Edit: gitothemeow
____________
Gió đêm ngày đó sắc bén như dao, lẫm liệt quét qua hai má và cằm.
Rất đau.
Là Tra Công quen sống trong nhung lụa cao cao tại thượng chưa từng nếm qua thống khổ.
Hắn vì tìm kiếm Tiểu Mỹ Nhân để lại một bức thư từ biệt, trong tâm ý hoảng loạn mà đi ra quá nhanh, không áo khoác cũng như đeo khăn quàng cổ, chỉ có một chiếc sơ mi đối đầu với cái lạnh se buốt mùa xuân.
Mà sau khi nhìn thấy chiếc giày nằm bên bờ sông, Tra Công đã không còn biết lạnh là gì.
Hắn nửa điên nửa tỉnh, ôm lấy đồ vật lưu lại duy nhất của người yêu tự sát vừa khóc vừa cười, cứ như vậy ở bên cạnh con sông dơ bẩn bẩn thỉu quỳ một đêm, quỳ đến đầu gối đều biến đen, bao nhiêu khí lực đều triệt để bị rút khô.
Khi hắn chống đỡ thân xác không có linh hồn ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường, thời điểm một chiếc xe chở hàng bay tới trước mặt, tâm lý không có nửa phần sợ hãi, ngược lại có sự thoải mái lấp kín được gặp lại ở một thế giới khác.
Thời điểm nhắm mắt lại, hắn cười.
Có vài thứ, mất đi rồi mới biết quý trọng.