Trần Vọng vốn không muốn dính líu gì đến chuyện nhà họ Vân. Trong mắt hắn, nhà họ Vân chẳng khác nào một đống nợ nần bẩn thỉu, nếu dấn thân vào cũng chỉ tự rước lấy phiền phức. Nhưng lời lạnh nhạt còn chưa kịp thốt ra, trong đầu đã lướt qua khuôn mặt tươi cười của Vân Tiểu Yêu.
Y thật sự tưởng rằng mình sắp thoát khỏi vũng bùn này rồi.
Khoảnh khắc đó, hắn khựng lại, cổ họng như bị nghẹn, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Con đi nói chuyện với lão, trước tiên cứu Vân Tiểu Yêu ra rồi tính tiếp."
Hắn thật giống một anh hùng, tay xách vò gốm, vai khoác túi vải đến cứu đứa nhỏ tội nghiệp kia.
Nghe vậy, Hà Ngọc Liên không khỏi kinh ngạc: "Con nghĩ thông rồi à?"
Trần Vọng thong thả nói: "Đưa về làm trâu làm ngựa hầu hạ con."
Hà Ngọc Liên bật cười: "Chưa qua cửa mà đã nghĩ đến chuyện bắt nạt người ta."
"..."
***
Bên trong vẫn đang cãi vã không ngừng, Trần Vọng đợi đến phát bực, đang định bảo Hà Ngọc Liên vào giục thì bỗng thấy Vân Tiểu Yêu từ một bên đi ra, kéo Phương Thúy Trân nói mấy câu, Phương Thúy Trân liền đi ký tên điểm chỉ.
Trần Vọng ung dung quan sát, đoán chắc đứa nhỏ tội nghiệp này cũng biết tiến lui, trước tiên để Phương Thúy Trân hòa ly.
Chẳng bao lâu sau, mấy người với sắc mặt khác nhau lần lượt bước ra khỏi phòng, Vân Lai Phúc mặt mày như bôi phân, vung tay áo bỏ đi trước, Vân Phú Quý theo sát phía sau.
Hà Ngọc Liên chẳng buồn để ý, bước lên đỡ lấy Phương Thúy Trân, tươi cười nói: "Chúc mừng tỷ tỷ thoát khỏi biển khổ."
Phương Thúy Trân mỉm cười: "Đa tạ." Nhưng nghĩ đến Vân Tiểu Yêu, nụ cười lại trở nên gượng gạo.
Hà Ngọc Liên dường như nhận ra nỗi lo trong lòng bà, vỗ nhẹ tay bà an ủi: "Đừng lo, Tiểu Vọng có cách."
Phía bên kia, Vân Tiểu Yêu nghe được, không khỏi tò mò: "Trần Vọng ca ca có cách gì vậy?"
Trần Vọng liếc y một cái: "Đừng hỏi."
Còn ra vẻ thần bí nữa.
Vân Tiểu Yêu đoán không ra hắn có cách gì, thấy hắn không chịu nói thì cũng không hỏi thêm. Y không muốn liên lụy Trần Vọng, đã hạ quyết tâm sẽ tìm cách trốn đi.
Trên đường trở về, Hà Ngọc Liên nói với Phương Thúy Trân: "Tỷ cứ ở tạm chỗ ta, chờ cứu được Tiểu Yêu rồi hẵng bàn chuyện khác."
Phương Thúy Trân cũng không rõ Trần Vọng có tính toán gì, giờ chỉ có thể liều một phen, mong rằng hắn có thể thành công.
Về đến nhà họ Vân, Phương Thúy Trân vào phòng thu dọn đồ đạc, Vân Lai Phúc cố ý dùng Vân Phú Quý để làm nàng buồn nôn, bà cũng chẳng cần mềm lòng nữa, dù là một món đồ rách cũng gói mang đi.
Sân nhà họ Vân tụ đủ người, Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý ngồi dưới mái hiên hậm hực, Vân Tiểu Yêu bưng ghế gỗ ra mời mẹ con Hà Ngọc Liên ngồi.
Trần Vọng thấy mọi người đều đã đến liền sai bảo Vân Tiểu Yêu: "Khiêng cái bàn qua đây."
Vân Tiểu Yêu theo phản xạ muốn nhìn Vân Lai Phúc, nhưng lập tức nhớ ra mặt mũi đã xé toang, không cần sợ nữa, liền ngoan ngoãn đi khiêng một cái bàn vuông cũ kỹ.
Trần Vọng thấy y dọn xong, lại bảo: "Lấy thêm bộ bát đũa."
Vân Tiểu Yêu không biết hắn định làm gì nhưng vẫn làm theo.
Hà Ngọc Liên ngồi im lặng quan sát, trong lòng thầm nghĩ đúng là bắt nạt thật rồi.
Vân Tiểu Yêu rất nhanh lấy bát đũa ra, Trần Vọng lại bảo y ngồi xuống. Vân Tiểu Yêu ngồi xuống.
Sau đó, Trần Vọng ngay trước mặt cha con Vân Lai Phúc đang giận mà không dám nói, rút nút vò gốm ra, rót đầy một bát nước trong vắt rồi đặt túi vải lên bàn, tháo nút, nhẹ nhàng kéo góc vải, để lộ những chiếc b*nh b** tr*ng n*n xếp chồng lên nhau.
Cha con Vân Lai Phúc nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên, còn nuốt nước bọt theo phản xạ.
Trần Vọng nhướng cằm, nói với Vân Tiểu Yêu: "Ăn đi."
Vân Tiểu Yêu lúc này mới mơ hồ hiểu ra hắn muốn làm gì.
Hôm nay tâm trạng y lên lên xuống xuống, đầu óc như rỉ sét, giờ bị Trần Vọng kéo mạnh một cái, trong khoảnh khắc, một niềm vui kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt ập đến. Y tự biết bản thân không tài không đức, không xứng đáng được Trần Vọng đối đãi như vậy.
Thế nhưng Trần Vọng vẫn làm, trước là đưa y đến y quán, giờ lại muốn dùng lương thực đưa y ra khỏi hố lửa này. Y rất muốn nói, Vân Lai Phúc nhất định sẽ đòi giá trên trời, làm vậy không đáng, mình có thể tự trốn ra, nhưng lại không nói, chỉ lặng lẽ gắp lấy một chiếc bánh bao mềm thơm cắn một miếng.
Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý thấy y thật sự ăn rồi, liền kêu: "Tiểu Yêu."
Vân Tiểu Yêu không để ý đến họ, thậm chí nuốt xong miếng đầu tiên còn ăn nhanh hơn.
Không được hồi đáp, Vân Lai Phúc lại kêu lên: "Vân Tiểu Yêu!"
Hà Ngọc Liên thấy lão còn dám đòi ăn, cười khẩy một tiếng.
Vân Lai Phúc lúc này mới cực kỳ khó khăn dời mắt khỏi bánh bao: "Ý gì đây?" Lão mà còn nhìn không ra thì đúng là đồ ngốc.
Trần Vọng không vòng vo: "Để Vân Tiểu Yêu rời khỏi nhà họ Vân, chỗ lương thực này là của các ngươi."
"Không đời nào." Vân Lai Phúc lập tức từ chối.
Vân Phú Quý nghe vậy vội kéo tay áo cha, trong mắt gã, Vân Tiểu Yêu căn bản không đáng giá bằng mấy cái bánh bao với vò nước kia.
Trần Vọng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn.
"Muốn đưa nó đi, trừ phi dùng hai mươi đấu gạo và hai mươi gánh nước đổi." Vân Lai Phúc hiểu rõ, lúc này là cơ hội tốt nhất để nâng giá Vân Tiểu Yêu.
Hà Ngọc Liên nghe thế liền đập bàn đứng dậy: "Sao không tự l*t tr*n mình ra xem bán được bao nhiêu?"
Mắng vài câu không đau không ngứa, không quan trọng bằng lợi ích chưa tới miệng, Vân Lai Phúc chẳng để tâm đến việc bà trút giận: "Nghĩ cho kỹ đi, Vân Tiểu Yêu có đợi được hay không." Đây rõ ràng là đe dọa trắng trợn.
Trần Vọng đang suy nghĩ, hắn vốn biết Vân Lai Phúc sẽ đòi giá cắt cổ, hắn có thể không đồng ý, nhưng nếu không đồng ý thì sau khi họ rời đi, Vân Tiểu Yêu chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh, có thể bị đánh què cũng có thể bị bỏ đói đến chết, nói chung là chẳng có kết cục gì tốt.
Vân Tiểu Yêu không biết Trần Vọng kiếm đâu ra lương thực với nước, nhưng muốn có được hai mươi đấu gạo trong thời bình đã khó, huống gì trong tình cảnh khốn cùng này?
Y thấy Trần Vọng im lặng, tưởng hắn đang khó xử, liền nuốt miếng bánh cuối cùng, ở nơi Vân Lai Phúc không nhìn thấy, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Trần Vọng một cái.
Trần Vọng cúi mắt nhìn xuống.
Vân Tiểu Yêu khẽ lắc đầu, lại rất nhỏ giọng nói: "Ta sẽ tìm cách trốn."
Ngay cả Trần Vọng cũng không nỡ vạch trần y. Sự việc đã tới nước này, Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý chắc chắn sẽ để người canh chừng y, ít nhất trong thời gian ngắn, Vân Tiểu Yêu không thể thoát khỏi nơi này.
Huống hồ với thân thể yếu ớt như vậy, chỉ sợ một cú đá của Vân Lai Phúc thôi cũng đủ khiến y mất nửa cái mạng.
Trần Vọng lại nhìn Vân Lai Phúc, đối với hắn thì chỗ lương thực này chẳng đáng là bao, nhưng không thể để lão lấy quá dễ dàng: "Mười đấu gạo và mười gánh nước."
Vân Tiểu Yêu vội ra hiệu bằng mắt, Trần Vọng vờ như không thấy.
"Không được."
"Tám đấu gạo, tám gánh nước."
"..." Có ai mặc cả kiểu đó không?
Nếu không phải đánh không lại, Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý đã nhào lên cào nát cái mặt đẹp kia rồi.
"Được, vậy thì mười đấu gạo mười gánh nước."
"Viết giấy đoạn thân." Chỉ khi có giấy đoạn thân, Vân Tiểu Yêu mới thật sự thoát khỏi nhà này.
Vân Lai Phúc hừ cười: "Ta đâu có ngu, ngươi giao hàng trước, một tay đưa hàng, một tay giao người."
Trần Vọng đứng dậy, hắn cao lớn, Vân Lai Phúc dù đứng ở mái hiên cũng chỉ cao bằng hắn, ánh mắt Trần Vọng sâu thẳm, khí thế Vân Lai Phúc đã thua một bậc: "Viết trước, thấy giấy đoạn thân ta mới đưa đồ."
Vân Lai Phúc thấy hắn vững như núi, biết là ép không được, đành phải làm theo, vả lại viết rồi cũng chẳng sao, chỉ cần người còn nằm trong tay lão thì chúng chẳng thoát được.
Vì thế, mấy người lại đến nhà lý chính viết giấy đoạn thân.
Nhà lý chính vắng lặng, ngôi nhà từng đầy con cháu giờ chỉ còn lại một mình ông. Ông thề sẽ ở lại đến khi hộ dân cuối cùng rời khỏi thôn Thanh Khê, là người cố chấp nhưng nhân hậu.
Lý chính thấy nhà họ Vân một ngày tới hai lần cũng thấy lạ, nhưng không hỏi. Ông cũng bị cuộc sống khổ sở này hành hạ không ít.
Viết xong giấy đoạn thân, hai người điểm chỉ.
Ông vẫn luôn giữ bình tĩnh, chỉ đến khi nghe Vân Phú Quý khoe khoang rằng Vân Tiểu Yêu bán được giá tốt, ánh mắt u ám mới sáng lên, nhìn Trần Vọng kích động hỏi: "Ngươi biết ở đâu có nước sao?"
Trần Vọng nhìn ông, lý chính cũng chẳng tốt hơn nhà họ Vân là mấy. Có thể nhà lý chính khá hơn, có đủ lương thực ăn ba năm, nhưng không có nước thì tất cả đều vô ích.
Hắn nghĩ đến kế hoạch của mình, gật đầu: "Ta có thể nói, nhưng xin lý chính chủ trì công đạo một việc."
Lý chính còn chưa kịp vui mừng đã nghe đến câu đó, nhưng ông lăn lộn nhân gian mấy chục năm, lập tức hiểu ý trong lời Trần Vọng: "Là vì chuyện năm xưa?"
"Đúng vậy, sau khi cha ta mất, Trần Thiên Phúc đã chiếm đoạt ruộng đất và nhà cửa của nhà ta, còn đuổi ta và nương ra khỏi nhà họ Trần. Ta muốn lão giao lại toàn bộ ruộng đất nhà cửa đã chiếm năm đó, cùng với sản vật thu hoạch các năm qua, đồng thời quỳ trước mộ cha ta nhận sai với nương ta. Nếu lão làm được, ta sẽ nói cho mọi người biết nơi có nước."
Chuyện năm xưa Trần Vọng vốn không rõ, nhưng đây có thể là hai việc duy nhất nguyên chủ canh cánh trong lòng, đến nỗi hồn phi phách tán vẫn chưa tiêu, oán khí chưa tan. Chính từ những ký ức sâu sắc đó, Trần Vọng mới biết rõ ngọn ngành chuyện năm xưa. Đã mượn thân thể của nguyên chủ, thì tự nhiên phải giúp hắn hoàn thành hai việc này.
Việc trước làm không tồi, Hà Ngọc Liên đi theo hắn không phải chịu đói rét, còn việc này cũng chỉ là chuyện nhấc tay.
Lý chính còn chưa kịp mở miệng, Vân Phú Quý đã la lên: "Lý chính nhất định phải làm chủ cho Trần Vọng! Năm đó đúng là Trần Thiên Phúc vô lương tâm, hôm nay đưa ra chuyện này cũng coi như báo ứng. Ta nghi ngờ thôn Thanh Khê ba năm không mưa chính là vì lão"
Lời này là chỉ trích trắng trợn Trần Thiên Phúc làm chuyện quá đáng đến mức ông trời cũng không chịu nổi.
Nếu Trần Thiên Phúc mà ở đây, nghe thấy chiếc mũ to đùng này đội lên đầu, chắc chắn sẽ liều mạng với Vân Phú Quý.
Hà Ngọc Liên nghe vậy cũng không nhịn được trợn mắt: "Chó cắn chó."
Vân Phú Quý bị mắng là chó cũng chỉ coi như không nghe thấy.
Thấy lý chính trầm ngâm, Vân Lai Phúc cũng vội vàng góp lời: "Lý chính, người đừng hồ đồ, lúc này không thể mềm lòng, người nghĩ tới những người khác trong thôn đi, có nước rồi chúng ta mới trồng trọt được."
Trần Vọng từ đầu đến cuối im lặng lắng nghe, không chen lời, lặng lẽ đợi lý chính đưa ra quyết định.