Nhà họ Lý là căn nhà đất, cửa sổ gỗ, mái lợp ngói xanh đen. Xem ra nhà cũng khá giả. Thợ săn vốn thường khá hơn người khác.
Mấy người được Lão Lý mời vào khách đường, nhờ ánh nến leo lét, lúc này Vân Tiểu Yêu mới nhìn rõ mặt ông. Da ngăm, nét mặt chất phác, trông là người trung hậu thành thật.
Lão Lý mời mấy người ngồi xuống, lại rót nước: "Đi đường mệt rồi nhỉ, uống ngụm nước giải khát đi."
Ông nhiệt tình như vậy, cũng khiến mấy người bớt đi phần gò bó.
Trần Vọng là nam tử duy nhất trong đám người, đương nhiên là người quyết định: "Đêm khuya quấy rầy thật không nên, chỉ là đường xa núi cao, chẳng đặng đừng, mong được tá túc một đêm, nếu có chỗ mạo phạm, xin được lượng thứ."
Lão Lý là bạn cũ của phu xe, mà Tân Hương lại gần Thanh Hà huyện, nên ông cũng hiểu tình hình bên đó: "Các vị cũng là vì bất đắc dĩ, nếu có thể chọn, ai lại muốn rời quê hương, cứ ở lại đi, lát nữa chuẩn bị cơm nước cho mọi người." Ông còn bảo phu xe ngồi xuống, "Đã lâu không gặp, tối nay phải uống một bữa ra trò."
Phu xe cười ha hả: "Ta còn sợ ngươi sao."
Lão Lý cũng cười, vừa cười vừa đi ra ngoài.
Phu xe lại nói với họ: "Huynh đệ ta tính tình sảng khoái, là người dễ gần, mọi người cứ thoải mái."
Hà Ngọc Liên nói: "Thật cảm ơn ngươi."
Phu xe thở dài: "Ta cũng chỉ là kiếm miếng cơm thôi, nhìn Thanh Hà huyện mỗi ngày một khó, không chừng ngày nào đó cũng phải dẫn theo vợ con bỏ xứ chạy nạn như các người."
Không khí chốc lát chìm trong nỗi buồn.
Trong bầu không khí ấy, Trần Vọng bỗng nói: "Thanh Hà huyện năm nay sẽ có mưa."
Mọi người bất ngờ nhìn về phía Trần Vọng.
Ánh nến chập chờn, sắc mặt Trần Vọng bình thản: "Nhưng thôn Thanh Khê thì không."
Phu xe hỏi dồn: "Thật không?"
Trần Vọng mặt không đổi sắc: "Ta đoán vậy." Hắn không biết phải giải thích sao.
Hắn tuy có dị năng hệ thủy, nhưng không phải chuyên gia vật lý, không thể tra rõ vì sao thôn Thanh Khê hạn hán lâu như vậy, chỉ là dựa vào dị năng mà cảm nhận được, phân tử nước ở phía bắc hoạt động mạnh hơn, mà Thanh Hà huyện nằm ở phía bắc thôn Thanh Khê.
Phu xe nghe xong, cười khổ: "Xin nhờ lời tốt lành của ngươi vậy." Rõ ràng không tin, nhưng vẫn ôm hy vọng.
Trần Vọng không nói thêm gì.
Vân Tiểu Yêu cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, Trần Vọng có bản lĩnh thông thiên, hắn đã nói sẽ mưa thì chắc chắn là sẽ, chỉ không biết là khi nào? Tháng sau, hay mùa thu, hoặc mùa đông?
Người Thanh Hà huyện có thể chờ, nhưng bọn họ không thể. Nên bất kể Thanh Hà huyện khi nào mưa, họ đều phải rời đi.
Mọi người lặng lẽ uống hết một ấm trà, lúc này Lão Lý cùng vợ mới bưng thức ăn vào. Một chậu lớn đựng canh nóng, một giỏ có bánh bao, khoai đỏ, khoai môn.
"Đây, rau đắng núi là chiều nay tức phụ ta đi hái ngoài kia về, tươi lắm, nếm thử xem."
Mọi người đứng dậy giúp dọn bát đũa.
Vợ lão Lý trạc tuổi Phương Thúy Trân, nhưng mặt mũi đầy đặn hơn: "Mọi người ăn lúc còn nóng đi, trong bếp còn nấu nước, lát nữa ăn xong rửa mặt rồi ngủ."
Phương Thúy Trân nói: "Cảm ơn muội tử."
Vợ lão Lý thở dài, giọng lộ vẻ thương xót: "Các tỷ tỷ vất vả rồi."
Lão Lý hối thúc: "Ăn đi ăn đi." Rồi nói riêng với phu xe: "Ta đi lấy rượu."
Phu xe gật đầu.
Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân múc canh cho mọi người, rồi cùng ngồi xuống ăn. Những món ăn từng ngày thường thấy, giờ lại là vị ngon họ mong nhớ bao lâu.
Vân Tiểu Yêu uống một ngụm canh, cả bã rau cũng vào miệng, nhai kỹ mới phát hiện: "Có thịt."
Y ngồi cạnh Trần Vọng, nói nhỏ, chỉ Trần Vọng nghe được. Trong không gian của Trần Vọng thực ra có thịt khô, hắn cũng từng lấy ra vài lần cho Hà Ngọc Liên bồi bổ, dù sao gạo mì cũng giải thích được nguồn gốc, thịt khô cũng vậy, không biết Hà Ngọc Liên thật tin chuyện thần quái hay không muốn nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng chưa từng bị nghi ngờ. Nhưng việc này Vân Tiểu Yêu không biết.
"Ừ, chỗ tới sau là huyện, đến đó sẽ mua thịt cho ngươi."
"Ta không phải muốn ăn."
"Muốn ăn cũng chẳng sao." Chờ ổn định rồi, đúng là nên bồi bổ lại.
Vân Tiểu Yêu gọi hắn: "Trần Vọng."
"Làm gì?"
"Ngươi thật tốt."
Trần Vọng cũng nhỏ giọng hỏi lại y: "Cho ngươi ăn thịt là tốt rồi à?"
Vân Tiểu Yêu đưa hắn củ khoai đỏ: "Vì là ngươi nên mới tốt."
"Vậy nên ta mua thịt cho ngươi ăn, ngươi chỉ cho ta củ khoai đỏ?"
Vân Tiểu Yêu lấy của người làm quà biếu: "Vậy ta cho ngươi thêm củ khoai môn?"
"..." Trần Vọng, "Ăn của ngươi đi."
"Ò."
Trần Vọng vừa nói vừa ngẩng đầu, liền thấy đối diện là nương hắn với nụ cười khó hiểu. Không chỉ bà, ngay cả Phương Thúy Trân cũng đang cười.
Phu xe thì nói thẳng: "Vợ chồng son tình cảm thật tốt."
"..."
Vậy thì nói nhỏ có ích gì?
***
Cũng vì hiểu lầm này, khi vợ Lão Lý chia phòng, chẳng nói chẳng rằng liền để hai người họ ở chung một phòng.
Chuyện này càng giải thích càng lộ vẻ cố ý.
Dù sao cũng không phải lần đầu ngủ cùng phòng, Trần Vọng cũng lười giải thích, còn kéo Vân Tiểu Yêu vào, chỉ tiếc là trong phòng chỉ có một cái giường.
Vân Tiểu Yêu nhìn cái giường, lại nhìn Trần Vọng: "Ta muốn ngủ giường."
Trần Vọng nhướng mày: "Ngươi vừa mới nói ta tốt đấy."
Vân Tiểu Yêu cảm thấy không phải lỗi hắn: "Là ngươi không cho ta giải thích."
"Hoặc ta ngủ giường, hoặc ngủ chung, ngươi chọn."
Vân Tiểu Yêu rất do dự, giường rất lớn, đủ hai người nằm, nhưng cũng chỉ vừa đủ, giờ có quay sang chỗ Phương Thúy Trân cũng không chen vào được.
Y nghĩ tới nghĩ lui, định nói ngủ đất, lại tiếc cái giường, rối rắm đến mức mày sắp buộc thành nút.
Trần Vọng làm như không thấy y khó xử, giục: "Mai còn phải đi đường, đừng phí thời gian."
"Ngươi ngủ giường đi."
Dù sao cũng là nam tử và ca nhi có khác, cho dù người ngoài hiểu lầm thế nào, Vân Tiểu Yêu cũng không thể vượt quá giới hạn đó. Ngủ chung phòng đã là rất mạo muội rồi.
"Ngươi thì sao?"
"Ta nằm tạm lên bàn một đêm." Trong phòng không có chiếu dư, muốn ngủ đất cũng không được.
Trần Vọng tặc lưỡi, đưa tay kéo tay y: "Ngươi cũng ngủ giường."
Hắn không để ý phân bua, lại còn mạnh tay đè Vân Tiểu Yêu xuống giường.
"Không hợp..."
"Ta để gói đồ làm ranh giới giữa hai ta, yên tâm, không làm gì ngươi đâu."
Cũng được chứ?
Quả nhiên sức hấp dẫn của giường vẫn lớn hơn, Vân Tiểu Yêu do dự cởi giày, trèo lên bên trong. Trần Vọng lấy gói đồ trên bàn đặt giữa giường, dựng thành ranh giới sông Sở sông Hán. Vân Tiểu Yêu lúc này mới nằm xuống.
Trần Vọng thấy y nằm xong, đi thổi tắt nến, rồi cũng nằm xuống. Nghe tiếng sột soạt bên cạnh, Vân Tiểu Yêu thấy rất lạ. Y và Trần Vọng đã ở cùng phòng nhiều ngày, nhưng là ngủ giường riêng, giờ nằm chung cảm giác rất khác, đến cả hơi thở của Trần Vọng cũng thấy rõ ràng hơn.
"Trần Vọng."
"Ừ."
Vân Tiểu Yêu lại không biết nói gì. Y im lặng mãi không nói tiếp, khiến Trần Vọng đang chờ câu sau cũng thấy khó hiểu: "Sao vậy?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu, tóc cọ vào gối phát ra tiếng: "Không sao."
Trần Vọng lại tưởng y không quen: "Lạ giường không ngủ được?"
"Không phải." Vân Tiểu Yêu xoay người trong bóng tối, quay mặt về phía Trần Vọng, "Sau này chúng ta còn quay về không?"
Nỗi nhớ quê tuy ngắn nhưng không phải không có, chỉ là ban ngày bận rộn không nghĩ tới, giờ yên tĩnh lại, trong đầu liền hiện lên đủ thứ. Bằng hữu có thể chẳng gặp lại ở thôn Thanh Khê, mái nhà tranh có lẽ sẽ không quay về được nữa.
Dù sao cũng là trẻ con, Trần Vọng nghĩ, giọng nói cũng dịu đi: "Ngươi muốn về thì về."
"Trước tiên đi tìm tỷ đã." Y lẩm bẩm, cơn buồn ngủ kéo đến.
Trần Vọng nghe ra y buồn ngủ rồi: "Ngủ đi."
"Ừm."
Trần Vọng cũng mệt, mấy hôm trước dùng dị năng dẫn nước còn chưa hồi phục hẳn lại đi đường nửa ngày, sớm đã kiệt sức, lúc này nghe tiếng thở đều của Vân Tiểu Yêu, hắn cũng đặt tay lên trán, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
***
Nhà lão Lý tính phí quả thật rẻ, bốn người chỉ lấy 5 văn tiền. Ai nấy đều biết họ gặp người tốt, lão Lý thương họ bị thiên tai, không nỡ lấy thêm.
Sáng sớm, vợ lão Lý nấu bữa sáng, bảo họ ăn no rồi hãy lên đường. May là Tân Hương tiện hơn Thanh Hà huyện nhiều, có xe đi đến trấn kế tiếp.
Lần này phu xe là do lão Lý tìm, một thanh niên trẻ tuổi, trông chỉ lớn hơn Trần Vọng vài tuổi, cao lớn rắn rỏi.
Mấy người từ biệt lão Lý và phu xe Thanh Hà huyện, lên xe bò của phu xe trẻ đi đến nơi kế tiếp. Từ Tân Hương đến nơi đó còn xa hơn từ Thanh Hà huyện tới Tân Hương.
Vân Tiểu Yêu nhớ họ xuất phát chưa tới giờ Thìn, mà tới huyện An Dương đã là giờ Thân ba khắc.
Lúc xuống xe bò, Vân Tiểu Yêu cảm thấy mông sắp bị xóc thành hai nửa: "Lần này xa thật."
Trần Vọng giải thích: "Trên đường có thôn xóm, nhưng để rút ngắn thời gian, Lý đại ca mới đưa chúng ta đi thẳng tới đây." Cho nên lần này tiền xe cũng đắt hơn, nhưng vẫn trong khả năng chi trả của Trần Vọng.
Họ Lý ở Tân Hương nhiều, người này cũng họ Lý: "Đúng thế, nếu các người muốn đến huyện Lê, tốt nhất nên dừng lại từng nơi, tránh lạc đường vì lạ nước lạ cái."
Trần Vọng cũng nghĩ vậy, dù dừng từng nơi sẽ tốn kém hơn, nhưng xét về an toàn, vẫn tốt hơn là tìm người chở thẳng tới huyện Lê.
"Cũng tiện dò tin tức của Phú Sinh tỷ."
Nhắc tới Vân Phú Sinh, ba người ai nấy mắt đều sáng rỡ.
Phu xe họ Lý đưa họ tìm một quán trọ ở, để tiết kiệm, bốn người vẫn chỉ lấy hai phòng.
Lần này Vân Tiểu Yêu không tiện ở chung phòng với Trần Vọng, định ngủ cùng Phương Thúy Trân, kết quả bị Hà Ngọc Liên viện cớ chật mà đuổi sang chỗ Trần Vọng.
Trần Vọng biết nương hắn định làm gì, chắc vẫn chưa từ bỏ ý định để Vân Tiểu Yêu làm con dâu, nghĩ đủ cách tạo cơ hội cho hai người tăng tình cảm.
"Đừng xoắn nữa, giữ sức để lát nữa ta đưa ngươi đi ăn thịt." Hắn vẫn nhớ lời đã hứa với Vân Tiểu Yêu.
Vân Tiểu Yêu thấy hắn tiếp nhận thoải mái, không khỏi ngẩn ra: "Ngươi không có ý kiến gì sao?"
Trần Vọng đặt hành lý xuống, đứng thẳng người, chống hông: "Ở chung phòng với ta, ngươi thấy uất ức à?"
Vân Tiểu Yêu co người: "Không có, ta sợ ngươi uất ức."
"Cảm ơn, ta ổn."
Trần Vọng đã không thấy phiền, Vân Tiểu Yêu cũng không nghĩ thay hắn nữa: "Vậy được, chúng ta xuống ăn thịt đi."
Quả là trẻ con, thay đổi thật nhanh.