Tiểu Mỹ Nữ

Chương 9

Mạc Văn Ngữ không nghe thấy cô nàng nói gì, sợ sẽ xảy ra việc lớn, lập tức nhanh tay lẹ mắt mà đem cô nàng kéo lại đây.

Giang Dạ không nói chuyện, chỉ giơ tay đem nửa điếu thuốc bỏ vào trong miệng, sau đó xoay người,không quan tâm tới ánh mắt của Đường Mộ Bạch, bước từng bước ra quán bar.

Bên ngoài Sông Mê Kông an tĩnh hơn rất nhiều, ban đêm, thành phố phảng phất như bị đánh thức, các đèn nê ông treo khắp nơi.

Giang Dạ mới vừa lên xe, Đường Mộ Bạch liền ở bên ngoài gõ gõ cửa sổ xe, “Xuống dưới, tớ hỏi.”

“Có việc gì?”

“Uống rượu sao?”

Trên người Giang Dạ mang theo chút mùi rượu, nhưng hôm nay anh xác thật không uống rượu, anh nhìn xuống phía dưới, kiên nhẫn mà giải thích một hồi: “Không uống.”

“Không uống rượu vậy buổi tối nay anh phát tình cái gì?”

“Giang Úc Nam ở Tây Thành, cậu cảm thấy anh dám say rượu lái xe?” Giang Dạ đem tờ nhân dân tệ bỏ vào túi quần, sau đó cong khóe môi nhìn anh ta “Đường Mộ Bạch, cậu không muốn lên xe sao?”

Nhìn tư thế này của anh,nếu Đường Mộ Bạch không lên xe, anh phỏng chừng có thể đem xe ngay trước mặt anh ta mà chạy đi.

Kỳ thật đừng nói Giang Dạ hôm nay không uống rượu, nếu uống rượu, chạy xe đối với anh cũng không phải chuyện lớn gì.

Đường Mộ Bạch duỗi tay đẩy anh, “Người cũng đã hôn, anh còn bất mãn cái gì?”

Ngón tay Giang Dạ đang để yên,bất giác nâng lên vỗ vỗ môi dưới, không chút để ý mà xoa cánh môi.

Đường Mộ Bạch mở cửa xe đi lên, sau đó đem cửa sổ xe mở ra, ban đêm gió lạnh từ bên ngoài rót tiến vào, đem tóc của anh thổi có chút loạn, anh ta quay đầu hỏi Giang Dạ: “Anh đoán xem bạn trai cũ của Phó Tinh Thần là ai?”

Giang Dạ: “Ai?”

"Thật khéo,chính là vị Kỷ gia kia.”

Giang Dạ không nói nữa, chỉ là thần sắc nhàn nhạt mà trầm xuống.

Giây tiếp theo, xe hơi màu đen giống như mũi tên rời cung mà lao ra ngoài.

Thật đúng là khéo.

Ngày hôm sau, lúc Phó Tinh Thần tỉnh lại,mặt trời đã lên cao.

Một lúc sau di chứng say rượu đã đánh úp,huyệt Thái Dương đau đớn,cô híp mắt xoa xoa, vừa muốn xuống giường, Mạc Văn Ngữ liền đẩy cửa tiến vào: “Tỉnh rồi?”

Phó Tinh Thần kêu một tiếng,hỏi “Như thế nào lại đến nhà cậu"”

Cô còn nhớ rõ lời hứa đêm qua nói với Hoắc Cận Sơ.

Mạc Văn Ngữ: “Đêm qua trước tiên đã gọi cho Hoắc tổng nói rõ ràng, Sông Mê Kông gần nhà tớ, nên cậu muốn ở lại đây một đêm.”

Phó Tinh Thần dừng động tác lại: “Cậu chưa nói tớ uống rượu chứ?”

Mạc Văn Ngữ cười nhạt: “Tớ khờ à?”

Nhìn dáng vẻ là chưa nói, Phó Tinh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới xốc lên chăn, nhắm mắt lại, trên người đã đụng phải thứ gì đó mềm mại, “Dì Thần Thần, dì tỉnh chưa?”

Phó Tinh Thần vội vàng mở mắt ra, cô cười một chút, duỗi tay đem Mạc Niệm ôm vào trong ngực: “Niệm Niệm không đi học sao?”

Mạc niệm trả lời cô: “Hôm nay là cuối tuần.”

Phó Tinh Thần tức khắc cảm thấy đầu óc chính mình không đủ dùng, Mạc Văn Ngữ còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối hỏi cô: “Còn nhớ rõ ngày hôm qua không?”

Phó Tinh Thần lắc đầu, ngày hôm qua cô uống quá nhiều, ký ức có phần không rõ ràng.

Mạc Văn Ngữ đem Mạc Niệm từ trên người Phó Tinh Thần xuống dưới, “Ngoan, đi theo bà ngoại nói dì Thần Thần cơm trưa muốn ăn sườn heo chua ngọt.”

Mạc Niệm tuổi còn nhỏ, không nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền nhảy nhót mà chạy đi ra ngoài.

Phó Tinh Thần cùng Mạc Văn Ngữ mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên liền có loại dự cảm không tốt: “Nghe nghe……”

Mạc Văn Ngữ: “Thật không nhớ rõ?”

Phó Tinh Thần như cũ lắc đầu, bất quá động tác rõ ràng so phía trước chậm không ít.

“Cậu ngày hôm qua ôm hôn một người đàn ông nửa ngày, hôn xong trả cho anh ta một trăm nhân dân tệ tiền boa.”

Phó Tinh Thần: “……”

“Nghĩ ra chưa?”

Phó Tinh Thần xoa xoa tóc, “Cậu đừng nói tầm bậy……”

Mạc Văn Ngữ dứt khoát đem túi xách của cô ném qua “Chính cậu nhìn xem, có phải hay không thiếu một trăm?”

Đầu ngón tay Phó Tinh Thần có chút phát run, kết quả đem khóa ví tiền kéo ra liền càng run.

Đúng thật là thiếu một trăm

Mạc Văn Ngữ: “Người nọ toàn thân đều là hàng hiệu, đến nút áo cũng tới một vạn, kết quả cậu cho người ta một trăm đồng, Phó Tinh Thần, tớ quả thực sùng bái cậu.”

Không cần Mạc Văn Ngữ nói, cô cũng sùng bái chính mình.

Đầu Phó Tinh Thần nhảy bong bong, bất giác mà mở miệng hỏi cô nàng: “Biết là ai không?”

“Chưa thấy qua, nhưng nhìn khá tốt, dáng người cũng rất đẹp,” Mạc Văn Ngữ suy nghĩ cẩn thận, sau đó đưa ra kết luận: “Nếu lúc ấy tớ không kéo cậu ra, tớ cảm thấy cậu sẽ trực tiếp thượng anh ta”

Phó Tinh Thần: “……”

Cô khóc không ra nước mắt, lấy gối bụm mặt kêu rên: “Đã nói không nên uống rượu ……”

Mạc Văn Ngữ không có thành ý mà an ủi cô: “Không quan hệ, dù sao cậu cũng không bị thiệt hại gì"

Phó Tinh Thần không nói lời nào.

Qua vài giây, Mạc Văn Ngữ đột nhiên nhớ tới cái gì, lại bỏ thêm câu: “Đúng rồi, anh ta giống như có quen biết Đường Mộ Bạch.”

Giang Dạ!

Một đàn ngựa chạy qua đầu, tâm tình Phó Tinh Thần giờ phút này không biết diễn tả như thế nào, cô lấy di động lại đây, sau đó mở mục tin nhắn, vào lúc 2 giờ tin nhắn đã được gửi thành công ——

【 chia tay vui vẻ, Giang tiên sinh, hy vọng về sau có gặp lại, chúng ta có thể giả bộ không quen biết lẫn nhau. 】

Mẹ nó!

Phó Tinh Thần cả ngày đều ở trạng thái ngẩn ngơ, buổi chiều cũng không chịu về nhà, ôm Mạc Niệm ở trên sô pha xem phim hoạt hình.

Cô đối với TV thất thần, bên cạnh Mạc Niệm không biết nhìn thấy gì, đột nhiên duỗi tay túm lấy ngón tay út của cô “Dì Thần Thần, dì sẽ đánh đàn dương cầm sao?”

Phó Tinh Thần xoa nhẹ mặt, có chút thất thần mà lên tiếng.

Cô cảm thấy mình điên rồi, bằng không cũng sẽ không nhìn Mạc Niệm mà nhớ tới Giang Dạ.

Mạc Văn Ngữ rửa sạch một mâm anh đào đưa lại đây, đưa cho Phó Tinh Thần mấy quả hỏi cô nàng: "Buổi tối hôm nay cũng không trở về sao?”

“Không trở về……” Phó Tinh Thần lắc đầu, “Ngày mai đến công ty có chút tiện hơn”

Mạc Văn Ngữ cười: “Hoắc tổng đây là không cho cậu dọn ra ngoài sống sao?”

Sao có thể đồng ý… Lần trước lời còn chưa xong, đã bắt đầu uy hiếp cô.

Ăn xong cơm chiều, Phó Tinh Thần gọi điện thoại cho Hoắc Cận Sơ, nói cô buổi tối ở lại nhà Mạc Văn Ngữ, Hoắc Cận Sơ đối Mạc Văn rất yên tâm, nguyên nhân còn chưa hỏi, liền trả lời “Được”.

Mạc Niệm đi theo bà ngoại ra ngoài tản bộ, Phó Tinh Thần cúp điện thoại, đi vào phòng bếp giúp Mạc Văn Ngữ rửa chén.

Mạc Văn Ngữ rất giật mình: “Cậu còn có thể rửa chén?”

Phó Tinh Thần liếc cô nàng một cái, “Bằng không ở nước ngoài, đều là ngươi khác nấu cơm rửa chén cho tớ?”

Mạc Văn Ngữ kéo kéo khóe miệng, quay đầu nhìn Phó Tinh Thần, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Không có biện pháp, từ lúc ăn cơm chiều đến nay, cô liền bắt đầu chột dạ, thấy Phó Tinh Thần liền cảm thấy nhút nhát.

Một hồi lâu, chờ Phó Tinh Thần rửa chén xong, Mạc Văn Ngữ mới khụ một tiếng: “Thần Thần…… Tớ có một tin tức tốt, còn có một tin tức xấu,cậu muốn nghe cái nào trước?”

Trò chơi cũ rích.

Phó Tinh Thần rót ly nước ấm uống, hơi nước trong ly bốc lên nhìn đôi mắt cô có chút buồn buồn, cô nâng đôi mắt: “Tin tức tốt trước.”

“Tổng giám đốc mới nhận chức của công ty nhìn cực kỳ soái ca.”

Phó Tinh Thần “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm.

Mạc Văn Ngữ: "Sao cậu không hỏi tin tức xấu?”

Phó Tinh Thần trả lời đến đơn giản: “Không muốn nghe.”

Mạc Văn Ngữ chột dạ quay đầu, căn bản không rảnh lo cô muốn nghe hay không, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề mà đem tin tức xấu nói ra: “Cậu biết là ai sao?”

Phó Tinh Thần: “Hoắc Cận Sơ?”

“……”

Ông nói gà bà nói vịt.

Nếu thật là Hoắc Cận Sơ, còn tính là tin tức xấu!

Mạc Văn Ngữ duỗi tay đem ly nước của Phó Tinh Thần lại đây, e sợ lát nữa cô nàng nổi giận liền đem ly nước nóng hất vào người cô, cô một bên nắm lấy tay Phó Tinh Thần,một bên đánh giá thần sắc của cô nàng, nói cực kỳ nhỏ: “Kỷ, Kỷ Thần Viễn……”

Phó Tinh Thần sửng sốt nửa phút, khóe miệng mới cong lên.

Động tác thong thả, biên độ rất nhỏ, nhìn có chút lạnh người.

Mối tình đầu bị cô dùng giày cao gót đá đi chính là Kỷ Thần Viễn, xoay người một cái, trở thành người lãnh đạo cô.

Trong lòng Phó Tinh Thần như có một vạn con ngựa gào thét mà chạy nhanh qua, đem tim cô dẫm đến nát nhừ, xôn xao một mảnh.

Mạc Văn Ngữ sợ hãi,nói năng có chút lộn xộn mà giải thích: " Chủ tịch cùng tổng giám đốc công ty trước kia đều không phải họ Kỷ, nên tớ không nghĩ đến trường hợp này”

Lời này nói này là thật sự.

Nếu cô biết Kỷ Thần Viễn cùng công ty có nửa quan hệ, vô luận thế nào cũng không đem Phó Tinh Thần đẩy vào hố lửa.

Mạc Văn Ngữ ở trong công ty ba năm, đi từng bước một từ trợ lý của người đại diện bò lên tới đây, không dài không ngắn, gặp qua không ít tai to mặt lớn, nhưng lại chưa từng thấy qua Kỷ Thần Viễn.

Trong công ty, ngoài công ty, một lần đều không thấy.

Nếu không phải biết Kỷ Thần Viễn là bạn trai cũ cùa Phó Tinh Thần, cô thậm chí hoài nghi Tây Thành căn bản là không có người này.

Mạc Văn Ngữ tuy rằng nói hơi nhiều, nhưng làm việc từ trước đến nay đều đáng tin cậy.

Ai cũng không thể tưởng được lần này sẽ xảy ra sự cố, bao gồm chính cô.

Mạc Văn Ngữ xoa tay, bắt đầu nghĩ cách hộ cô: “Thần Thần, nếu không cậu bỏ hợp đồng đi, dù sao chỉ một ngàn vạn bồi thường phí vi phạm hợp đồng…”

Quả nhiên là chủ ý tồi, không có tính khả thi nào.

Phó Tinh Thần nhìn cô nàng nói nhảm, ánh mắt giống như cô đang bị tra tấn tinh thần bởi một người thiểu năng trí tuệ.

Mạc Văn Ngữ: “Bằng không làm sao bây giờ, nếu lỡ may đụng mặt sẽ rất xấu hổ"

Nếu người ta yêu nhau chia tay trong hòa bình gặp lại đã xấu hổ,càng đừng nói hai người bọn họ, chia tay giống như cốt truyện cẩu huyết trong phim truyền hình dài tập, bất quá so với TV cảnh bắt gian trên giường này tốt hơn một chút, Kỷ Thần Viễn uống say bị Trình Miểu cường hôn, hắn không đẩy ra.

Phó Tinh Thần nháo cũng chưa nháo, nhưng trong lòng đem hai người này nguyền rủa hàng vạn lần.

Như thế nào có thể không nhớ, cô lớn như vậy, duy nhất có một lần yêu đương,liền bị người khác cắm sừng, không xách đao đi lên chém đôi gian phu mà may mắn lắm rồi.

Tuy rằng hiện tại cảm thấy không có gì,giống như cái dầm trong tim, lúc không nhớ thì không sao, mỗi lần nhớ đến tim đau đến tâm can tê liệt.

“Giải cái gì ước, Kỷ tổng khá tốt.”

Phó Tinh Thần cười một chút, Mạc Văn Ngữ nhìn ra, là cười lạnh.

Cô nàng sờ sờ cái mũi, nói năng thận trọng, không dám nghĩ ra cách nào nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật ta cảm thấy…… Các ngươi đều có thể nhìn ra,người Thần Thần thích chính là anh trai Hoắc ……

Edit có lời muốn nói: Cả hai nam phụ đều lên sàn, chỉ chờ Giang Dạ tới đánh bại cả hai
Bình Luận (0)
Comment