Đợi đến khi Vân Tiểu Yêu bớt tê chân, hai người mới quay về. Về tới căn nhà tranh, cơm tối đã nấu xong, là một bát mì trứng trong canh loãng. Mì tự nhào, dai và có độ đàn hồi, dù chỉ là canh trong cũng có vị ngon riêng.
Ăn mấy hôm toàn cháo với màn thầu khiến Vân Tiểu Yêu thèm ăn, giờ được đổi món nên ăn ngon lành. Y húp mì sì sụp, ăn rất hăng.
Hà Ngọc Liên và Trần Vọng trò chuyện trên bàn ăn về chuyện rời đi: "Khi nào chúng ta đi?"
"Mai xuất phát."
Lần này Hà Ngọc Liên không nói hắn gấp gáp, dù sao khế đất cũng lấy lại rồi, Trần Thiên Phúc cũng đã xin lỗi, trong người còn có năm lượng bạc, giờ Trần Vọng có nói đi ngay tối nay bà cũng đồng ý: "Trân tỷ và Tiểu Yêu đi cùng ta chứ?"
Phương Thúy Trân gật đầu: "Mai đi cùng luôn. Hai người định đi đâu?"
"Về phía nam." Trần Vọng liếc mắt nhìn Vân Tiểu Yêu đang chuyên tâm ăn mì đối diện, "Ta có đề nghị này, chắc hai người cũng chưa thể tìm được Phú Sinh tỷ ngay, hay là đi cùng chúng ta, đợi yên ổn rồi lại tính tiếp chuyện tìm người."
Đề nghị này rất hay. Nói thẳng ra, nếu không tìm được Vân Phú Sinh, bọn họ cũng không đến mức không có nơi nương tựa, còn có thể chăm sóc lẫn nhau với mẹ con Hà Ngọc Liên.
Phương Thúy Trân và con chưa kịp lên tiếng, Hà Ngọc Liên đã nhận lời trước: "Ta thấy ý này rất được, Trân tỷ cứ thế mà làm đi."
Bà coi như thay Phương Thúy Trân quyết định. Phương Thúy Trân suy nghĩ kỹ, cũng thấy Trần Vọng nói có lý. Chuyện tìm Phú Sinh không thể gấp, muốn tìm cũng phải xem vận khí. Vận tốt thì hai ba tháng, vận xui thì hai ba năm cũng chưa chắc.
Mình và Vân Tiểu Yêu, một người phụ nữ, một ca nhi, đi đường bên ngoài đầy bất tiện, nếu gặp kẻ xấu không biết sẽ khổ sở thế nào: "Vậy thì làm phiền các ngươi rồi."
Trần Vọng nhìn ai đó, mỉm cười ôn hòa: "Chuyện nhỏ, không đáng gì."
Vân Tiểu Yêu đã lâu chưa được ăn mì, ăn xong một bát lại đi múc thêm một bát nhỏ, dáng vẻ tập trung ăn uống, như thể hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì. Nhưng sau khi ăn xong rửa mặt về phòng, y mới nói với Trần Vọng: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ giữ kín, tuyệt đối không để người thứ ba biết."
Trần Vọng ngẩn người rồi mới hiểu ý: "Ngươi tưởng ta không yên tâm về ngươi à?"
Vân Tiểu Yêu không đáp nhưng nét mặt rõ ràng là vậy.
Trần Vọng gật đầu, sau đó trách y: "Ta có lòng tốt giữ các ngươi lại, ngươi lại vặn vẹo, vu oan cho ta. Vân Tiểu Yêu, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?"
"Ngươi không chịu thành thân với ta, chẳng phải là không muốn có dính líu gì sao?"
"Cũng không cần lấy thân báo đáp."
Vân Tiểu Yêu chân thành đề nghị: "Nếu vậy thì ngươi trả tiền lại cho ta."
"Đồ tặng ra rồi thì không có chuyện đòi lại."
"Ngươi..."
Vân Tiểu Yêu không nói lại hắn, dứt khoát không nói nữa, lăn một cái rồi chui vào chăn nằm xuống, nhanh chóng cuộn mình thành cái kén, chỉ chừa mũi và mắt.
Trần Vọng ngồi ở mép giường nhìn y, vẫn bình thản: "Đừng có nghẹt thở mà chết đấy."
Vân Tiểu Yêu không dám chọc thì né tránh, quay lưng lại với hắn.
Tiếng cười trầm thấp của Trần Vọng vang trong phòng: "Biết giận rồi."
Nghe hắn nói vậy, Vân Tiểu Yêu nhắm mắt lại. Y nghĩ thầm, mình thật sự đã biết giận rồi sao? Có lẽ là vậy thật.
Trước đây Vân Lai Phúc đánh mắng y, Vân Phú Quý ức h**p y, y không dám hé răng nửa lời, nhưng y biết Trần Vọng không giống họ. Trần Vọng sẽ bảo vệ y, dù ngoài miệng không nhường nhịn, nhưng lại thật lòng đối xử tốt với y.
Ở bên Trần Vọng, cho dù bị thiệt chút đỉnh, y vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
***
Trong phòng rất sớm đã có tiếng động. Vân Tiểu Yêu mơ màng mở mắt, thấy Trần Vọng đã dậy.
Y dụi mắt, ngái ngủ hỏi: "Dậy sớm thế làm gì?"
Trần Vọng đang mặc áo ngoài, thấy y ngẩng đầu thì nói: "Đã tỉnh thì cùng đi."
Động tác của Vân Tiểu Yêu còn nhanh hơn cả đầu óc, vừa ngồi dậy đã hỏi: "Đi đâu?"
Trần Vọng buộc xong dây áo, đi tới: "Xem kịch."
"???" Sáng sớm thế này mà xem gì?
Vân Tiểu Yêu không kịp nghĩ nhiều, xỏ giày theo Trần Vọng, đến lúc tỉnh táo mới phát hiện trời còn chưa sáng hẳn.
Trần Vọng mở cửa đi trước. Vân Tiểu Yêu đóng cửa rồi theo sau sát nút.
Ra khỏi nhà tranh, đi thêm mấy bước đã thấy ánh nắng vàng lóe lên trên đỉnh núi, hào quang rực rỡ, chiếu xuống sườn núi sáng tối xen kẽ.
Đi thêm chút nữa, đường bắt đầu quen thuộc.
Vân Tiểu Yêu hỏi người đi trước: "Đến suối làm gì?"
"Ôm cây đợi thỏ."
Vân Tiểu Yêu coi như đã nhận ra, người đàn ông không rõ từ đâu đến này rất thích nói vòng vo.
Đến chỗ suối, Trần Vọng cũng không trực tiếp ẩn mình gần đó mà chọn một gò đất nhỏ có thể ẩn nấp và nhìn thấy suối rồi trốn vào. Vân Tiểu Yêu không muốn nằm xuống đất, sợ bẩn quần áo, bèn học Trần Vọng ngồi xổm ở đó.
Trần Vọng chỉ cần nghiêng đầu là thấy y. Bé ngốc vừa bò ra khỏi chăn, mặt còn in dấu chăn, nhưng bé ngốc này không biết. Y chăm chú nhìn về phía suối, như sói con nhìn chằm chằm con mồi. Chỉ là sói con này răng không tốt, vuốt cũng cùn rồi, mức độ đe dọa thua cả chó con.
Gió sáng sớm thổi qua đồi núi, thời gian ở khoảnh khắc này như chậm lại, yên tĩnh hơn.
Trần Vọng lặng lẽ nhìn y một lúc rồi dời mắt đi như vô tình. Hắn nhớ lại lần đầu gặp Vân Tiểu Yêu, khi đó chỉ thấy đối phương là phiền phức, chẳng muốn dính líu, nhưng chính cái người hắn thấy phiền đó, lại vì lo hắn ngất mà ngồi chờ không đi.
Cũng chính cái người yếu đuối ấy, thật ra rất có chủ kiến, biết giấu giếm, còn tự mình lặng lẽ tích góp để hướng về cuộc sống mới.
Lại càng là cái người nhìn có vẻ ngốc nghếch đó, lại là người duy nhất nhận ra thân phận hắn.
Trần Vọng không ngại để người khác biết bí mật, ngược lại nếu thật sự có người phát hiện ra, hắn còn thấy nhẹ nhõm. Việc đóng giả một người thật mệt mỏi, Trần Vọng chỉ muốn làm chính mình, dù giờ hắn vẫn đang là chính mình, nhưng có người biết Trần Vọng này không phải Trần Vọng kia, cũng tốt.
Một lúc sau, phía suối xuất hiện thêm người thứ ba, rồi thứ tư, thứ năm...
Cho đến khi nhóm người đó xuất hiện, Vân Tiểu Yêu mới chắc chắn suy đoán của Trần Vọng.
Suối có vài nhóm người đến rồi lại đi hết, cuối cùng mới là cha con Vân Lai Phúc. Hai người này gánh thùng đến múc nước.
Vân Tiểu Yêu sốt ruột: "Để họ múc à?"
"Đừng vội, cứ xem đi."
Vân Tiểu Yêu đành nhịn, đợi một lát, cha con Vân Lai Phúc đi rồi, Trần Thiên Phúc và Trần Thanh đến.
Chắc hai nhà gặp nhau trên đường, Trần Thanh còn lẩm bẩm: "Cái đồ lòng đen như mực, còn mặt dày đến đây múc nước."
"Được rồi, mau múc cho xong, bán sớm thì đi sớm."
Dễ thấy Trần Thiên Phúc có tiếng nói trong nhà, lão chỉ cần nói một câu là Trần Thanh lập tức im lặng. Đợi hai cha con múc xong một gánh rời đi, Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng mới từ sau gò đất bước ra.
Trần Vọng đến bên suối, nhìn dòng nước bị khuấy đục, khẽ động ngón tay, dòng nước đột nhiên xoáy tròn, tạo thành một xoáy nước rồi nhanh chóng tụ lại, vụt một cái biến mất.
Vân Tiểu Yêu trố mắt há mồm.
Trần Vọng đưa tay khép miệng y lại: "Đi thôi."
"Nước đâu rồi?"
"Biến mất rồi."
"Sao mà biến?"
"Ngươi chẳng thấy sao?"
"Ta không thấy."
"Ồ."