Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 11

Lý chính đồng ý.

Trần Vọng cũng không bất ngờ với câu trả lời này.

Hôm nay nhân lúc có mặt lý chính mà nêu ra chuyện này chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền, thật ra hắn còn có cách khác, nhưng chẳng có gì vững chắc bằng để lý chính ra mặt. Chỉ có như vậy mọi người mới biết, mấy thứ đó trở lại tay Hà Ngọc Liên là danh chính ngôn thuận.

Trần Vọng và lý chính hẹn nhau hai ngày sau xử lý xong việc, rồi hắn dẫn Hà Ngọc Liên và Vân Tiểu Yêu rời đi.

Còn thư đoạn thân, không sợ không lấy được.

"Đi theo ta lấy nước." Lời này là nói với Vân Lai Phúc, hai cha con nghe vậy vội vàng đi lấy thùng.

Vân Tiểu Yêu và Phương Thúy Trân thì ở lại nhà họ Vân.

Cha con Vân Lai Phúc đều đi cả, cũng không lo họ gây hại, hơn nữa cho dù hai người đó có ở lại, cũng chẳng dám ngốc đến mức ra tay với mẹ con họ nữa.

Rời khỏi nhà họ Vân, Hà Ngọc Liên và Trần Vọng đi phía trước, trong lòng bà có chuyện, chưa về đến nhà đã không nhịn được: "Sao lại nghĩ đến chuyện ấy?"

"Đồ của chúng ta không lý gì nằm trong tay người khác."

Thật ra Hà Ngọc Liên chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt Trần Vọng. Bà là quả phụ dẫn theo con nhỏ sống đã đủ khổ cực, nhà Trần Thiên Phúc đông người thế lực mạnh, nếu lão lại dấy tâm địa xấu xa gây hại cho Trần Vọng, bà gánh không nổi hậu quả đó. Cho nên mấy năm nay bà không tới gần nhà họ Trần là vì không muốn Trần Thiên Phúc nghĩ rằng họ có ý định đoạt lại gia sản.

Nhưng quả phụ dẫn theo con nhỏ, người ta thường nói cửa quả phụ thị phi nhiều, Hà Ngọc Liên cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt, biến mình thành một người đàn bà chanh chua mà ai cũng biết. Chỉ có dữ dằn, mới bảo vệ được mình và Trần Vọng.

Những năm qua cũng đều sống như thế. Nhưng hôm nay Trần Vọng nhắc đến chuyện này, khiến trong lòng bà dấy lên hy vọng. Giao gia sản chồng để lại cho người khác không công, có là kẻ ngốc cũng chẳng cam tâm. Nhưng nay thời thế khác rồi.

"Giờ cho dù đòi lại được cũng vô ích, hơn nữa con lấy nhiều nước như vậy, thân thể chịu không nổi đâu."

Hà Ngọc Liên chăm sóc hắn nửa năm, rõ nhất bệnh tình của hắn.

"Con biết chừng mực, trước hết đưa cho nhà họ Vân cái đã."

Lần trước hắn dị hóa được lượng nước đủ hai người dùng hai mươi ngày, giờ mới qua nửa tháng, lát nữa hắn lại dị hóa thêm ít nữa, là đủ mười gánh cho Vân Lai Phúc.

Nhiều nước vậy, nhà hắn đương nhiên không đủ chum để chứa. Nhưng năm nay trong thôn có nhiều người dọn đi, chum nước thì vừa to vừa nặng, không ai mang theo cả, Hà Ngọc Liên bèn lén lút đem vài cái về nhà, giấu trong bếp và phòng mình.

Trần Vọng bảo cha con Vân Lai Phúc đợi ngoài sân, còn hắn vào bếp trước, đổ đầy những chum trống rồi mới gọi họ vào.

Vân Lai Phúc thấy nhiều nước như thế, lập tức choáng váng. Sau đó không vui cằn nhằn: "Ai cũng là người trong thôn, ngươi biết ở đâu có nước mà không nói cho chúng ta."

Trần Vọng dị hóa xong một chum nước, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vốn dĩ mặt hắn đã rất nhợt nhạt, cha con Vân Lai Phúc lại chỉ mải nhìn nước nên không phát hiện: "Sao ta phải nói cho ngươi? Nếu các ngươi muốn nói ra cho cả làng biết ta cũng chẳng cản, nước ở đây chỉ đủ cho các ngươi thôi."

Ý tứ là nếu họ nói ra nhà hắn có nước, Trần Vọng cũng sẽ cho mọi người thấy chum trống, nói rằng nước đã bị cha con họ lấy hết. Cha con Vân Lai Phúc đương nhiên hiểu điều đó, không dám chọc giận hắn, chỉ cúi đầu múc nước.

Trần Vọng ngồi nghỉ trên ghế dài, một chum nước vẫn khiến cơ thể hắn bị ảnh hưởng, nhưng giờ không thể lộ ra, nếu không Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý sẽ xé xác hắn ra mất.

Trần Vọng luôn rất giỏi che giấu bản thân.

***

Chum nước trong nhà cũng không nhỏ, một chum chứa được ba gánh nước, tức là để đủ cho nhà họ Vân cần ít nhất ba chum.

Chum nhà hắn không nhiều bởi chỗ ở có hạn, đặt được mấy cái đã rất chật rồi, bình thường Trần Vọng cũng chẳng vào bếp, nhà chỉ có Hà Ngọc Liên đi lại nên cũng không dễ nhận ra.

Nhưng hôm nay cha con Vân Lai Phúc ra ra vào vào, khác biệt liền lộ rõ.

Hai cha con bận rộn chẳng bao lâu đã mệt như chó, ngồi ngoài cửa thở hổn hển.

Trần Vọng và Hà Ngọc Liên cũng mặc kệ, đợi khi họ gánh gánh cuối cùng, Trần Vọng mới bảo gọi Vân Tiểu Yêu tới, một tay giao gạo, một tay nhận thư đoạn thân.

Lấy được lương thực, Vân Lai Phúc sớm đã quên tiểu nhi tử, vui vẻ đồng ý ngay.

Qua thêm một khắc, Vân Lai Phúc, Phương Thúy Trân và Vân Tiểu Yêu mới tới. Trên mặt mẹ con họ có chút lo lắng vì họ đã thấy Vân Lai Phúc gánh từng gánh nước về nhà. Vì không đủ đựng, còn lấy cả chum nhà hàng xóm sang.

Thấy họ tới, Hà Ngọc Liên mới đem ba bao gạo đầy ra.

Trần Vọng cầm cái ghế con ngồi một bên, nhìn thẳng không chớp mắt. Theo đơn vị quy đổi, nay một đấu là 12 cân, mười đấu tức là một 120 cân. Một bao gạo chứa khoảng 40 đến 50 cân, Hà Ngọc Liên chia làm ba bao. Ba bao gạo chồng lên nhau, miệng túi buộc chặt, không đến mức bị đổ ra. (cân này là theo đơn vị của bên TQ á)

Hà Ngọc Liên đưa tay: "Thư đoạn thân."

Vân Lai Phúc cười hề hề, đưa rất sảng khoái. Bộ dạng chó săn đó khiến Hà Ngọc Liên phát tởm. Lấy được thư đoạn thân, bà lập tức đưa cho Trần Vọng.

Trần Vọng đương nhiên chỉ hiểu được một phần. Chữ phồn thể thời nay khác với chữ giản thể đời sau, hắn là người không học nhiều, không nhận ra hết, nhưng đây đúng là thư đoạn thân, có cả tên và dấu tay của Vân Lai Phúc và Vân Tiểu Yêu.

Xác nhận xong, hắn không thèm liếc thêm lần nào: "Cút đi."

Một mình Vân Lai Phúc không vác nổi ba bao gạo, trước đó đã lôi ra chiếc xe cút kít bỏ xó lâu ngày trong nhà, trên đó còn chưa dọn sạch mạng nhện. Vân Lai Phúc chất từng bao lên xe, cố định xong xuôi, giống như sợ ai cướp mất, vội vội vàng vàng đẩy xe chạy đi.

Chờ lão đi xa, Trần Vọng mới không nhịn được ho khan, "Khụ khụ..."

Hà Ngọc Liên nghe thấy, vội chạy đến sau lưng vỗ giúp hắn thông khí.

Vân Tiểu Yêu cũng muốn lại gần, nhưng người y bốc mùi, sợ làm Trần Vọng khó chịu nên chỉ dám đứng bên hỏi: "Sao vậy?"

Trần Vọng vịn tay Hà Ngọc Liên đứng dậy: "Không sao, trong nhà còn nước, các người đun lên dùng đi." Ý là bảo họ tắm rửa giặt giũ cho sạch sẽ.

Vân Tiểu Yêu biết bản thân bẩn, không dám nói lời tiết kiệm. Hà Ngọc Liên biết tình hình của hắn cũng không quá lo lắng, vội gọi mẹ con họ vào bếp, vừa đi vừa nói: "Ta đi nhóm lửa, hai người ăn chút gì đã."

Vân Tiểu Yêu nhìn bóng lưng Trần Vọng quay về phòng, cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa nãy hắn còn rất ung dung, sao đột nhiên yếu ớt vậy?

***

Trong bếp còn hơn nửa chum nước, đủ để hai mẹ con dùng. Hà Ngọc Liên múc cháo trắng còn thừa trong nồi ra, lại lấy ít bánh bao đưa họ: "Ăn đi."

Tấm lòng của bà khiến Phương Thúy Trân vừa cảm kích vừa bối rối: "Liên muội cứ ngồi, chúng ta có nước uống là được rồi."

Hà Ngọc Liên nhét đũa vào tay họ, nói cứng: "Đừng khách sáo nữa, ngươi không đói thì Tiểu Yêu cũng phải ăn chứ."

Phương Thúy Trân há miệng định nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ gầy trơ xương của Vân Tiểu Yêu lại nuốt lời: "Đa tạ."

Vân Tiểu Yêu thì chẳng nghĩ gì nhiều, nợ nhiều không sợ, y đã nợ Trần Vọng mười đấu gạo và mười gánh nước, thêm vài bữa ăn cũng chẳng sao. Dù không biết khi nào mới trả nổi.

Lúc mẹ con họ ăn cháo, Hà Ngọc Liên nhanh chóng nhóm lửa, đun nước để lát nữa họ tắm rửa.

Ba năm khổ sở đã nếm mùi không có nước, hai người càng không dám phung phí. Nước tắm xong đều giữ lại để giặt quần áo.

Không biết mẹ con họ đã bao lâu chưa tắm, nước tắm ra đen ngòm. Nếu Trần Vọng thấy, lại nhíu mày mất.

Mẹ con họ chỉ tắm thôi đã mất một canh giờ, đến khi giặt sạch quần áo, trời cũng đã xế chiều. Quần áo được phơi lên cây tre ngoài sân, hôm nay nắng gắt, chắc mặt trời lặn là khô.

Hai người không có đồ sạch để thay nhưng nhà họ Trần thì có. Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên vóc người xấp xỉ, mặc đồ bà là vừa.

Còn Vân Tiểu Yêu thì mặc lại quần áo cũ của Trần Vọng từ vài năm trước. Y không chỉ gầy, mà còn thấp hơn Trần Vọng gần cả cái đầu. Thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh, xương cốt chưa phát triển hết, so với Trần Vọng sắp trưởng thành còn mang nét non nớt.

***

Tắm rửa xong rồi, đến lượt chuyện sắp xếp chỗ ở. Nhà tranh của Hà Ngọc Liên chỉ có hai phòng và một gian bếp, vừa đủ chỗ cho bà và Trần Vọng. Giờ thêm Phương Thúy Trân và Vân Tiểu Yêu, phải sắp xếp thế nào là cả vấn đề.

Hà Ngọc Liên cũng không giấu giếm, thẳng thừng hỏi Vân Tiểu Yêu: "Tiểu Yêu, thẩm vốn ưng ý con, cũng đã nói với Tiểu Vọng rồi, muốn cưới con làm con dâu, con có đồng ý không?"

"...???!!!" Nghe xong lời này, Vân Tiểu Yêu vừa kinh ngạc vừa ngẩn người, sắc mặt ngơ ngác.

Phương Thúy Trân phản ứng lại, vội kéo tay Hà Ngọc Liên, rất xấu hổ: "Sao muội ăn nói không suy nghĩ vậy?"

"Ôi trời tỷ tỷ tốt của ta ơi, nói xa thì chúng ta thân nhau, biết rõ tính nết nhau; nói gần thì hai đứa nó cũng coi như thanh mai trúc mã, tỷ giúp nó quyết định một chút đi, có chịu về nhà ta làm dâu không?"

Nói về Trần Vọng, Phương Thúy Trân không hiểu nhiều nhưng trong lúc then chốt thế này còn lấy ra từng ấy lương thực cứu Vân Tiểu Yêu, có thể thấy là người có tình nghĩa. Để Tiểu Yêu gả cho người như thế, Phương Thúy Trân cũng chẳng phản đối gì, có điều Trần Vọng chưa từng tỏ thái độ, sợ là Liên muội một mình muốn vậy, "Ta thấy muội đừng lo chuyện bao đồng nữa, Tiểu Vọng là đứa tốt thế, thiếu gì cô nương thích."

Hà Ngọc Liên cũng biết mình vội vàng quá, bèn thuận theo lời bà mà rút lại: "Ta chỉ thấy Tiểu Yêu ngoan."

Vân Tiểu Yêu vẫn còn ngơ ngẩn.

Phương Thúy Trân nói: "Ta biết muội lo lắng cho chúng ta, ta hiểu lòng muội, trước đó ta với Tiểu Yêu cũng bàn bạc rồi, Phú Sinh trước khi đi nói sẽ đến phía nam, ta với Tiểu Yêu định men theo đường đó tìm, nếu không gặp được nó, trong lòng ta thật sự không yên."

Hà Ngọc Liên cũng biết đại cô nương nhà họ Vân, con cái là máu thịt rơi ra từ người mẹ, huống chi cùng là phụ nữ, bà hiểu rõ tấm lòng của Phương Thúy Trân: "Mấy hôm trước Tiểu Vọng cũng có nhắc, nó cũng nói sẽ đi, chỉ không rõ là định đi đâu."

Phương Thúy Trân tuy yếu đuối nhưng không ngốc. Họ rời khỏi thôn Thanh Khê là do bất đắc dĩ, còn nhà họ Trần ở đây, có nước có gạo, nay gia sản cũng sắp lấy lại mà giờ còn nói muốn đi, rõ ràng là Trần Vọng biết trong thời gian ngắn thôn Thanh Khê sẽ không có mưa.

Bình Luận (0)
Comment