"Đại tẩu, tẩu đã về rồi sao?" Tiêu Diệu Diệu nghe bà tử bên ngoài bẩm báo, đích thân đi ra ngoài đón. Trên mặt mang theo nụ cười, vừa nhìn chính là tư thái của tiểu cô nương đang yêu say đắm.
Nhìn thấy nàng ta như vậy, trong lòng Phùng Trinh biết rằng nàng ta đã sa vào trong đó, nhất thời cảm thấy bắt đầu khó xử.
"Mấy ngày nay muội đã đi nơi nào, ta và ca ca của muội đã nhờ người tìm muội khắp nơi, vẫn luôn không có tin tức của muội." Vào phòng, Phùng Trinh cũng không vội nói đến chuyện của Trương Thừa Tông, ngược lại nói về chuyện này.
Tiêu Diệu Diệu nghe vậy thì áy náy nói: "Lúc ấy muội sợ tới mức không biết nên làm gì, lại lo lắng gây phiền phức cho tẩu, cho nên muội nghĩ muốn đến quân doanh tìm đại ca. Ở trên đường đụng phải quân doanh bên kia đi đưa lương thực, cho nên liền đi theo."
Phùng Trinh giật mình nói: "Cho nên mấy ngày này muội đều ở trong quân doanh? Muội, muội làm sao lại ở trong đó?"
Trong quân doanh toàn là nam nhân a, Diệu Diệu là một tiểu cô nương, ngay cả người quen bên cạnh cũng không có, sao có thể sống sót ở đó.
Tiêu Diệu Diệu cúi đầu ngượng ngùng nói: "Lúc đầu muội giả thành bộ dáng thiếu niên, ở phía sau bếp làm chuyện lặt vặt. May mà, may mà thiếu tướng quân thương hại cho muội, thu muội làm gã sai vặt cho ngài ấy. Lúc này mới sống sót được."
Hóa ra lại có một cọc nghiệt duyên như thế.
Cô nam quả nữ, sao lại ở trong quân doanh lâu như vậy. Diệu Diệu lại là một tiểu cô nương, chính là khi gặp nạn, có một người đối xử với nàng ta tốt một chút, người đối xử tốt với nàng ta lại là thiếu tướng quân anh tuấn, Diệu Diệu làm sao có thể ngăn cản nổi.
Lúc này nàng không muốn biết Trương Thừa Tông này có cố ý hay không. Bây giờ Diệu Diệu đã yêu Trương Thừa Tông, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nàng thở dài nói: "Diệu Diệu, chuyện của muội, ta và ca ca của muội đều đã biết. Ca ca muội biết muội phải làm thiếp cho người ta, vô cùng tức giận. Muội nói cho tẩu tử, muội thật sự phải làm thiếp cho người ta sao? Muội có biết, nếu như làm thiếp cho người ta, ngày sau con cái cũng không được đặt cạnh bên người để nuôi dưỡng. Thiếu tướng quân là có nhiệm vụ gì. Ngài ấy thế nào cũng phải cưới cao môn quý nữ. Nữ nhân như thế vào cửa, muội sao còn có được ngày tốt lành?"
"Đại tẩu, tẩu sao lại, sao lại nói như vậy." Tiêu Diệu Diệu đỏ mắt nhìn Phùng Trinh: "Muội còn cho rằng tẩu sẽ ủng hộ muội, giúp đỡ muội."
Những ngày qua trong lòng nàng ta vừa vui sướng, cũng là vừa lo lắng. Tướng quân phu nhân không thích nàng ta, điều này khiến nàng ta có chút khổ sở. Nàng ta biết đại tẩu có quan hệ rất tốt với tướng quân phu nhân, liền nghĩ nếu có đại tẩu giúp nàng ta, đây cũng không phải là vấn đề. Trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng đại tẩu lại phản đối nàng ta.
"Nếu như muội làm thê tử của thiếu tướng quân, ta sẽ ủng hộ muội." Phùng Trinh nói thẳng. Nàng cũng biết, Trương Thừa Tông không có khả năng để Diệu Diệu làm phu nhân chính thất.
Tiêu Diệu Diệu nghe vậy thì gắt gao cắn môi. Nàng ta cũng biết điều đó là không có khả năng. "Đại tẩu, muội và thiếu tướng quân, chúng ta là thật lòng, ngài ấy đối xử với muội rất tốt. Khi ở trong quân doanh, người khác muốn khi dễ muội, đều là ngài ấy bảo vệ muội. Sau khi ngài ấy biết muội là thân nữ nhi, cũng không trách tội muội, ngược lại còn che chở cho muội. Ngài ấy là người tốt."
"Thiếu tướng quân tuy rằng tốt, nhưng cũng không phải lương xứng với muội. Muội hẳn nên gả cho người trong sạch, làm chính thê của người khác. Có ta và đại ca muội che chở cho muội, về sau muội cũng sẽ không chịu khổ."
"Nhưng muội không muốn." Tiêu Diệu Diệu kiên định nói: "Muội chỉ muốn ở bên cạnh của thiếu tướng quân."
"Diệu Diệu, tâm tư của ta và ca ca muội đối với muội, muội hẳn là rõ ràng. Chúng ta sẽ không hại muội. Thiếu tướng quân có tốt như thế nào, nhưng chúng ta môn không đăng hộ không đối, về sau muội sẽ chịu ủy khuất. Phùng Trinh tận tình khuyên bảo.
Tiêu Diệu Diệu lại cắn môi lắc đầu:" Sẽ không đâu, thiếu tướng quân đối với muội rất tốt, ngài ấy nói sau này cũng sẽ đối xử tốt với muội. "Nàng ta nhìn Phùng Trinh với vẻ mặt khẩn cầu:" Tẩu tử, tẩu đồng ý với muội đi, muội van xin tẩu, thành toàn cho muội đi. "
Phùng Trinh nhìn thấy bộ dáng yếu đuối đáng thương của nàng ta, tâm cũng mềm nhũn, chính là nàng không thể gật đầu được.
Tiêu Sơn tuyệt đối sẽ không bao giờ tán thành. Dù là Tiêu Sơn có trung thành với Trương Định Nam hay không, hay là Diệu Diệu làm thiếp cho người ta, trên phương diện của những chuyện này, đều là những cửa ải Tiêu Sơn khó vượt qua.
Mà nàng cũng không cảm thấy Diệu Diệu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nếu gả cho Trương Thừa Tông. Tình yêu của một nam nhân có thể kéo dài bao lâu. Huống chi hiện tại Trương Thừa Tông đối với Diệu Diệu không nhất định là yêu. Nếu thật sự là yêu, cũng sẽ không để nữ nhân mình chịu thiệt thòi đi làm thiếp. Mặc dù yêu, cũng là tình yêu không đủ sâu đậm, về sau rất dễ thay lòng đổi dạ. Khi đó, Trương Thừa Tông có thể dễ dàng quay người đi tìm nữ nhân khác, mà Diệu Diệu chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trở thành một nữ nhân bị vứt bỏ.
Nàng kiên quyết lắc đầu:" Ta không thể ủng hộ muội được. Thiếu tướng quân không phải phu quân của muội, mặc dù về sau muội không thể gả chồng được, ta và đại ca muội cũng có thể nuôi dưỡng muội, muội muốn gả cho ai cũng được, nhưng là làm thiếp cho người khác, ta và đại ca muội tuyệt đối sẽ không đồng ý. "
" Đại tẩu. "Tiêu Diệu Diệu cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc.
Thấy bộ dáng của nàng ta như vậy, trong lòng của Phùng Trinh cũng cảm thấy không chịu nổi, đứng dậy và nói:" Chính muội suy nghĩ thật kỹ trong mấy ngày đi. Ta và đại ca của muội sẽ không làm hại đến muội. "
Nói xong, nàng xoay người bước ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này, hơn nữa nàng cũng không dám chắc mình có thể thay đổi được Diệu Diệu đã rơi vào tình yêu say đắm được không.
Tựa như trước kia trong nhiều gia đình nàng nhìn thấy, phụ mẫu không đồng ý cho nữ nhi mình kết hôn với một nam nhân không tốt, nữ nhi kia ngược lại trở thành kẻ thù với phụ mẫu mình.
Trong thế giới tình yêu, mọi trở ngại sẽ bị coi là thù địch. Nàng và Tiêu Sơn đối với Diệu Diệu mà nói, chỉ sợ cũng sẽ không có ảnh hưởng lớn như vậy.
Sau khi ra khỏi chỗ của Tiêu Diệu Diệu, Phùng Trinh đã cùng với Ngô ma ma đến gặp Trương phu nhân.
Trương phu nhân đang xem sổ sách, thấy nàng đi tới liền cười nói:" Nghe Định Nam nói, ngươi ở Hà Sáo bên kia thật ra lại rất hữu thanh hữu sắc*. Hiện giờ cũng đã làm ăn với người Khương tộc."
*hữu thanh hữu sắc: Sinh động bóng bảy.