Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 24

Nha dịch áp giải bốn người bọn họ rời đi, phía sau vợ và con dâu của Trần Thiên Phúc dẫn theo trẻ con bám sát theo sau. Hai nhà này đều có quan hệ với họ, nhất thời trông thấy cảnh tượng ấy, làm mẹ như Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân trong lòng không khỏi cảm khái.

Hà Ngọc Liên nói với Phương Thúy Trân: "Trần Thiên Phúc tội có đáng phạt, chỉ tội cho đám trẻ con phải chịu vạ lây."

"Chứ còn gì nữa? Nhưng mấy người đó chẳng phải đi huyện thành b*n n**c sao? Sao lại bị bắt?"

Vân Tiểu Yêu biết rõ bên trong, quay sang nhìn Trần Vọng, kết quả hắn vẫn thản nhiên như không, một bộ chẳng liên quan đến mình: "Đi thôi, chúng ta còn phải lên đường."

"Đi đi đi." Hà Ngọc Liên và lão tỷ muội nắm tay cùng nhau đi trước.

Phía sau, Vân Tiểu Yêu nhỏ giọng nói với Trần Vọng: "Cảm ơn ngươi."

"Vui à?"

Vân Tiểu Yêu lúc này mới dám nhe răng cười.

Trần Vọng thấy dáng vẻ ngốc nghếch của y, cũng không nhịn được khẽ cong môi. Phải nói rằng, bé ngốc nhỏ này sau khi tắm rửa sạch sẽ đúng là nhìn thuận mắt hơn nhiều. Lúc trước hắn chỉ lo ghét y bẩn thỉu, vậy mà lại không để ý lông mày ánh mắt của Vân Tiểu Yêu thực sự rất đẹp.

Phải nói đúng hơn, lần đầu gặp Vân Tiểu Yêu là một cái xác không hồn, ánh mắt mờ mịt vô thần, không có chút khát vọng sống. Nhưng hiện tại y đã có mục tiêu, đôi mày mắt bừng sáng trở lại, rạng rỡ động lòng người. Đã có dáng vẻ hăng hái của tuổi mười bảy mười tám.

Vân Tiểu Yêu phát hiện, hai ngày nay Trần Vọng rất hay cười. Y nghĩ, chắc là vì giữa hai người giờ đã có một bí mật chung: "Trần Vọng, ngươi cười nhiều hơn đi, đừng cứ lạnh mặt mãi."

Trần Vọng tặc lưỡi: "Liên quan gì ngươi."

"Ngươi cười rất đẹp."

Trần Vọng cố ý hiểu sai ý: "Không ngờ ngươi lại là một tên háo sắc."

Vân Tiểu Yêu vội kêu oan: "Ta không có."

"Không phải ngươi nói ta đẹp đó à?"

"Không thể khen ngươi à?"

"Người khác được, ngươi thì không."

Vân Tiểu Yêu đuổi theo hỏi cho ra lẽ: "Tại sao?"

Trần Vọng nhất quyết không đáp: "Không có tại sao."

Nắng ấm chiếu rọi trên bốn người đang bước đi, mây trắng theo gió lững lờ, dường như vạn vật thế gian đều đang dịu dàng tiễn đưa họ.

***

Lý tưởng rất đẹp, thực tế thì lại vùi dập. Muốn đi tới huyện Lê phải biết đường, nhưng Trần Vọng không có bản đồ, mấy người còn lại càng chẳng biết phương hướng.

Trần Vọng vốn định thuê xe đi, vừa tiện lại đỡ tốn sức, nhưng lại quên mất huyện Thanh đang gặp thiên tai. Đừng nói mèo chó, đến cả gia súc cũng khó mà giữ được, lâu rồi chẳng ai còn làm nghề đánh xe nữa.

Hết cách, Trần Vọng đành phải nhờ lão đại phu giúp đỡ. May mà lão nhớ đến ân tình của bọn họ, giới thiệu cho một người đàn ông trung niên trong nhà còn con lừa và biết đường, nhờ ông ta đưa đi một chuyến.

May là tốc độ xe lừa nhanh hơn đi bộ, nếu tranh thủ thì trời tối trước vẫn đến được trấn kế tiếp.

Trần Vọng bàn bạc giá cả, lấy ba cân gạo làm thù lao.

Chờ người kia buộc xe xong, mấy người liền lên đường. Tính ra lúc họ xuất phát cũng đã là giờ Ngọ.

Xe lừa kéo năm người, lắc lư xóc nảy trên đường đến trấn kế tiếp.

Bốn người chia ra ngồi hai bên, Trần Vọng và Vân Tiểu Yêu ngồi bên phải, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân ngồi bên trái, bọc hành lý để giữa xe, người đàn ông kia phụ trách đánh xe.

Bên này Trần Vọng lấy bản đồ giấy do tiểu dược đồng cho miễn phí ra trải trên tay xem đường đi. Đây là bản đồ vẽ vị trí địa lý của quận Thanh Thủy và quận Thanh Lâm, bao gồm cả huyện Thanh và trấn kế tiếp.

Trấn kế tiếp vẫn thuộc quận Thanh Thủy, là một nơi gọi là Tân Hương. Theo phân cấp của Đại Ung, Tân Hương nhỏ hơn huyện Thanh một chút. Nhưng không quan trọng, đến đó thì tìm nhà nào đó xin nghỉ một đêm, sáng mai lại tiếp tục lên đường tới nơi kế tiếp.

Dọc đường mấy người cũng không dừng lại nghỉ ngơi, vì đêm đến có hổ báo sói rừng, cố gắng tránh ngủ ngoài trời. Dù cho có khó chịu vì bị xóc nảy thì cũng đành nhẫn nhịn.

May mà mùa hè trời tối muộn, cố gắng lắm họ mới tới được Tân Hương vào chạng vạng. Từ xa đã trông thấy một vùng nhà nông, nhà cửa nối tiếp nhau, khói bếp lượn lờ, tiếng chó sủa tiếng chim hót vang khắp nơi.

Trước khi vào Tân Hương, người đàn ông đánh xe nói với Trần Vọng: "Đoạn đường này ta đi nhiều, có quen một nhà, nếu các người không chê thì ta dẫn tới đó nghỉ trọ, giá cả cũng rẻ, thế nào?"

"Vậy thì tốt quá rồi."

Người kia liền đánh xe đi vào trong. Tuy Tân Hương chỉ cách huyện Thanh nửa ngày đường, nhưng tình cảnh lại khác biệt một trời một vực.

Trận hạn hán kia không lan tới Tân Hương, dân chúng nơi đây vẫn sống yên ổn, mùa màng bội thu. Lúc này vẫn còn ánh đèn chưa tắt, người đàn ông đánh xe đến trước một sân nhà, con chó nhà chủ ngửi thấy mùi lạ liền sủa vang, dẫn đến cả dãy nhà vang tiếng chó sủa.

Trong bóng chiều nhìn không rõ, nhưng tiếng chó sủa hung dữ khiến ba người Vân Tiểu Yêu giật cả mình.

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân nép sát vào nhau, Vân Tiểu Yêu thì theo bản năng trốn sau lưng Trần Vọng.

Trần Vọng quay đầu liếc nhìn y một cái, nhưng không hề chế giễu: "Đừng sợ."

Vân Tiểu Yêu trốn sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Chó dữ quá."

Người đàn ông kia nghe thấy, liền cười: "Huynh đệ ta là thợ săn, chó nhà ông ấy toàn là chó săn lên núi, đương nhiên hung hơn chó thường. Nhưng các ngươi đừng sợ, mấy con chó này hiểu ý người, không cắn bậy đâu." Vừa nói vừa gọi vào trong, "Lão Lý, nghỉ rồi hả?"

Người trong nhà sớm đã nghe tiếng, đang định ra, nay nghe thấy tiếng ông, liền bước nhanh hơn: "Ta cứ đoán xem là ai, hóa ra là khách hiếm ngươi."

Người đó từ trong nhà bước ra, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nghe giọng thì chắc cũng tầm tuổi với người đánh xe.

"Là ta đây, đưa mấy đồng hương tới xin tá túc một đêm, tiện chứ?"

"Tiện, tiện chứ, mau vào rồi nói." Ông ta quát đám chó trong sân, "Về ổ của tụi bay hết đi." Đám chó kia quả thật hiểu người, chủ nhân vừa dứt lời liền cụp tai r*n r* lui xuống.

Lão Lý mở cổng sân, nhiệt tình đón mấy người vào.

Bình Luận (0)
Comment