Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 30

Nha dịch áp giải tên cướp lớn đi rồi, đám người vây xem cũng dần tản ra.

Đợi bọn họ đi xa, Vân Tiểu Yêu mới mở miệng: "Giờ chúng ta đến thôn Tống gia ở vùng Bắc ngoại thành?"

"Ngày mai hẵng đi, cũng để nương và Trân di xem thử, mọi người đều vừa ý thì mới tốt."

Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Chuyện vừa nãy có thể giữ kín không, đừng nói với nương và thẩm nhé?"

Trần Vọng nhìn chăm chú, lại liếc qua cổ y. Có lẽ do trời sinh ca nhi da thịt nhạy cảm, cùng là người làm ruộng lấm lem bùn đất, nhưng làn da trên cổ Vân Tiểu Yêu vẫn trắng trẻo mịn màng hơn nam nhân, thành ra có vết thương hay không cũng dễ nhìn ra.

May thay tên cướp ra tay có chừng mực, hoặc lưỡi dao cùn, nên Vân Tiểu Yêu không bị thương tích gì.

"Không nói. Ngươi thật sự không bị doạ à?" Trần Vọng vốn cũng không định kể chuyện này cho hai vị trưởng bối, dù sao cũng chỉ là một phen hú vía, nói ra lại khiến họ lo lắng thêm.

Vân Tiểu Yêu lắc đầu, nhưng lại hỏi: "Ta rất tò mò."

"Gì vậy?"

"Sao tay gã đột nhiên buông ra? Không phải ngươi chỉ biết biến thành nước thôi sao..."

Dù chuyện xảy ra trong tích tắc, nhưng Vân Tiểu Yêu thấy rất rõ, lúc đó như thể có thứ gì đó vô hình kéo tay tên kia ra.

"Cũng còn vài cách dùng khác." Trần Vọng không giải thích thêm.

Vân Tiểu Yêu cũng biết điều, chỉ ồ một tiếng rồi không hỏi nữa.

"Về thôi."

"Ừm."

Về lại khách đ**m, hai người không nhắc đến chuyện xảy ra, chỉ gọi đồ ăn như thường rồi nghỉ ngơi sớm.

***

Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu theo Trần Vọng đến thôn Tống gia ở Bắc ngoại thành. Chỗ này cũng không khó tìm, ra khỏi cổng bắc, hỏi thăm vài người qua đường, ai biết đường thì chỉ hướng, đi khoảng hai dặm là đến.

Đứng từ quan đạo đã có thể nhìn thấy thôn Tống gia được bao quanh ba phía bởi ruộng đồng. Phía trước và hai bên đều là ruộng lúa, đúng vào mùa hè, xanh rì rào một mảng, tựa như chìm trong biển nước.

Đường sá trong thôn Tống gia rất thông suốt, ngoài những lối mòn giữa đồng còn có một con đường lớn rộng chừng một trượng, trên có dấu bánh xe, chắc là xe trâu hoặc xe lừa đi lại. Trên con đường đất vàng đã có thể thấy lác đác nhà dân trong thôn, là vùng đất rộng người thưa.

Đến đầu thôn, có vài đứa trẻ đang chơi đùa, Vân Tiểu Yêu xung phong đi hỏi thăm.

Có một bé gái chừng tám chín tuổi, búi tóc kết chỏm, nghe y muốn tìm lý chính thì nhiệt tình nói: "Muội đưa các huynh đi."

Rồi dưới sự dẫn đường của bé gái, họ tới nhà lý chính thôn Tống gia.

Trên đường đi, mấy người cũng quan sát thôn Tống gia. Trên đường lớn trong thôn trồng rải rác cây liễu, nhìn một lượt là thấy cảnh liễu rủ mơn mởn xanh tươi, giữa nhà với nhà cách xa nhau, hẻm nhỏ sạch sẽ, không có mùi hôi thối, xem ra lý chính quản lý cũng ổn.

Gió nhẹ thổi qua rặng liễu, Hà Ngọc Liên ghé tai Phương Thúy Trân thì thầm: "Trông cũng không tệ."

Phương Thúy Trân gật đầu phụ hoạ: "Cũng yên tĩnh."

Dù gì cũng là thôn quê, không ồn ào như huyện Lê.

Bé gái đưa họ đến trước nhà lý chính: "Chính là chỗ này."

"Cảm ơn muội."

Bé gái khoát tay, nghĩa khí đáp: "Cha muội dạy phải nhiệt tình giúp người. Muội đi đây, tạm biệt." Rồi tung tăng chạy đi.

Vân Tiểu Yêu nhìn bóng dáng vui tươi ấy, mỉm cười.

Thôn Tống gia phần lớn là nhà gỗ, nhà lý chính cũng vậy, trừ cây hồng trước cửa thì không khác mấy so với các nhà khác. Nhà lý chính có tường rào, cổng sân lợp cỏ tranh đang đóng, Trần Vọng lên gõ cửa: "Tống lý chính có ở nhà không?"

Trong sân vọng ra giọng nam trầm: "Ai đó?"

"Chúng ta được Tống Lãng giới thiệu, nghe nói nơi này có nhà cho thuê."

"Chờ một chút."

Một lúc sau, có tiếng bước chân đến gần, cổng sân mở ra, lộ ra gương mặt vuông vức khoảng hơn ba mươi tuổi: "Các vị là?"

Trần Vọng chắp tay: "Chúng ta từ huyện Thanh Hà tới, định an cư ở huyện Lê, hôm qua tình cờ gặp Tống bộ đầu, hắn bảo có thể đến tìm ngài."

"Huyện Thanh Hà à... nơi đó vẫn còn hạn hán?"

"Phải."

"Ôi chao, thế thì sống làm sao được, nhà thì có đấy, ta đi lấy chìa khoá." Tống lý chính quay vào trong lấy chìa rồi ra đóng cổng, dẫn họ đi về phía bên phải cổng, "Nhà này là của người thân ta, đầu năm ngoái thi xuân đậu bảng, dắt cả nhà đến nơi khác hưởng phúc rồi, lúc đi nhờ ta trông coi."

"Vậy chẳng phải sẽ có nhiều người tranh thuê?" Vân Tiểu Yêu biết có người rất coi trọng vận may, cho rằng đây là nhà người đỗ trạng nguyên từng ở, có thể hưởng ké vận khí.

Tống lý chính nhìn Vân Tiểu Yêu, cười nói: "Cũng có, nhưng cháu ta không muốn bán, mà bọn họ thì không muốn thuê, nên vẫn chưa thỏa thuận xong. À, các vị định thuê hay mua?"

Trần Vọng đáp: "Thuê."

Tống lý chính gật đầu: "Vậy thì tốt. Nhà cũ của người thân ta không tệ, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, còn có một vườn rau."

Vân Tiểu Yêu cũng phát hiện, có lẽ do thôn Tống gia đất rộng người thưa nên gần như nhà nào cũng có vườn rau, lại không nhỏ.

Nhà cách nhà lý chính không xa, đi chừng một tuần trà là đến. Đó cũng là một căn nhà gỗ. Có lẽ vì đã lâu không có người ở nên trông hơi xập xệ và tiêu điều.

Tống lý chính đẩy cửa gỗ mời họ vào, nhìn đám cỏ dại cao đến mắt cá chân trong sân, ngượng ngùng nói: "Hai tháng trước mới dọn đấy."

Chuyện này cũng dễ hiểu, mùa hè vốn là thời điểm cỏ cây sinh trưởng mạnh, nhổ không tận gốc thì gió thổi lại mọc ngay. Trần Vọng nhìn quanh một lượt, hàng rào hơi hỏng chút nhưng không đáng ngại, còn sân dù không vuông vức nhưng rất rộng.

"Có thể vào trong xem không?"

Tống lý chính nói: "Tất nhiên là được."

Ông lại mở từng cửa phòng ra. Bốn người tản ra xem xét.

Nhà được xây theo kiểu chữ 冂, dãy bên trái là một gian phòng ngủ và kho củi, phía đối diện sân là hai phòng ngủ hai bên với sảnh chính ở giữa, còn bên phải là bếp và phòng tắm.

Mỗi gian phòng đều khá rộng, điểm chưa được là có vài mái ngói bị vỡ, chắc do mèo trèo hoặc mưa đá, lúc này ánh nắng chiếu nghiêng qua lỗ thủng rọi xuống sàn, cửa sổ cũng có cái bị rách, nếu dọn vào ở phải mua giấy dán lại.

Ngoài ra, chủ cũ cũng không dọn sạch hết đồ đạc. Phòng ngủ có giường phản, sảnh chính có bàn ghế, trong bếp thì nồi niêu bát đĩa đủ cả.

Tống lý chính đợi họ xem xong mới nói: "Mấy món đồ này vẫn dùng được, đặt cọc chút tiền là được, nếu làm hỏng thì ta trừ tiền, còn nếu không muốn dùng, ta sẽ cho người dọn đi."

Việc này do Trần Vọng quyết, ba người Vân Tiểu Yêu không lên tiếng.

Trần Vọng nghĩ ngợi, giường, tủ, bàn ghế là đồ lớn, mua mới sẽ tốn thời gian lẫn tiền bạc, dùng tạm cũng được.

Còn nồi niêu bát đũa thì...

"Bát đũa chúng ta sẽ mua mới, còn lại ngài cứ liệt kê thành danh sách, tiền đặt cọc bao nhiêu cũng ghi rõ, chúng ta ký khế ước."

"Được, vậy là quyết thuê rồi nhé?"

Vân Tiểu Yêu hỏi: "Vườn rau ở đâu?"

Tống lý chính chỉ sang bên phải nhà: "Ngay sau bếp ấy."

Vân Tiểu Yêu chạy ù sang, rồi thấy cả một vườn rau xanh mướt. Y định hỏi, thì thấy lý chính cũng theo sau.

Lý chính nói: "Rau do thê tử ta trồng, thế này đi, các vị mới dọn tới, cái gì cũng khó khăn, thêm 50 văn, ta chuyển cả vườn rau này cho các vị."

Vườn rau rộng chừng ba phân đất, chia luống rõ ràng, trồng đầy rau củ quả. Ở góc vườn còn có một cây đào và cây lê.

Bình Luận (0)
Comment