Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 32

Được Tống Duẫn nhắc nhở như thế, Vân Tiểu Yêu cũng chợt nhận ra đúng là nên mang hết bàn ghế giường tủ ra ngoài phơi nắng trước. Đồ để lâu không có người sử dụng rất dễ ẩm mốc.

Vân Tiểu Yêu vội đi nói với Phương Thúy Trân. Phương Thúy Trân nghe vậy cũng buông việc trong tay xuống, chuẩn bị ra khiêng giường.

Vân Tiểu Yêu ngăn lại: "Uống hớp nước đã."

Phương Thúy Trân biết nước trà là người tốt nhà bên mang sang, trong lòng thấy cảm kích: "Chờ sau này ổn định rồi, có thể giúp gì thì giúp, người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà mình mới dọn tới, còn nhiều chỗ phải nhờ người ta chiếu cố."

"Vâng."

Hai mẹ con uống xong nước rồi bắt đầu khiêng giường, bàn, ghế ra ngoài. Đồ đạc nhiều quá, phải đem hết ra ngoài sân mới đủ chỗ phơi.

Làm xong việc đó, Vân Tiểu Yêu lại quay sang quét dọn bếp. Bếp là nơi khó xử lý nhất, mọi ngóc ngách đều phải dọn sạch, nếu không rất dễ dẫn chuột vào. Vừa quét vừa rửa, bận rộn suốt một canh giờ mới xong phần bếp.

Còn bên phía Phương Thúy Trân cũng đã quét dọn sạch sẽ xong các gian phòng. Hai người gom lại được cả một thúng rác lớn.

Giữa mùa hè nóng bức, dù Lê huyện mát hơn Thanh Khê thôn nhưng đến giờ ngọ thì cái nóng cũng không kém, hai mẹ con quay mòng mòng cả buổi sáng, mồ hôi đầm đìa, vậy mà trước sân sau vườn còn mấy rãnh thoát nước chưa dọn.

Vân Tiểu Yêu cầm lấy cuốc, tiếp tục ra làm. Có ba rãnh thoát nước: một nằm dưới mái hiên để hứng nước mưa, một ở khu vực bếp và phòng tắm, còn lại ở sau nhà. Căn nhà này đã để trống hơn một năm, mưa gió kéo bao nhiêu cành cây đá sỏi về đây làm nghẹt rãnh, cần phải thông lại, nếu không mưa xuống sẽ dễ bị ngập.

Vân Tiểu Yêu đang dọn sau nhà thì Phương Thúy Trân đi tới: "Con cứ làm đi, để nương đi gánh nước."

"Để con đi cho, nương nghỉ chút đi."

"Không sao, nương không mệt." Phương Thúy Trân nói: "Cũng không biết Liên muội với Tiểu Vọng khi nào về, trong nhà không thể không có nước được."

"Vâng, vậy lát nữa con ra thay nương."

Phương Thúy Trân dặn xong rồi đi. Vân Tiểu Yêu cũng không chậm trễ, tranh thủ làm cho xong rãnh thoát nước để còn đi giúp Phương Thúy Trân.

Chủ cũ để lại hai chum nước lớn, một đặt trước cửa phòng tắm, một đặt trong bếp, chắc để tiện cho nấu nướng và tắm rửa. Muốn gánh đầy hai chum nước này không dễ chút nào.

Hà Ngọc Liên trước đó từng nói, trong thôn chỉ có một giếng nước, lại nằm rất xa nhà mới, còn phải đi ngang qua nhà Tống lý chính. Phải nói là một đầu đông một đầu tây.

Làm xong việc, Vân Tiểu Yêu cũng đi gánh nước. Chủ cũ để lại khá nhiều dụng cụ, chỉ tiếc đòn gánh bị mối mọt khoét một bên, hai mẹ con chỉ có thể thay phiên nhau gánh nước.

Lúc này đã là giờ ngọ, trong thôn bắt đầu đông người, có người gan dạ thấy lạ thì hỏi: "Ê, hai người nhìn lạ quá, mới chuyển tới à?"

Vân Tiểu Yêu chỉ gật đầu.

Người kia thấy y đáp lại thì hỏi tiếp: "Ở đâu tới thế?"

"Thanh Hà huyện."

Người kia nghe xong thì hiểu: "Ồ, bên ấy vẫn hạn hán à?"

Vân Tiểu Yêu lại gật đầu.

"Vậy vất vả rồi, sau này là hàng xóm rồi, nhớ giúp đỡ nhau nhé."

Có lẽ thôn Tống gia khác với Thanh Khê thôn, ở đây con người rất thân thiện hiếu khách. Như Tống Duẫn, như người vừa rồi.

"Cảm ơn ngươi."

"Không có gì, ngươi bận đi."

Vân Tiểu Yêu lại tiếp tục gánh nước. Hai mẹ con qua lại không biết bao nhiêu chuyến, rốt cuộc cũng gánh đầy hai chum nước lớn ở nhà mới, thùng gỗ và nồi nấu nước cũng đầy nước. Từng chịu cảnh thiếu nước nên hai người không hẹn mà cùng yên tâm khi thấy nước đầy ắp.

Nghỉ ngơi một lát, Phương Thúy Trân đi nhóm bếp đun nước, trong nhà vẫn còn ít củi, nhưng có củi mà không có đá đánh lửa thì cũng vô dụng: "Đá lửa để quên ở khách đ**m rồi."

Vân Tiểu Yêu nghĩ một lúc, nói: "Con sang nhà bên mượn nhé."

"Ừ cũng được."

Trong nhà chẳng có gì, Vân Tiểu Yêu chỉ đành tay không sang mượn đồ. Nhà Tống Duẫn và nhà mới ở cạnh nhau, chỉ cách một con hẻm nhỏ, mở cửa sổ là có thể gọi nhau.

Đứng ngoài cửa nhà Tống Duẫn, Vân Tiểu Yêu hít sâu mấy hơi mới dám gọi: "Tống Duẫn đại ca, là ta, Tiểu Yêu."

Tống Duẫn nhanh chóng bước ra, Vân Tiểu Yêu thấy hắn đã thay bộ áo nâu sẫm, thắt thêm tạp dề, chắc là đang nấu cơm.

Hắn mở cổng tre, cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Vân Tiểu Yêu nói: "Ta muốn mượn đá đánh lửa."

"Ôi chao, chuyện này ta quên mất, đợi chút nhé." Hắn quay vào bếp, một lúc sau mới ra, lần này còn mang theo một rổ khoai lang đỏ, "Nhà ngươi chắc cũng chưa có lương thực gì đâu, mang tạm về ăn nhé."

Suốt mười bảy năm trước, Vân Tiểu Yêu chưa từng nhận được nhiều thiện ý như hôm nay, sợ tới mức liên tục xua tay: "Không cần đâu, Trần Vọng sẽ mua về."

"Phu quân ngươi chưa về à?"

Vân Tiểu Yêu nghe vậy lập tức hiểu ra mọi người đều hiểu lầm: "Trần Vọng không phải là phu quân ta."

"Ồ~" Tống Duẫn kéo dài giọng, ánh mắt trêu ghẹo thấy rõ, "Giờ cũng gần trưa rồi, chờ hắn về không biết là khi nào, ngươi cứ mang về nấu trước đi, sau này trả lại cũng được mà."

"Cảm ơn ngươi." Vân Tiểu Yêu thấy người này vừa đẹp vừa tốt bụng.

Tống Duẫn đưa rổ khoai với đá lửa cho y: "Sau này cứ gọi ta là Duẫn ca."

Vân Tiểu Yêu ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Vọng về tới là lúc gần cuối giờ Mùi. Lúc đi chỉ kéo theo xe lừa trống, lúc về chất đầy hàng hoá. Vân Tiểu Yêu nghe tiếng động, vội từ trong nhà chạy ra, thấy trên xe lủ khủ bao lớn bao nhỏ thì sửng sốt: "Sao mua nhiều thế này?"

Trần Vọng khẽ đáp: "Mua hết những thứ cần thiết rồi, cũng mang ít đồ ăn về, vào ăn trước đã."

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Duẫn ca cho một rổ khoai, ta đã nấu rồi, trong nồi còn, ngươi với thẩm ăn tạm trước đi."

Hà Ngọc Liên nói: "Chúng ta ăn ở huyện thành rồi, là Duẫn ca nào thế?"

Vân Tiểu Yêu liếc sang nhà bên: "Phu lang của Tống đại nhân."

"Trùng hợp vậy? Họ ở ngay bên cạnh à?"

Vân Tiểu Yêu gật đầu.

Hà Ngọc Liên cười nói: "Vậy thì tốt rồi, bên cạnh là sai dịch, không lo trộm dòm ngó." Nói xong xách tay nải vào nhà.

Trần Vọng liếc nhìn sân và đồ đạc đang phơi nắng ngoài sân, hỏi y: "Nhanh thế đã gọi là Duẫn ca rồi?"

Vân Tiểu Yêu lại hỏi hắn: "Bánh Bạch Vân ta nhờ mua đâu rồi?"

Trần Vọng khẽ tặc lưỡi, rút từ kẽ hàng ra một gói bánh giấy dầu vuông vắn: "Trên là bánh Bạch Vân, dưới là bánh đậu đỏ với bánh hoa sen."

"Mua bằng tiền ai đó?"

Trần Vọng xoa đầu y: "Bánh Bạch Vân thì dùng tiền ngươi, còn lại là tiền ta."

"Ngươi còn phân riêng ra à?"

"Đồ không có lương tâm, không biết cảm ơn trước à?"

Vân Tiểu Yêu không nói cảm ơn, lập tức mở gói bánh ra, lấy một miếng bánh đậu đỏ trên cùng nhét vào miệng Trần Vọng: "Cho ngươi ăn."

Trần Vọng bật cười, há miệng cắn lấy. Bánh đậu đỏ hương thơm ngào ngạt, ăn vào vừa thơm vị gạo vừa ngọt vị đậu.

Trần Vọng bị đút hai miếng liền không chịu ăn nữa: "Được rồi, ngươi ăn đi."

"Ò." Vân Tiểu Yêu gói lại cẩn thận rồi đi phụ khiêng đồ.

Trần Vọng mua không chỉ bát đũa mà còn có chăn nệm, thậm chí còn mua hai tấm vải. Vân Tiểu Yêu nhìn đống đồ, trong lòng sinh nghi: Trần Vọng lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Nhưng hắn dám mua công khai trước mặt Hà Ngọc Liên, chắc là không có vấn đề gì, nếu có thì Hà Ngọc Liên đã nghi ngờ trước rồi.

Khi chuyển hết đồ vào, Trần Vọng mới đi trả xe lừa cho lý chính, làm việc cẩn thận, biết phiền người ta nhiều nên có mang quà cảm ơn. Cũng lúc này, Vân Tiểu Yêu mới có thời gian trả lại đồ Tống Duẫn cho mượn.

Tống Duẫn vẫn mặc như trưa, thấy Vân Tiểu Yêu mang bánh tới cũng hiểu là đền đáp, nên không khách sáo: "Hôm nay thấy ngươi bận, chờ khi nào rảnh nhớ sang chơi."

Vân Tiểu Yêu gật đầu.

Một lúc sau, Trần Vọng quay về, thấy nhà cửa sạch sẽ, sáng sủa thì cũng vừa lòng. Về chuyện mái nhà: "Ta hỏi lý chính rồi, trong thôn có người biết lợp ngói, mai sẽ tới sửa, tối nay chịu khó ở tạm."

Hà Ngọc Liên hỏi: "Cần bao nhiêu ngói?"

"Chờ xem đã. Lý chính nói năm ngoái có nhà mới xây còn dư ngói, chúng ta có thể mua lại, tiền sẽ trừ vào tiền thuê tháng sau."

Như vậy đỡ phải lên trấn mất thời gian.

Hà Ngọc Liên gật đầu: "Đồ ngoài sân cũng phơi gần khô rồi, khiêng vào, trải giường ra thôi."

Trần Vọng đi khiêng đồ giúp. Hôm nay lúc mua chiếu đã đo kích cỡ sẵn, trải lên là vừa khít.

Vân Tiểu Yêu với Phương Thúy Trân lo nấu cơm, chỉ có hai mẹ con trong bếp, Hà Ngọc Liên hỏi: "Nhà có ba phòng ngủ, chia thế nào?"

Bà đang dò ý Trần Vọng. Trần Vọng vừa giúp trải chiếu vừa nói thẳng: "Ở chung không tiện nữa, phiền người với Trân di ở chung một phòng."

"Tiểu tử này, nương dạy con làm người như thế đó hả?"

"Vậy người muốn gì? Muốn con gạo nấu thành cơm à?"

Hà Ngọc Liên giận quá đánh cho hai cái.

Bà chỉ vào hắn, tức giận mắng: "Sau này có lúc ngươi khóc cho mà xem."

Trần Vọng không trả lời, chắc chắn bản thân không có suy nghĩ mờ ám với một người chưa thành niên.

Nhà mới thắp đèn, cộng thêm ánh lửa trong bếp, gian bếp sáng rực. Trần Vọng mua không ít thức ăn: có thịt heo, có trứng, rau là rổ rau sam Vân Tiểu Yêu hái ban sáng, trụng sơ rồi trộn cũng ngon.

Lúc ăn, Hà Ngọc Liên đề nghị: "Về sau ở đây, hàng xóm quan trọng lắm, đợi lợp mái xong thì nấu hai bàn mời nhà Tống bộ đầu với lý chính sang ăn."

Trần Vọng chỉ ừ một tiếng. Hà Ngọc Liên cũng quen với tính ít nói của hắn, lại nói chuyện chia phòng: "Nhà có ba phòng ngủ, ta với Trân tỷ ở phòng cạnh bếp, Tiểu Yêu ở phòng trong cùng, Tiểu Vọng ở phòng cạnh kho củi."

Vân Tiểu Yêu gật đầu. Hà Ngọc Liên vốn muốn trông mong vào y, con trai không cố gắng thì hi vọng con dâu tương lai vậy, ai ngờ cũng là đứa chả hé răng, nghe gì theo nấy. Làm bà đau đầu quá.

Vân Tiểu Yêu vốn dĩ chẳng có ý định ở chung với Trần Vọng trong nhà mới. Qua thời gian tiếp xúc, y nhận ra người đàn ông từ đâu tới này có nguyên tắc sống rất rõ. Theo quan sát, Trần Vọng hình như không xem y là một ca nhi. Không hiểu sao y lại có suy nghĩ đó, nhưng cứ có cảm giác như vậy.

Trần Vọng chịu ngủ cùng y trước kia không phải vì lười hay thích, mà vì coi y như một nam nhân. Nhưng có lúc y cũng hoài nghi, vì mỗi lần y tắm hay thay đồ, Trần Vọng đều tự giác tránh đi, khi đó y mới cảm nhận rõ được nam tử và ca nhi khác biệt.

Dù từng nghĩ ngợi lung tung nhưng chưa lần nào mở miệng hỏi. Câu hỏi này giống như lần trước hỏi Trần Vọng quê ở đâu, y có linh cảm hắn sẽ không trả lời.

Đêm ở Tống gia thôn không giống đêm ở Thanh Khê thôn, nơi đây tràn đầy sức sống. Y nghe được tiếng chó sủa, côn trùng kêu, ếch nhái gọi, chứ không như Thanh Khê tĩnh lặng như nước đọng.

Nằm trên giường tre, gối đầu mới còn mang mùi thảo dược an thần, rõ ràng đã rất mệt, lẽ ra ngủ ngay, nhưng y cứ trằn trọc như cá nằm trên chảo nóng, cuối cùng bật dậy mang giày, ra ngoài gõ cửa phòng Trần Vọng.

Trong phòng vẫn còn sáng, hắn chưa ngủ, mở cửa ra thấy y thì nhướng mày: "Có việc?"

Vân Tiểu Yêu đã nghĩ sẵn lý do: "Tiền của ta..."

Túi tiền vẫn ở trên người Trần Vọng, chiều quên lấy về, giờ đúng dịp cho y cơ hội.

Trần Vọng quay người đi lấy, không hề đề phòng cũng chẳng đóng cửa, Vân Tiểu Yêu nhân lúc đó lẻn vào. Trong phòng có tủ gỗ đứng cũ kỹ, lớp sơn bong tróc như bức tranh lem nhem, hắn đã cất tiền và áo vào trong nên phải mở tủ ra lấy. Lúc xoay người lại, Vân Tiểu Yêu đã ngồi trên giường hắn rồi.

"Sao lại ngồi lên giường ta?"

Thấy hắn thật sự đưa tiền lại còn có vẻ muốn đuổi mình, Vân Tiểu Yêu đành nói thật: "Ta không ngủ được."

"Không ngủ được thì đi đếm cừu." Trần Vọng đặt túi tiền lên bàn, "Ta sắp ngủ rồi."

"Ngươi tuyệt tình thật đấy, hôm qua đâu có như vậy." Dù sao hôm qua hắn cũng hoảng hốt khi y bị bắt.

"Không đá ngươi ra ngoài là ta nhân từ lắm rồi." Trần Vọng kéo ghế ngồi đối diện, "Lúc ở Tân Hương, ngươi còn lăn ra ngủ ngay mà."

Vân Tiểu Yêu không nghĩ ngợi gì đã đáp, "Vì lúc đó có ngươi mà."

Một câu buột miệng làm Trần Vọng nghẹn họng, nhìn Vân Tiểu Yêu vẫn gương mặt ngốc nghếch, chỉ có đôi mắt sáng long lanh như mèo con. Trong ánh mắt y không có xa cách mà là sự dựa dẫm.

Trần Vọng bất lực: "Vẫn muốn ngủ với ta?"

"Chỉ nói chuyện thôi không được à?"

"Được." Hắn vỗ đùi, làm ra vẻ quân tử liều mình bồi: "Muốn nói gì?"

Vân Tiểu Yêu nghe được lời này lập tức cởi giày, leo lên giường ngồi xếp bằng: "Ta thấy người thôn Tống gia rất tốt, nhiệt tình."

"Ừ, rồi sao?"

Vân Tiểu Yêu đếm trên đầu ngón tay: "Đặc biệt là Tống đại nhân với Duẫn ca, Tống đại nhân giới thiệu nhà, Duẫn ca biết nhà chưa có nước đã mang trà sang, còn cho rổ khoai."

Trần Vọng bật cười: "Ngốc thật, là Tống Lãng đuối lý trước."

"Hả?"

"Hôm qua lúc bắt cướp xảy ra sơ suất, suýt làm ngươi mất mạng, nếu kiện lên huyện nha, hắn phải chịu phạt."

Vân Tiểu Yêu không hiểu: "Vậy nghĩa là họ không thật lòng?"

"Cũng không hẳn, Tống Lãng đưa tiền thưởng và giới thiệu nhà là xong việc, còn phu lang hắn thì chắc thật lòng muốn kết bạn."

"Thế thì tốt rồi." Vân Tiểu Yêu nhẹ nhõm thở ra, "Ta còn muốn làm bạn với hắn." Nói rồi duỗi người nằm xuống.

Trần Vọng cau mày: "Tống Duẫn rốt cuộc là người thế nào?"

"Là người rất đẹp." Vân Tiểu Yêu ngáp một cái, "Ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy."

"Ca nhi với ca nhi cũng ở với nhau được à?" Trần Vọng chờ mãi không thấy trả lời, nghiêng đầu nhìn, người đã ngủ say rồi. Nói chuyện gì chứ, hóa ra chỉ là tìm cách chiếm giường.

Trần Vọng nhìn hồi lâu, thấy bé ngốc chẳng có ý tỉnh lại đành kéo chăn đắp lên cho y, còn mình thì lặng lẽ rời đi, sang phòng y ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vân Tiểu Yêu bị tiếng gà đánh thức, lại lười biếng nằm thêm một lát mới tỉnh hẳn, trời cũng vừa tỏ sáng.

Nắng sớm mờ mờ, không xua tan được bóng đêm trong phòng, Vân Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn mãi mới nhớ ra chuyện trước lúc ngủ, sau đó cả người liền cứng đờ.

"A!" Y vùi mặt vào lòng bàn tay, vô cùng buồn rầu, Trần Vọng sẽ nghĩ thế nào về y đây?
Y không tiếp tục nằm nữa mà đứng dậy ra khỏi phòng.

Dường như hôm nay phạm Thái Tuế, vừa ra khỏi phòng thì gặp Hà Ngọc Liên cũng mở cửa phòng đi ra, hai người đối diện nhau. Hà Ngọc Liên nhìn y, lại nhìn đến căn phòng sau lưng y, run rẩy nâng tay lên: "Con, tối qua..."

Y vội vàng: "Tối qua con tìm hắn nói chuyện, không may ngủ mất."

"Vậy hai đứa..."

"Trần Vọng ở phòng của con."

Hà Ngọc Liên nháy mắt rụt tay về, vẻ mặt chán nản: "Thật sự không hiểu nổi người trẻ các con."

Ngay cả y cũng không hiểu nữa là.

Vân Tiểu Yêu rửa mặt xong thì đi gánh nước tưới rau. Tống gia thôn có một dòng suối nhỏ, cách xa hơn hẳn với giếng nước, ở cuối thôn, ngày thường nhà nhà giặt đồ tưới ruộng đều sẽ tới đó gánh nước về. Chạy dọc theo suối là đồng ruộng và núi, cứ thế kéo dài.

Ba phần hậu viện đều trồng rau, muốn tưới hết cũng không dễ. Đến khi Vân Tiểu Yêu gánh xong đợt nước cuối cùng, Trần Vọng cũng dậy.

Hắn đi tới, thấy y mệt thở hồng hộc bèn hỏi: "Ngươi gánh nước ở tận đâu?"

"Xa lắm, đi tận hơn 15 phút mới tới."

Trần Vọng nhíu mày, hắn có dị năng hệ thủy nên cảm nhận được nguồn nước ở Tống gia thôn phong phú, mạch nước ngầm cũng có một cái gần nhất sâu cỡ 3 mét, chiều sâu này hoàn toàn có thể đào giếng được. Vậy mà hôm qua nghe Hà Ngọc Liên nói rằng ở đây chỉ có một cái giếng, gánh nước rất bất tiện.

Trần Vọng chưa nói gì, hắn định chờ lý chính dẫn người qua sửa mái nhà sẽ hỏi thêm, bèn tới bếp rót chén nước ấm đưa cho Vân Tiểu Yêu: "Uống đi."

"Cảm ơn."

Vân Tiểu Yêu uống xong, thấy nghỉ đủ rồi bèn đứng dậy tưới nốt rau. Vừa vặn bữa sáng cũng đã nấu xong, Phương Thúy Trân ra gọi y về ăn.

Ăn xong được một lúc thì lý chính dẫn một thanh niên khoảng hai mấy tuổi tới, giới thiệu với họ: "Đây là Tống Gia Hưng, là thợ hồ ở thôn ta."

Tống Gia Hưng có gương mặt dài, dáng người không quá cường tráng nhưng có thịt, vóc dáng cũng cao, một thân áo xanh lơ quần nâu sẫm khiến hắn trông như một cái cây: "Hạnh ngộ,"

"Tại hạ là Trần Vọng." Trần Vọng châm trà cho hai người, "Uống trà trước đã."

Tống Gia Hưng: "Mái ngói không khó sửa, hôm nay là có thể xong."

"Nhờ ngươi rồi, không biết tiền công thế nào?"

"Cứ tính theo ngày làm công, 10 văn một ngày đi."

Dù sao cũng làm việc ở trên cao, giá cả cũng không đắt: "Được, vất vả rồi."

Tống Gia Hứng vội làm việc, sau khi thương lượng xong với Trần Vọng bèn về nhà mang thang và đồ nghề tới.

Bình Luận (0)
Comment