Năm mươi văn là đã chuyển nhượng cả vườn rau sắp thu hoạch, đúng là Tống lý chính rộng rãi, ra tay giúp đỡ.
Trần Vọng hỏi ý ba người họ: "Mọi người thấy sao?"
Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân đều không có ý kiến.
Vân Tiểu Yêu cũng rất thích vườn rau lớn phía sau: "Ta thấy rất ổn."
Trần Vọng khẽ ừ, rồi cùng Tống lý chính đi ký khế ước. Hai người họ vừa rời đi, Hà Ngọc Liên đã nói: "Chúng ta dọn dẹp cỏ trong sân trước, rồi quét tước trong nhà luôn."
Vân Tiểu Yêu nói: "Để con dọn sân."
Phương Thúy Trân nói: "Vậy ta quét dọn phòng."
"Được, ta đi gánh nước lau dọn đồ đạc."
Ba người phân công nhau làm. Vân Tiểu Yêu và Phương Thúy Trân đến nhà củi lấy cuốc và chổi, Hà Ngọc Liên thì xách thùng gỗ ra ngoài tìm nước.
Chủ cũ đã dọn đi từ năm ngoái, trong nhà tất nhiên không có nước. Cỏ trong sân phần lớn là những loại Vân Tiểu Yêu biết: có mã đề, quyết minh tử, cỏ gân bò, rau sam, đủ cả. Những thứ này hoặc có thể làm thuốc, hoặc có thể nấu ăn, Vân Tiểu Yêu chọn rau sam ra riêng, nếu đủ một bữa thì tối nay có thể nhóm bếp xào ăn.
Y đang mải mê làm cỏ thì có người đến mà không hay, mãi đến khi người kia lên tiếng thì mới giật nảy mình.
"Các ngươi là hai người mà A Lãng nói đang tìm nhà để thuê à?"
Vân Tiểu Yêu bị dọa giật mình, ngẩng phắt đầu lên thì thấy một vị nam tử diễm lệ mặc trường sam màu hồng xuân nhạt đang đứng ngoài hàng rào, tay còn dắt theo một đứa bé chừng hai tuổi, trắng trẻo xinh xắn như tượng ngọc.
Vân Tiểu Yêu nhìn ngây cả người. Thôn Thanh Khê có một thư sinh thi hoài không đỗ, ngày nào cũng lải nhải mấy câu văn chương cổ hủ, Vân Tiểu Yêu nhớ nhất là một câu: "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa."
Hồi đó y còn chưa hiểu, người giống hoa thì phải đẹp đến mức nào. Giờ thì hiểu rồi, đúng là mình ít thấy chuyện đời.
Người trước mặt mi mắt chứa ý cười, ánh mắt linh động rạng rỡ, dây thắt lưng đỏ nơi eo càng tôn lên dáng người thon thả...
Vân Tiểu Yêu vội đứng dậy, theo bản năng giấu hai tay dơ bẩn ra sau lưng: "Ngài là..."
Người kia mỉm cười, như gió xuân ấm áp, rồi chỉ sang bên cạnh: "Ta là người sống cạnh nhà các ngươi, Tống Lãng là phu quân ta, đây là nhi tử ta – Tống Tụng. Tụng nhi, gọi ca ca nào."
Đứa nhỏ líu ríu gọi: "Chào ca ca ạ."
Vừa nhìn thấy trẻ con, Vân Tiểu Yêu lại thấy chột dạ, giờ mình vẫn còn rất gầy, chẳng đẹp chút nào, sợ dọa đến trẻ con.
Tống Duẫn dường như nhận ra y đang căng thẳng, lại nói: "Ta tên Tống Duẫn, đột nhiên đến làm phiền, chỉ là nghĩ sau này là hàng xóm láng giềng nên qua chào hỏi một tiếng."
"Ta... ta tên Vân Tiểu Yêu." Thấy phụ tử Tống Duẫn không có biểu hiện gì khác thường, y mới dám đáp lại Tống Tụng, "Chào Tụng nhi nhé."
Tống Duẫn thấy y căng thẳng đến nói lắp, cũng biết ý mà nói: "Ngươi làm việc tiếp đi, ta không làm phiền nữa."
"Nhà... nhà vẫn chưa dọn xong, đợi dọn ổn rồi ta mời ngài qua uống trà." Biết mình thất lễ bèn áy náy nói.
"Được, ngươi cứ làm đi." Đối phương như hoa quỳnh thoắt hiện rồi biến mất, đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng.
Vân Tiểu Yêu nhìn bóng lưng thẳng tắp kia liền nhớ đến Tống Lãng, Tống Lãng tuấn tú, quả là xứng đôi.
Vân Tiểu Yêu lắc đầu, tự nhủ lo dọn cỏ tiếp cho xong đã. Đến khi dọn sạch cỏ trong sân thì Trần Vọng mới quay về, mà không đi tay không, còn dắt cả xe lừa.
Vân Tiểu Yêu đang ở nhà bếp lấy rổ đựng rau sam thì nhìn thấy: "Ở đâu ra thế?"
"Hỏi mượn lý chính, còn phải đi vào thành một chuyến nữa, ngươi đi cùng ta không?" Phải đi mua những thứ còn thiếu, bát đũa là chắc chắn rồi, còn chăn nệm nữa.
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Ngươi đi cùng thẩm đi."
"Ừ, ngươi có muốn mua gì không?"
Vân Tiểu Yêu nghĩ một lát: "Ngươi giúp ta mua ít bánh vân trắng về nhé."
Trần Vọng cười: "Thèm rồi?"
"Vừa nãy phu lang của Tống đại nhân dẫn con đến chào hỏi." Vân Tiểu Yêu nghĩ Tống Lãng đã giúp họ, giờ nhà người ta chủ động đến bắt chuyện, mình cũng nên đáp lại bằng chút thiện ý.
"Ừ, còn gì nữa không?"
"Hết rồi, nhớ lấy tiền của ta mua nhé." Hành lý của họ vẫn ở khách đ**m, túi tiền của Vân Tiểu Yêu cũng ở đó.
Trần Vọng không so đo chuyện này, gật đầu đồng ý. Hắn vào trong gọi Hà Ngọc Liên, hai mẹ con cùng đi huyện lấy hành lý, tiện mua sắm đồ đạc.
Trước khi đi, Trần Vọng dặn dò: "Mệt thì nghỉ, đừng cố quá, không làm xong thì cứ ở khách đ**m thêm một đêm."
Vân Tiểu Yêu chỉ đáp: "Có thể làm xong được."
"Ngươi biết sức mình là được." Nói rồi liền đánh xe chở Hà Ngọc Liên đi.
Hắn vừa đi, Vân Tiểu Yêu liền gom rau sam cho vào rổ, rồi vào nhà bếp tiếp tục làm nốt việc Hà Ngọc Liên chưa làm xong.
Giường trong phòng đều đã lau sạch, chỉ còn nhà bếp chưa dọn, Vân Tiểu Yêu đang kỳ cọ nồi lớn thì nghe thấy tiếng Tống Duẫn.
"Tiểu Yêu?"
Vân Tiểu Yêu không rõ vì sao đối phương lại quay lại, nhưng vẫn buông bàn chải rửa nồi rồi đi ra ngoài.
"Ngài tìm ta?"
Tống Duẫn nói: "Ta nghĩ nhà ngươi chắc chưa có nước uống, nên mang cho ngươi ít trà, ngươi nghỉ một lát đi."
Vân Tiểu Yêu ngẩn ra, hàng xóm mới liên tục thể hiện thiện ý, mà y thì lại do dự, vốn không giỏi đón nhận lòng tốt của người khác, nhất là người mới quen.
Trước đây không dám nhận là vì sợ không trả nổi, càng nợ càng nhiều, nhưng bây giờ... Trần Vọng đã nói với y, y không tệ như vậy, vậy thì có thể thử kết bạn mới không?
Trong lòng giằng co ba trăm hiệp, cuối cùng Vân Tiểu Yêu chọn nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không có gì." Tống Duẫn đưa chiếc giỏ tre đựng ấm trà cho y, lại nói, "Tranh thủ còn sớm, ta giúp ngươi bê đồ ra phơi nắng một chút."
Vân Tiểu Yêu vội xua tay: "Không cần không cần, nương ta cũng ở đây, bà sẽ giúp ta, cảm ơn ngươi." (vì ẻm quyết định thử kết bạn nên tui đổi xưng hô xíu)
"Vậy cũng được, có gì cần giúp thì cứ bảo ta." Tống Duẫn cười, rồi lại rời đi.
Vân Tiểu Yêu nhìn chiếc giỏ tre trong tay, thầm nghĩ, hàng xóm mới đúng là những người tốt bụng, chắc ngày sau cũng không đến nỗi khó sống.