Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 12

Trần Vọng ngủ một giấc đến tối mịt mới tỉnh. Hắn không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà bị tiếng động sột soạt làm phiền.

Trần Vọng ngủ rất nông, đó là thói quen có từ thời mạt thế, lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ cần có chút động tĩnh là có thể tỉnh lại ngay. Chỉ là nửa năm nay sống an ổn ở dị thế, hắn mới hơi lơ là cảnh giác.

Trần Vọng nhìn sang, dưới ánh nến nhảy nhót, thấy một bóng người đang quay lưng về phía hắn trải chiếu xuống đất. Bộ bàn ghế từng đặt giữa phòng đã bị dời hết vào góc.

"..." Hắn ngủ có sâu quá không?"

Bóng lưng kia rất dễ nhận ra, Trần Vọng liếc một cái là biết ai: "Ngươi đang làm gì đó?"

Vừa nghe tiếng hắn, Vân Tiểu Yêu đang trải giường liền quay người lại: "Ngươi tỉnh rồi à."

Trần Vọng ngủ cả buổi chiều, giờ tinh thần khá hơn, chống tay ngồi dậy. Hắn liếc nhìn chiếu dưới đất, trải quá đơn sơ, chỉ có một tấm chiếu. Nhà bọn họ không có chăn đệm dư thừa, muốn lấy một cái trải dưới đất cho y nằm cũng không có.

"Ngươi ngủ ở đây?"

"Ừm, ta thấy ngươi không khỏe, nghĩ là ngủ ở đây sẽ tiện chăm sóc hơn."

Trần Vọng trầm mặc, nhắc nhở y: "Ta là nam nhân."

Vân Tiểu Yêu tính tình nhút nhát, hay nghĩ nhiều, chỉ đối với Trần Vọng là can đảm hơn chút, dám cãi lại: "Ta hỏi thẩm rồi, thẩm cũng đồng ý rồi."

"..." Nương hắn sao có thể không đồng ý? Bà ấy còn mong uống trà ra mắt con dâu nữa kìa. "Thế ngươi không sợ sao?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Chờ chuyện của ngươi xong, ta với nương sẽ rời khỏi đây, sẽ không ai biết cả."

Dù có biết cũng chẳng sao.

Trần Vọng hiểu ý y nên không nói gì thêm. Thật ra mà nói, Trần Vọng không có khái niệm gì rõ ràng về ca nhi, trong mắt hắn đó hoàn toàn là người đồng giới, nếu bắt Vân Tiểu Yêu ngủ chung phòng với Hà Ngọc Liên mấy người thì hắn lại thấy không hợp lẽ.

Hắn nhướng cằm: "Đất cứng vậy, ngươi ngủ được không?"

Trần Vọng hỏi chỉ vì tò mò, nhưng Vân Tiểu Yêu lại hiểu lầm.

Trong mắt y, Trần Vọng là người luôn nghĩ cho người khác, lòng dạ lương thiện: "Ta cũng ngủ trên giường? Như thế không ổn lắm."

"..." Trần Vọng sửng sốt, tỉnh ra liền bật cười khẽ: "Ngươi nghĩ hay thật."

Bị hắn nói như vậy, Vân Tiểu Yêu biết mình nghĩ quá rồi, mặt lộ vẻ lúng túng: "Ta... ta không có nghĩ gì nhiều."

Trần Vọng lại thấy bất đắc dĩ, đứa nhỏ này bị hành hạ bao năm, toàn thân toàn là từ mẫn cảm: "Không phải mắng ngươi, chỉ hỏi có cần trải thêm đệm không thôi."

Vân Tiểu Yêu vội nói: "Không cần đâu, ta quen ngủ vậy rồi."

Ý trong lời quá rõ ràng, Trần Vọng lại im lặng. Vân Tiểu Yêu thấy hắn không trách mình thì lại vui lên, chuẩn bị nằm xuống thì nghe Trần Vọng nói: "Ngươi chăm ta vậy à? Ta còn chưa ăn gì."

"Được, ta đi lấy." Vân Tiểu Yêu không kêu ca, cầm giá nến đi nhà bếp lấy đồ ăn.

Trước khi ai nấy về phòng nghỉ, Hà Ngọc Liên đã dặn Vân Tiểu Yêu, nói có thể nửa đêm Trần Vọng sẽ tỉnh dậy, nếu vậy thì lấy đồ ăn cho hắn, thức ăn vẫn còn hâm nóng trong nồi, hiển nhiên là đã quen chăm hắn như thế.

Trần Vọng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y, bất chợt nhếch mép, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.

Y vừa đi, trong phòng liền tối om, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ và cửa ra vào đang mở, soi sáng một góc nhỏ, Trần Vọng chìm trong bóng tối, nhưng hắn đã quen sống với bóng tối rồi.

Vân Tiểu Yêu đi nhanh về nhanh, xách giỏ mang cháo trắng với bánh bao đến.

Thôn Thanh Khê đã chẳng tìm ra được cọng rau dại nào, không thì còn có thể nấu cháo rau, giờ chỉ có thể ăn vậy. Trần Vọng cũng không chê, cuộc sống thời mạt thế cũng chẳng khá hơn năm đói. Bánh bao với cháo đều có nhiệt độ vừa ăn, Trần Vọng ăn rất nhanh, Vân Tiểu Yêu mới quay người, nửa bát cháo đã không còn.

Y rõ ràng không nghe thấy tiếng gì, chớp mắt đã thấy hết, sợ hắn bị nghẹn, nhỏ giọng nhắc: "Ngươi ăn chậm một chút."

Trần Vọng không để ý đến y. Hắn rất nhanh đã ăn hết một bát cháo lớn cùng ba cái bánh bao, rồi đẩy cái bát không ra: "Lại múc thêm bát nữa."

"Ồ." Vân Tiểu Yêu tuy ngạc nhiên trước khẩu phần ăn của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy thêm.

Chờ y quay lại, trong tay Trần Vọng lại chỉ còn một miếng bánh bao cuối cùng. Chốc lát sau, Trần Vọng lại uống hết một bát cháo loãng mềm nhừ. Mà lúc này, cả hai cái bát đều đã trống trơn.

"..."

Vân Tiểu Yêu mím môi, y nhớ rõ trong bát có tổng cộng sáu cái bánh bao. Nếu là trước kia, sáu cái này đủ cho y ăn suốt sáu ngày.

Trần Vọng súc miệng xong, chỉ tay vào chỗ bên cạnh: "Ngồi đi."

"Không ngủ sao?"

Trần Vọng có chút cạn lời.

Rõ ràng Vân Tiểu Yêu cũng nhận ra mình nói câu thừa. Trần Vọng đâu phải heo, vừa mới tỉnh, ăn no lại ngủ sao?

Lúc này, hai người ngồi bên chiếc bàn đã bị dời vào góc. Trần Vọng hỏi y: "Ngươi vẫn định rời khỏi thôn Thanh Khê?"

"Ừm, ban đầu ta với nương đã bàn xong, chuẩn bị đi về phía Nam tìm tỷ tỷ."

Việc Vân Tiểu Yêu còn một người tỷ tỷ Trần Vọng biết, chỉ là không có ấn tượng gì với Vân Phú Sinh. Đã muốn rời đi thì phải cần lộ phí, Trần Vọng suy nghĩ rồi đứng dậy đi đến giường, đưa tay lục dưới gối, móc ra hai tờ giấy, vốn đã gấp lại, giờ hắn mở từng tờ ra, đưa cho Vân Tiểu Yêu: "Tờ này là thư đoạn thân, ngươi giữ lấy, còn đây là giấy nợ do Vân Lai Phúc ký ở y quán, ngày mai ngươi đến y quán nói rõ tình hình, nhờ đại phu phái người đòi nợ, những gì đòi được thì tự ngươi giữ, đổi tiền hay mang theo người thì tùy."

Việc Trần Vọng đưa thư đoạn thân cho mình, Vân Tiểu Yêu không lấy làm lạ, vì Trần Vọng giúp y vốn không phải muốn đòi gì. Nhưng ngay cả giấy nợ cũng đưa thì đúng là lỗ nặng. Cuối cùng Trần Vọng chẳng được gì ngoài một tiếng cảm ơn.

Vân Tiểu Yêu cảm thấy áy náy bất an. Tính cách của y đã hình thành suốt mười bảy năm, nhất thời rất khó thay đổi, y sợ mang nợ người khác, mà món nợ của Trần Vọng, y thật sự không biết phải trả thế nào.

Vì vậy y giằng co rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có muốn cân nhắc chuyện thành thân với ta không?"

Trần Vọng bị câu nói thẳng mặt này làm cho choáng váng: "Cái gì?"

"Ba trăm mấy văn tiền đó không mua được những thứ ghi trong giấy nợ, ta chỉ có thể xem như đền đáp ơn cứu mạng của ngươi, nhưng cái gì ngươi cũng không cần, vậy quá lỗ."

Trần Vọng nhìn đứa nhóc ăn nói ngông cuồng này. Đúng là còn nhỏ thật, Trần Vọng thực tế đã hai mươi lăm tuổi, trong mắt hắn, Vân Tiểu Yêu mười bảy tuổi chẳng qua là một đứa ranh con còn chưa lớn hết. Cùng lắm thì hơi đáng thương.

Nhưng một người như vậy, rõ ràng nhát gan như chuột, sao lại có thể nói ra những câu khiến người nghe phải giật mình?

Chẳng lẽ nguyên chủ có gương mặt dễ khiến người ta tin tưởng?

Không đúng, hắn từng soi mặt qua kính nước, mặt nguyên chủ không phải giống hắn hoàn toàn, thì cũng tám phần. Hắn rõ ràng là kiểu mặt hung thần ác sát khiến người khác sợ.

Nhưng nét mặt của nhóc con lại cho thấy đó là lời thật lòng.

Trần Vọng bỗng đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cằm gầy guộc của Vân Tiểu Yêu, nâng lên, xoay qua xoay lại, rồi lạnh lùng vô tình nói: "Tự tiến cử thì cũng phải có vốn liếng."

Vân Tiểu Yêu bị hắn bóp cằm liền nhíu mày lại.

Trẻ con phải biết nhận ra thiếu sót của mình mới có thể trưởng thành hơn, Trần Vọng cảm thấy mình làm vậy là đúng, hài lòng buông tay: "Đi rửa bát rồi ngủ đi."

Vân Tiểu Yêu bưng bát không ra ngoài, rửa sạch rồi mới chợt nhận ra. Trần Vọng vừa rồi đang trêu y.

Bình Luận (0)
Comment