Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 22

Nam nhân không biết từ đâu xuất hiện này không những thích úp mở mà còn hay bắt nạt người khác. Vân Tiểu Yêu bực bội nghĩ thầm trong bụng.

Trần Vọng nhìn ra biểu cảm nhỏ ấy của y, chỉ tiếc bản thân là kẻ lạnh lùng vô tình, đưa tay xoa nhẹ đầu Vân Tiểu Yêu – lúc này tóc tai rối bời chưa kịp chải chuốt – cố nín cười nói: "Đi thôi."

"Ò."

Chút băn khoăn kia cũng nhanh chóng bị Vân Tiểu Yêu vứt ra sau đầu.

Hai người tay không, tất nhiên đi nhanh hơn cha con Trần Thiên Phúc đang gánh nước, chẳng bao lâu đã đuổi kịp.

Họ giữ khoảng cách đi phía sau, Vân Tiểu Yêu hỏi: "Giờ làm sao?"

"Có đường tắt không? Trước tiên đi xem tình hình nhà Vân Lai Phúc."

Vân Tiểu Yêu nhìn quanh một lượt, đúng lúc bên cạnh có con đường nhỏ xuyên qua núi, y gật đầu, chỉ về phía con đường trơ trọi kia: "Đi lối này, chúng ta có thể đến huyện thành trước họ."

Trần Vọng liền dẫn y rẽ vào đường núi. Đường núi tuy gần hơn, nhưng rất khó đi: gập ghềnh, dốc lên dốc xuống liên tục, mặt đường không bằng phẳng. Nếu đi tay không thì không sao, nhưng nếu gánh hàng hay vác củi thì nên đi đường lớn sẽ hợp hơn.

Hai người ra khỏi lối núi bên kia thì trời đã sáng rõ. Quãng đường ấy cũng không dễ dàng gì, trán Vân Tiểu Yêu lấm tấm mồ hôi, đi theo sau Trần Vọng, thỉnh thoảng lại dùng tay áo lau mặt.

"Mệt rồi à?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Hơi khát."

Ra khỏi nhà lại quên mang theo túi nước, cho dù Trần Vọng có dị năng, lúc này có tạo được nước cũng không tiện uống: "Chịu chút đi."

Vân Tiểu Yêu tất nhiên không dám cãi lại.

Hai người đợi một lát mới thấy cha con Vân Lai Phúc đến, chắc trên đường cũng nghỉ ngơi nên chậm. Quả nhiên không lâu sau, cha con Trần Thiên Phúc cũng đến.

Không rõ có phải trên đường gặp nhau gây gổ hay không, lúc này hai nhà đều tranh trước giành sau, sợ đối phương bán được nước trước mình.

Đợi mấy người họ lần lượt vào thành, Trần Vọng mới dẫn Vân Tiểu Yêu đi theo. Vào đến đường chính, hai nhà kia lập tức chọn một chỗ giữa phố chợ đông đúc, như thể bén rễ tại đó.

Tiếp theo là tiếng rao giá qua lại giữa hai bên.

"b*n n**c đây, 20 văn một ống!"

Trần Thanh và Vân Phú Quý không ngu ngốc đến mức hạ giá đấu nhau, cả hai miệng đồng thanh rao 20 văn.

"20 văn? Hôm nọ ta còn chẳng lấy tiền lão đại phu." Núp trong góc hẻm, Vân Tiểu Yêu nghe thấy, quay sang lẩm bẩm với Trần Vọng.

"Ngươi không lấy tiền?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu. Nhìn ánh mắt thành thật kia, Trần Vọng thật sự không nỡ trách mắng. Thôi vậy, bé ngốc nhỏ này vốn đã tốt bụng, hơn nữa lại là cho y quán, coi như tích đức rồi.

Chữ nước này quả là đánh trúng lòng người, vừa rao xong, ai nấy trên đường chính đều ùa tới.

"Thật sự có nước à?"

"20 văn một ống thật sao?"

Vân Phú Quý liền đáp liền một hơi: "Có có có, bao nhiêu cũng có."

Trần Thanh: "Không mặc cả, ai đến trước thì được mua trước."

Khách lại hỏi: "Ở trong thùng à? Cho chúng ta xem thử trước đã?"

Hai nhà kia cũng chẳng ngu, biết nếu vác thùng vào nghênh ngang thế này, chưa chắc đã không bị cướp nên dùng nón lá che lại.

Họ hé nón lá cho nhìn qua một chút rồi vội vàng đậy lại.

Trần Vọng và Vân Tiểu Yêu nấp ở góc khuất, thấy rõ mồn một.

"Muốn mua thì nhanh lên."

"Ta ta ta, ta trả tiền trước!"

Khách vừa thấy nước chẳng khác nào hổ đói gặp mồi, chỉ thiếu điều nhảy xổ tới.

Vân Tiểu Yêu thấy Vân Phú Quý và Trần Thanh tay này nhận đồng, tay kia đếm, cười đến không khép miệng, sốt ruột hỏi: "Thật sự để họ bán sao?"

Trần Vọng mỉm cười: "Cứ bán đi."

Vân Tiểu Yêu từng chứng kiến khả năng thần kỳ của hắn, quả thật có thể khiến nước biến mất từ xa, nhưng lần trước hắn đứng ngay bên suối, còn bây giờ cách một đoạn khá xa: "Ngươi khó thi pháp được hả? Hay chúng ta lại gần chút?"

Trần Vọng không nhịn nổi nữa, bật cười khe khẽ: "Ngốc thật."

Vân Tiểu Yêu táo gan trừng mắt nhìn hắn, nói thì nói, sao lại mắng người ta? Trần Vọng lại đưa tay xoa đầu y. Sáng nay đã bị xoa hai lần, Vân Tiểu Yêu cũng không hiểu người này bị gì, chê tóc mình như cỏ dại mà cứ thích sờ.

Bên kia, mấy người Vân Lai Phúc thu xong tiền đồng, chuẩn bị chia nước. Thứ họ dùng để đong là một ống tre, miệng rộng chừng hai tấc rưỡi, cao chừng một thước.

Vân Tiểu Yêu tận mắt thấy họ lấy ống tre ra, hí hửng mở nón lá nhưng nụ cười lập tức cứng đờ. Vân Tiểu Yêu ngẩn người một lát, nhìn thấy nét mặt mọi người đơ cứng thì hiểu ra ngay, đổi lại là y vui vẻ.

Lúc này, một vị khách phản ứng lại, vươn tay túm cổ áo Vân Phú Quý, sắc mặt dữ tợn: "Mẹ nó, dám lừa ta à."

Bên kia, thùng gỗ của Trần Thanh cũng bị lật ra, đám khách phẫn nộ, ai cũng tưởng mình bị lừa, liền túm lấy mấy người kia đòi lời giải thích.

Nhưng ai giải thích nổi? Nước biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Nếu không phải chính mắt thấy mấy người Vân Phú Quý gánh nước tới, ai cũng nghĩ mình bị trúng ảo thuật.

Vân Phú Quý bị ai đó đấm cho hai cú, khóc lóc van xin: "Các vị đại gia, ta thật sự không lừa đâu, lúc nãy các người cũng thấy rồi, thật sự có nước mà!"

Có lẽ điều khiến mọi người tức giận không hẳn là bị lừa, mà là cảnh hoa trong gương, trăng đáy nước kia đã đến sát tay rồi lại tan biến.

Bên kia, có vài khách nóng tính, càng nghĩ càng giận, túm mấy người kia đè xuống đất đánh đấm túi bụi để hả giận.

Vân Tiểu Yêu trông thấy tất cả. Y một lần nữa nhận ra rõ ràng rằng, ngọn núi to từng đè trên đầu mình, thật ra không hề vững chắc không thể lay chuyển như y từng nghĩ.

Bên kia đang loạn thành một đống, rất nhanh nha dịch tuần tra nghe tin chạy tới, Trần Vọng thấy họ liền ẩn trong góc lên tiếng: "Họ là người thôn Thanh Khê, trong nhà chắc chắn còn nước."

Trần Vọng hạ thấp giọng, nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng người không quen hoàn toàn không nhận ra là ai, hơn nữa lại nói giữa lúc hỗn loạn, ai cũng tưởng có người nhận ra bọn họ, không nghi ngờ gì.

Vừa nghe nói trong nhà còn nước, mọi người liền kéo mấy người Vân Lai Phúc dậy, bắt họ dẫn đường về lấy nước. Nha dịch cũng đến hỏi đầu đuôi, sau khi nghe rõ thì nói sẽ cùng đi kiểm tra.

Thế là bọn họ bị chia người áp giải, dẫn về thôn Thanh Khê.

Sau trận náo loạn này, trên đất chỉ còn lại tám thùng nước đổ nghiêng ngả và bốn chiếc đòn gánh. Còn có mấy đồng tiền đồng không biết từ ai đánh rơi.

Vân Tiểu Yêu thấy vậy, bước lên nhặt từng đồng, ít cũng được ba bốn chục.

"Nhà họ đúng là còn nước." Hôm qua Vân Tiểu Yêu ở bên suối canh giữ, tuy cha con Vân Phú Quý không tới, nhưng cả nhà Trần Thanh đã tới múc nước mấy lần.

"Đi thôi."

Vân Tiểu Yêu cất kỹ tiền đồng, định đi lấy thùng gỗ, Trần Vọng cản lại: "Lấy làm gì? Hôm nay chúng ta cũng phải đi rồi."

Y suýt quên mất.

Hai người men theo đường cũ quay về, chưa ra khỏi đường chính thì chạm mặt Lâm tiểu ca của y quán. Vân Tiểu Yêu thấy cậu vội vàng, liền gọi lại: "Ngươi đi đâu đấy?"

Lâm tiểu dược đồng vội dừng bước, quay sang nhìn y: "Là ngươi à, ta nghe nói bên kia có người b*n n**c, định tới mua ít."

"Hết rồi."

Tuy hơi thất vọng, nhưng tiểu dược đồng không oán trách: "Vẫn chậm một bước."

Vân Tiểu Yêu quay sang nhìn Trần Vọng. Phải nói thật, tính cách đúng là hợp với Hà Ngọc Liên, đều là người mềm lòng.

"Nhà ta còn ít, đến nhà ta lấy đi."

"Thế còn các ngươi..."

"Chúng ta tính rời khỏi thôn Thanh Khê rồi."

Lâm tiểu dược đồng nghe vậy cũng không ngạc nhiên, mấy tháng nay, nhất là người thôn Thanh Khê đã bỏ đi bảy tám phần: "Thật cảm ơn, ta về lấy thùng."

"Không cần phiền thế, nhà ta có." Hắn còn phải về thu nước nhà họ Trần và nhà họ Vân nữa.

Lâm tiểu ca nghe vậy cũng không dám chậm trễ, ngay cả tiểu sư đệ cũng không kịp báo một tiếng, liền đi cùng họ.

Ba người vẫn đi đường nhỏ quay về, về túp lều tranh phải đi ngang qua làng, nhân lúc này Trần Vọng dùng dị năng lấy nước nhà họ Trần đi. Quả nhiên, họ vừa đi được mấy bước, liền nghe thấy trong nhà Trần Thiên Phúc vang lên tiếng hoảng hốt.

"Nương, nước trong chum mất rồi!"

"Cái gì?!"

Vân Tiểu Yêu lén cười, Trần Thiên Phúc làm ác quá nhiều, đường đệ còn chưa yên mồ mả mà đã làm chuyện thất đức thế này, đúng là đáng bị trừng phạt. Còn bọn Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý, thì chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông, cho họ nếm thử cảm giác bị đánh đòn.

Trời xanh có mắt, báo ứng không sai.

Bình Luận (0)
Comment