Tiểu Mỹ Nữ

Chương 10

Thứ hai hàng tuần,Hoàn Vũ đều mở cuộc họp vào lúc 8 giờ.

Hôm nay Phó Tinh Thần vốn cùng người phụ trách ký hợp đồng, kết quả vị phụ trách kia cũng phải đi họp, cuối cùng cô cũng chỉ có thể đi theo Mạc Văn Ngữ tới văn phòng của cô nàng.

Phó Tinh Thần đặc biệt bội phục Mạc Văn Ngữ, thời gian ngắn ngủi ba băm, từ một người trợ lý không chút tiếng tăm sau thành công trở thành một trong hai người đại diện quyền lực của công ty.

Cô nàng tuổi không lớn, nhưng năng lực xác thật rất cường.

Trong văn phòng, Mạc Văn Ngữ đang quở trách mấy nhân viên mới, Phó Tinh Thần ngồi ở trên sô pha, không chịu bất luận ảnh hưởng gì mà chơi di động.

Mạc Văn Ngữ có thể là nói đến mệt mỏi, tạm dừng giây uống miếng nước, chính là cái lỗ hổng này, có một người đàn ông mở cửa tiếng vào, cùng cô nàng chào hỏi,liêc mắt nhìn mấy người trong phòng một cái: “Ai là Phó Tinh Thần?”

Phó Tinh Thần vừa giương mắt, người nọ đã chú ý tới cô, giải thích nói: “Hội nghị đã họp xong rồi, phiền cô đến văn phòng tổng gián đốc để ký hợp đồng.”

Phó Tinh Thần cùng Mạc Văn Ngữ liếc nhìn nhau, dùng khẩu hình không tiếng động mà nói hai chữ.

Cố lên.

Phó Tinh Thần: “……”

Văn phòng tổng giám đốc.

Nhiệt độ trong phòng có chút thấp, Phó Tinh Thần đi vào không nhịn được mà run rẩy.

Người dẫn cô đến đây đã đóng cửa rời đi,cô hướng tầm mắt về phía văn phòng, bên cạnh cửa sổ có một người đang đứng.

Kỷ Thần Viễn so với trước đây cũng không khác lắm, một đầu tóc ngắn, mặt mày tinh xảo lại ôn nhu.

Phó Tinh Thần có chút khẩn trương - đối với bạn trai cũ, cô thật sự không biết nên dùng biểu tình gì mà đối mặt.

Kỷ Thần Viễn đã ngồi xuống bàn làm việc, hắn tùy tay lật vài tờ hợp đồng, trực tiếp vào thẳng chủ đề mà mở miệng: “Hiện tại hối hận còn kịp, học muội.”

Phó Tinh Thần trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi mà bài trừ mấy chữ: “Ai là học muội của anh ——”

“Được, không gọi học muội,” Kỷ Thần Viễn ký tên vào bản hợp đồng, “Em còn có thể hối hận, Thần Thần.”

Kỷ Thần Viễn kỳ thật rất ít kêu cô là “Thần Thần”, bởi vì tên của hai người đều có chữ Thần, hắn cảm thấy kêu như vậy giống như đang gọi chính mình.

Lúc hắn kêu tên cô, âm điệu hơi cao lên, mang theo sự ôn nhu như có như không.

Nhưng sự thật đã chứng minh… Ôn nhu cái rắm.

Phó Tinh Thần dứt khoát không để ý tới hắn,trực tiếp kéo hợp đồng tới,giở một tờ rồi một tờ, đặc biệt dứt khoát mà ký tên.

Kỷ Thần Viễn: “Không sợ anh đem bán sao?"

Phó Tinh Thần đưa cây bút cho hắn: “Câm miệng."

Hợp đồng Mạc Văn Ngữ đã cho cô xem qua, còn phân tích ưu điểm cùng nhược điểm trong hợp đồng, cũng tìm luật sư công chứng qua, đối với Phó Tinh Thần, ký hợp đồng cùng Hoàn Vũ chỉ có lợi không có hại.

Kỷ Thần Viễn nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, lúc tiếp nhận cây bút còn cố ý mà đụng đầu ngón tay Phó Tinh Thần.

Có chút lạnh.

Hắn chỉnh điều hòa cao một chút,trong tay còn thưởng thức cây bút máy bút: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm chứ?”

“Anh cảm thấy tôi ngồi với anh còn có thể nuốt xuống được sao?”

Kỷ Thần Viễn đáp khẳng định: “Có thể chứ.”

“Bệnh tâm thần.”

Phó Tinh Thần trừng hắn một cái, xoay người liền đi.

Kỷ Thần Viễn cũng không gọi cô lại, hắn khóe môi ngoéo một cái, ánh mắt tối sầm lại.

Thật lâu sau, hắn mới gọi cho trợ lý, “Về sau để Mạc Văn Ngữ làm người đại diện cho Phó Tinh Thần.”

Bên kia nghe ra ngữ khí của hắn không tốt, nửa câu cũng không dám hỏi, liền đáp ứng.

Tiến vào công ty, dựa theo quy định phải tiến hành huấn luyện vóc dáng.

Phó Tinh Thần vóc dáng khá tốt, ở nước ngoài đã học qua diễn xuất, ngẫu nhiên cũng sẽ bị Quý Vân lôi đi học chút động tác vũ đạo.

Quý vân là Côn khúc đại sư, đã nhảy vài thập niên, cho dù tuổi lớn, nhưng dáng người còn rất tốt.

Hơn nữa Côn khúc đại sư bị mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, Phó Tinh Thần chỉ vì một động tác không chính xác, liền bị cưỡng chế luyện tập mấy chục lần.

Phó Tinh Thần đi theo Quý Vân học ba năm, vóc dáng nếu không tốt, thì đã không có thuốc nào cứu chữa.

Huấn luyện kết thúc vào chiều thứ 2.

Buổi chiều thứ hai, Phó Tinh Thần 5 giờ đã bước ra khỏi công ty, Mạc Văn Ngữ đem xe ngừng ở ven đường, lúc cô mở cửa lên xe mở miệng đề nghị: “Vòng cuối cùng cũng đã lọt qua, chúng ta đi thả lỏng nào?”

“Đi chỗ nào?”

“Hộp đêm?”

“Thôi đừng,” Phó Tinh Thần sợ tới mức ngồi thằng lưng, cô lắc lắc đầu, “Hoắc Cận Sơ sẽ giết chết tớ ——”

Mạc Văn Ngữ thay đổi địa điểm: “Vậy đi Sông Mê Kông đi?”

“Tớ không uống rượu.”

Điển hình một lần bị rắn cắn,cả đời sợ dây thừng

Mạc Văn Ngữ thiếu chút nữa cười ra tiếng,cô nàng giơ tay che miệng, kho han một tiếng, khởi động xe.

Phó Tinh Thần thật sự không dính rượu, lúc Mạc Văn Ngữ đi toilet, cô lấy ly nước cam lên uống, theo tiếng nhạc mà nhịp ngón tay.

Hiện tại thời gian còn sớm, cho nên quán bar không tính náo nhiệt, không khí rất hài hòa.

Phó Tinh Thần nhìn chiếc đàn dương cầm trước mặt, rồi đảo mắt về, trước mặt xuất hiện một ly rượu Cocktail, hồng lục đan xen.

Cô cắn cắn ống hút, ngẩng đầu nhìn người phụ vụ, “Tôi không uống rượu.”

Bởi vì trong miệng cắn đồ vật, lời nói có điểm hàm hồ, mang theo chút giọng mũi, nhưng vẫn có thể làm người ta nghe thấy.

Người phục vụ cười một chút, ánh mắt không dám dừng lại lâu: “Đây là mấy vị tiên sinh kia mời cô.”

Mấy vị kia?

Phó Tinh Thần chú ý tới chữ “Mấy”,quay đầu nhìn theo tầm mắt anh ta, quả nhiên thấy được mấy cậu nam sinh, tuổi nhìn không lớn, lớn lên còn đặt biệt đẹp trai, thấy cô nhìn qua còn đặc biệt ngả ngớn mà huýt sáo.

Phó Tinh Thần nhíu mày, sau đó đem rượu lại đẩy trở về.

Ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.

Không quá nửa phút, bên cạnh nhiều thêm một người, đẩy lại ly rượu về phía cô, hỏi trực tiếp đặc biệt lộ liễu: “Mỹ nữ, có bán không?”

Cô nhận ra người vừa tới chính là vị ngồi ở giữa đám người.

Từ trước đến nay Phó Tinh Thần chưa gặp qua tình huống như thế này, cô chậm rì rì mà nâng ly nước cam lên, sau đó chậm rì rì mà trả lời: “Bán chứ, chính là sợ cậu mua không nổi.”

“Khẩu khí không nhỏ, báo giá đi, tôi không tin tôi không mua nổi em!”

Phó Tinh Thần cúi thấp người, sau đó đem ly nước trong tay hắt về phía trước: “Tôi thấy cậu rất chướng mắt.”

Bên cạnh còn có người ồn ào, có thể là cảm thấy quá mất mặt, người nọ sắc mặt tức khắc trầm xuống, chỉ là không phát tác, vai Phó Tinh Thần được một bàn tay nắm lấy.

Cái tay kia vừa nhìn đã biết là của đàn ông, ngón tay vừa dài vừa trắng, hai ngón tay còn kẹp điếu thuốc.

Phó Tinh Thần nhìn sợi tóc bên tai sắp bị điếu thuốc đốt cháy, một giây,hai giây…… Tới giây thứ bảy,cô nghe được âm thanh của bàn tay kia: “Tiểu tỷ tỷ ánh mắt rất cao.”

Phó Tinh Thần có chút kiêng kị đến tuổi tác các nam sinh này, bọn họ suy nghĩ còn chưa chín chắn, nhưng lá gan lại rất lớn.

Cô nhắm mắt: “Ngươi trước tiên lấy tay ra khỏi vai tôi…”

Người nọ rất phối hợp, đem tay bỏ lên quầy bar.

Phó Tinh Thần quay đầu nhìn qua.

Đối phương lớn lên rất cao, làn da tinh tế trắng nõn, có đôi mắt phượng tinh xảo,nhìn khá đào hoa, cùng Kỷ Thần Viễn không giống nhau, cậu cho dù đang cười, đáy mắt đều mang lạnh ý.

Cậu đứng ở trước mặt, vừa rồi Phó Tinh Thần cảm thấy mấy người nam sinh kia khá đẹp trai, nháy mắt liền trở thành dưa vẹo táo nứt.

Một loại gạo dưỡng trăm loại người.

Người nọ hơi nghiêng đầu nhìn cô, vài giây sau, giơ tay đem tóc dài bên tai cô lấy qua, khóe miệng mới vừa giật mình, cửa đột nhiên có người xông tới: “Không được nhúc nhích! Có người báo ở đây hút ma túy, mang toàn bộ đi".

Mạc Văn Ngữ dùng một từ hình dung đêm hôm nay: Kích thích.

Xác thật rất kích thích.

Thả lỏng từ quán bar tới cục cảnh sát, nào còn có thể không kích thích?

Bên trong cục cảnh sát.

Phó Tinh Thần cùng Mạc Văn Ngữ ngồi cùng nhau, Mạc Văn Ngữ không hiểu việc gì, thò đầu qua hỏi cô: “Vị tiểu soái ca kia là ai vây?”

Tiểu soái ca trong miệng Mạc Văn Ngữ,chính là tên đàn ông vừa đem tóc của Phó Tinh Thần đốt cháy.

Bên kia nữ cảnh sát vừa vặn cùng người nọ xác nhận thân phận “Tên?”

“Đường —— Ngộ.”

Đường Ngộ nói lời này còn nhìn về phía cô, môi hồng răng trắng, tinh xảo quá mức.

Mạc Văn Ngữ túm Phó Tinh Thần:

" Cậu quen biết anh ta?”

Phó Tinh Thần: “Không quen biết"

“Xác định?”

Phó Tinh Thần gật đầu, phi thường xác định, khuôn mặt đẹp như vậy, nếu cô gặp qua, không có khả năng không có ấn tượng.

Nữ cảnh sát lại hỏi: “Người giám hộ đâu?”

Đường Ngộ lười nhác mà mở miệng: “Sắp tới rồi”

Phó Tinh Thần thật sự nhàm chán, hơn nữa nơm nớp lo sợ, cô lấy ra di động nhìn thoáng qua, 10 giờ hơn.

Mạc Văn Ngữ bắt đầu bày cách cho cô: “Nếu không cậu gọi cho Hoắc Cận Sơ tới đây cứu vớt chúng ta?”

“Ở trên xe tớ đã nói với anh ta, hôm nay ở lại nhà cậu”

“……” Mạc Văn Ngữ thở dài: “Tớ cũng đã nói với mẹ, hôm nay có việc không quay về.”

Sách lược thất bại.

Phó Tinh Thần dứt khoát cầm di động lên chơi.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, cô đem con rắn nuôi thật dài, có người xoải bước từ bên ngoài tiến vào, ngữ điệu trầm thấp,có chút không kiên nhẫn: “Loại sự tình này không cần hỏi tôi, chính anh nhìn việc mà làm ——”

Trong điện thoại hẳn là có người đáp lại, anh liếc mắt nhìn Đường Ngộ một cái, đem điện thoại từ bên tai lấy ra, thanh âm trầm ổn hơi khàn, mang theo nửa phần nghiêm khắc: “Đường Ngộ, em còn rất có bản lĩnh.”

Đường Ngộ tựa hồ cười một chút, lạnh lùng mà cười.

Phó Tinh Thần ngón tay cứng đờ,con rắn trong trò chơi không kịp quay đầu, đâm vào tường chết mất.

Cô vội cúi thấp đầu, vội vàng click mở một màn mới, cưỡng bách chính mình đem lực chú ý đặt ở màn hình điện thoại.

Mạc Văn Ngữ vốn dĩ đã ngủ rồi,bị tiếng động lớn như vậy làm cho tỉnh táo, cô nàng nâng nâng đầu, nhìn âm thanh phát ra cách đó không xa đang cùng phó cục nói chuyện,chậm rãi mở to hai mắt.

Vài giây sau, cô nàng duỗi tay đẩy đẩy cánh tay Phó Tinh Thần: “Thần Thần, người lần trước cậu hôn…… Như thế nào cũng bị quét vào đây?”
Bình Luận (0)
Comment