tiểu cô kia đi. Trước đó phu nhân đã gặp qua nàng ta, nàng ta nhất quyết muốn ở lại phủ tướng quân, phu nhân liền không tới gặp nàng ta nữa. Bất quá cuộc sống nàng ta ở trong phủ đều thập phần thỏa đáng, ngươi không cần lo lắng đâu."

Phùng Trinh thở dài: "Phu nhân đại nhân đại lương, chuyện này đã gây thêm phiền toái cho phu nhân."

Ngô ma ma cười nói: "Chỉ cần Phùng nương tử nhớ kỹ lòng tốt của phu nhân là được." Trong lòng Ngô ma ma biết rõ, vị tiểu cô kia không xứng được lên mặt bàn, không có giá trị gì. Điều quan trọng bây giờ, chẳng qua là thái độ của Phùng nương tử và Tiêu Sơn thôi. Cho nên đối với chuyện này, bà ta và Trương phu nhân đều có suy nghĩ giống nhau, tuyệt đối sẽ không ở thời điểm này khiến người kết thân trở thành kẻ thù. Bà ta cũng không tin đại công tử chỉ là nạp thiếp, liền có thể khiến cho đôi phu thê này quy phục. Nếu có bản lĩnh, hắn ta sẽ trực tiếp cưới vị tiểu cô nương này làm phu nhân chính thất.

Hai người đều có mối quan tâm của riêng mình, khi đến một cánh cửa hẻo lánh, Ngô ma ma đưa cho bà tử gác cửa kia mấy đồng tiền: "Mang đi uống rượu đi, đây là đại tẩu của Tiêu di nương các ngươi, đặc biệt tới thăm Tiêu di nương của các ngươi."

"Sao lại có một tẩu tử tới nữa?" Bà tử nhìn Phùng Trinh, lúc này mới miễn cưỡng mở cửa.

Ngô ma ma dẫn nàng vào cửa, nhỏ giọng nói: "Vài ngày trước, có mấy người Tiêu gia liên tiếp kéo đến, nhưng đều bị người đuổi đi, chỉ có tam đệ muội kia thật ra lại có vào tiếp xúc một lần."

Đối với tình huống này, Phùng Trinh đã sớm liệu được. Với bản tính của người Tiêu gia, hiện giờ Diệu Diệu có thể tiến vào phủ tướng quân, tự nhiên là cá chép vượt long môn một bước bay lên trời. Những người Tiêu gia kia không tìm đến đây mới là lạ.
 
Bình Luận (0)
Comment