Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 33

Đó là một cái thang dài, hắn vác tới mà bước đi vẫn nhanh thoăn thoắt như gió.

Trước khi lên mái nhà, Tống Gia Hưng vào từng gian một xem sơ qua vị trí cần sửa, sau đó mới dựng thang vào tường, bước từng bước một trèo lên trên. Hắn vốn là thợ chuyên làm việc này, mấy chỗ cần lưu ý chỉ có hắn mới hiểu.

Vân Tiểu Yêu thấy hắn bước đi thận trọng, chỗ nào đặt chân cũng rất cẩn thận, rồi cứ thế đi quanh một vòng, sau đó đứng trên mái nhà gọi với xuống Trần Vọng: "Hỏng không nhiều lắm, hai mươi viên ngói là đủ rồi."

Tống lý chính đang chờ bên dưới, nghe vậy liền nói với Trần Vọng: "Đi, ta dẫn ngươi đi mua."

Trần Vọng gật đầu, hai người cùng rời đi.

Vân Tiểu Yêu đứng dưới ngẩng đầu gọi: "Gia Hưng đại ca, ngươi xuống đi."

"Được, ngươi giúp ta giữ thang nhé."

Vân Tiểu Yêu chống tay giữ hai bên thang, mũi chân đè lên chân thang để thang không lắc lư. Tống Gia Hưng từ mái nhà trèo xuống, đứng vững dưới đất rồi phủi tay, hỏi Vân Tiểu Yêu: "Nghe nói các ngươi từ Thanh Hà huyện đến à?"

Con người sống quần cư thường có một đặc điểm: dù là thôn lớn hay nhỏ, chỉ cần có chút động tĩnh là lan truyền khắp nơi. Huống hồ hôm qua họ ra vào bao nhiêu lần, cũng chẳng giấu giếm gì.

"Vâng, bên ấy hạn hán, bọn ta cũng sống không nổi nữa."

"Hầy, ông trời không có mắt, người chịu khổ vẫn là chúng ta thôi."

"Ai mà chẳng nói vậy." Hà Ngọc Liên bê nước trà ra đưa cho hắn, "Chúng ta chỉ mong có cái ăn cái mặc, cả nhà bình an là được rồi."

"Thẩm nói phải lắm."

Nhà không có ghế thấp hay ghế trúc gì cả, Vân Tiểu Yêu đành phải vào bếp khiêng cái ghế dài ra cho hắn ngồi. Tống Gia Hưng vừa ngồi xuống thì nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh gọi Vân Tiểu Yêu.

"Tiểu Yêu ca ca~"

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân nhìn theo tiếng gọi, Hà Ngọc Liên lập tức reo lên: "Ôi chao, con nhà ai mà đáng yêu thế này!"

Tống Gia Hưng lại nhận ra ngay, thấy Tống Tụng liền mỉm cười: "Tiểu Tụng."

Tống Tụng đứng ở cổng sân, nhìn vị bá bá quen mặt này vài lần: "Hưng bá bá."

Vân Tiểu Yêu bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé: "Sao con tới đây? A phụ đâu rồi?"

"A phụ ở nhà, ta tới tìm ca ca chơi."

Vân Tiểu Yêu dắt tay bé: "Vào trong nào."

Phương Thúy Trân hỏi: "Là con trai của Tống bộ đầu à?"

"Dạ."

Tống Tụng hai tuổi, cao hơn các bé cùng tuổi một chút, cao tới đùi Vân Tiểu Yêu, môi đỏ răng trắng, giống hệt em bé trong tranh Tết, kiểu trẻ con này dễ chiếm được cảm tình người lớn nhất.

Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên vừa nhìn đã khen không ngớt lời. Chỉ là sợ làm bé sợ nên không dám ôm. Hôm qua bé đến thì Hà Ngọc Liên không có nhà, Phương Thúy Trân ở trong phòng, Tống Tụng không thấy ai cả, chỉ quấn lấy mỗi Vân Tiểu Yêu.

Vân Tiểu Yêu bị bé nắm vạt áo, muốn ôm mà sợ sức mình yếu, trượt tay lại ngã, đang lúng túng thì Tống Duẫn đến. Hôm nay đối phương thay sang bộ trường bào màu lam nhạt, so với bộ hồng rực rỡ hôm qua thì màu này càng tôn lên vẻ nhã nhặn thanh tú.

Hắn thong thả bước tới, chào hai vị trưởng bối: "Chào hai thẩm." Rồi quay sang chào Tống Gia Hưng, "Gia Hưng ca cũng ở đây à."

Tống Gia Hưng nói: "Trần Vọng mời ta tới thay ngói."

Hắn mỉm cười: "Vậy là chọn đúng người rồi."

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân vừa thấy người, cuối cùng cũng hiểu vì sao nhóc con kia lại đẹp đến thế. A phụ bé chắc là thần tiên chuyển thế.

Tống Duẫn gọi Tống Tụng, bé liền buông Vân Tiểu Yêu chạy về phía hắn: "Tiểu Tụng, gọi nãi nãi đi con."

"Cháu chào nãi nãi ạ!"

"Ừa!"

"Tiểu Tụng ngoan lắm."

Vân Tiểu Yêu lúc này mới lên tiếng: "Duẫn ca ngồi đi, ta rót trà cho ngươi."

"Phiền ngươi rồi."

Vân Tiểu Yêu vào bếp rót hai chén trà mang ra, đưa cho Tống Duẫn và Tống Tụng mỗi người một chén.

Tống Tụng nhận lấy: "Cảm ơn ca ca."

Phương Thúy Trân khen: "Đứa nhỏ này lễ phép quá."

"Cảm ơn nãi nãi."

Hà Ngọc Liên bật cười, huých nhẹ Phương Thúy Trân: "Biết ngươi khen nó đấy."

Tống Gia Hưng nói: "Tiểu Tụng thông minh lắm, giống cả hai cha."

Tống Duẫn cười: "Tôi không dám nhận công, đều là nhờ cha nó cả."

Vân Tiểu Yêu mỉm cười. Tống Duẫn tuy mang vẻ đẹp xa cách như thần tiên, nhưng tính tình lại gần gũi, Vân Tiểu Yêu nghĩ, hẳn là quan hệ giữa Tống Duẫn và người trong thôn rất hòa thuận.

Mọi người đang trò chuyện thì Trần Vọng và lý chính trở về. Trần Vọng xách theo một chồng ngói xếp gọn trên nia. Vừa bước vào sân, hắn liền thấy Vân Tiểu Yêu đang đi ra đón, sau đó mới đảo mắt qua Tống Duẫn. Chỉ một cái nhìn là đã nhận ra thân phận đối phương.

Tống Duẫn đứng dậy chào lý chính: "Chào thúc."

"Ừm." Ông thấy Tống Tụng liền cười tươi, "Tiểu Tụng, lại đây để gia gia bế nào."

Tống Tụng lon ton chạy qua. Lúc này Tống Gia Hưng lại trèo lên mái nhà, Trần Vọng đi theo đưa ngói lên. Mái nhà bị vỡ không nhiều, Tống Gia Hưng sửa rất nhanh, đúng như dự đoán, hai mươi viên ngói là vừa khít. Sửa xong, hắn gọi Trần Vọng vào nhà xem lại, nếu không vấn đề gì thì tính tiền công.

Trần Vọng đi một vòng, chỗ dột ánh nắng rọi vào trước đó giờ đã được bịt kín, không còn tia sáng nào nữa bèn quay ra trả tiền công, Tống Gia Hưng thu dọn đồ đạc rồi cáo từ. Lý chính cũng rời đi, ông chỉ đến để đứng ra giúp thôi.

Hiện giờ trong sân chỉ còn bốn người bọn họ và cha con Tống Duẫn. Những việc lớn trong nhà đều đã làm xong, chỉ còn hai việc chưa xong. Trần Vọng nói với Vân Tiểu Yêu: "Chiều cùng ta sửa cửa sổ nhé."

"Hôm qua quên mua hồ dán rồi." Y định sáng làm luôn mà trong nhà chẳng có hồ, cũng chẳng có bột khoai lang, đúng là không bột đố gột nên hồ.

Tống Duẫn nói: "Nhà ta có bột khoai, lát nữa ta mang cho."

"Vậy cho ta mượn một ít nhé."

Dù hai nhà mới quen biết, nhưng nếu hắn cứ liên tục tặng đồ cho Vân Tiểu Yêu thì e đối phương sẽ thấy bất an, tưởng mình có ý đồ gì. Vậy nên Tống Duẫn cũng biết giữ chừng mực: "Được."

Đến lúc này Trần Vọng mới nói với hắn câu đầu tiên: "Chuyện thuê nhà thật sự rất cảm ơn Tống đại nhân, chúng ta mới đến chẳng quen ai, ngày mai muốn mời cả nhà sang dùng bữa tối, không biết có tiện không?"

Tống Duẫn không vội đồng ý: "Đợi A Lãng tan ca về ta hỏi thử, rồi trả lời Tiểu Yêu sau."

Trần Vọng ừ một tiếng.

Buổi chiều, Vân Tiểu Yêu sang nhà Tống Duẫn mượn một bát bột khoai lang, hòa với nước sôi thành hồ, bắt đầu dán giấy cửa sổ. Cửa sổ rách không nhiều, hai người dán rất nhanh. Phần hồ còn dư, Vân Tiểu Yêu mấy miếng liền húp sạch, khiến Trần Vọng ngẩn người.

"Ngươi ăn luôn à?"

"Ừm, sạch mà, đổ đi thì phí." Y dùng thìa xúc, một ngón tay cũng không chạm vào. Nếu không biết y quen sống kham khổ lại tiết kiệm thành thói, chắc Trần Vọng tưởng mình để y đói.

Không biết có phải ảo giác không, Vân Tiểu Yêu chỉ cảm thấy vừa dán xong giấy cửa sổ, căn nhà trông như mới hẳn ra. Y rất mãn nguyện: "Mái nhà sửa xong, cửa sổ cũng dán rồi, chỉ còn củi, củi còn đốt được vài hôm nữa, mai ta hỏi Duẫn ca xem có ngọn núi nào có thể nhặt cành khô không, ta lên núi chặt ít cành khô về."

"Không vội, nếu không đủ thì mua tạm cũng được. À mà nhớ sắc thuốc uống đấy."

"Ôi." Y vỗ đầu, "Quên mất tiêu."

Trần Vọng nhắc: "Ra bếp xem có ấm sắc thuốc không."

Vân Tiểu Yêu chạy đi, một lát sau bám mép cửa bếp nói: "Không thấy."

"Mai mua cái mới."

"Trần Vọng, ngươi tốt thật đấy."

"Đổi câu khác khen đi, nói mãi tai ta chai rồi."

Vân Tiểu Yêu giơ tay, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình vòng: "Nếu ngươi chịu nhường ta tí thì tốt hơn nữa."

Trần Vọng khoanh tay: "Không phục à?"

Vân Tiểu Yêu lập tức rụt tay: "Không có."

Thấy y xụ mặt, Trần Vọng bật cười: "Biết điều."

Vân Tiểu Yêu bĩu môi, y phát hiện: muốn Trần Vọng nhường vài câu còn khó hơn bảo hắn thành thân với mình.

Tin trả lời từ nhà bên là Tống Lãng đích thân sang phản hồi. Lúc đó trời đã nhá nhem, bốn phía tối om, Tống Lãng vẫn mặc bộ quan phục đỏ, chắc vừa tan ca về.

Trần Vọng tài đại khí thô, khi trời tối, người khác chỉ thắp đèn trong nhà, hắn thì treo luôn đèn lồng ngoài cổng.

Tống Lãng đứng ngay dưới ánh đèn lồng. Thiêu thân bị ánh sáng hấp dẫn, đập cánh bay tới nhưng đèn lồng cản đường khiến nó không thể lao đầu vào lửa, chỉ còn lại cái bóng dũng cảm đòi hy sinh.

Trần Vọng ra ngoài đón. Ánh đèn chiếu vào, Tống Lãng mặt mày tuấn tú, khí khái nghiêm trang: "Tiểu Duẫn nói với ta, ngươi mời ăn cơm à?"

Thái độ tự nhiên gần gũi, như thể hai người không phải mới gặp hai lần. Vậy nên Trần Vọng cũng thẳng thắn: "Ừ, cảm ơn ngươi chỉ dẫn."

Tống Lãng cười: "Vậy thì phiền các ngươi rồi."

"Chuyện tiền thưởng sao rồi?"

Tống Lãng nhướng mày: "Không lẽ ngươi tính mua đồ ăn bằng tiền thưởng à?"

"Nếu đúng thì sao?"

"Vậy chắc phải trộn cơm với nước tương mà ăn." Tống Lãng nói, "Án vẫn đang xét, chắc còn phải đợi vài ngày."

"Ta thì không sao, chỉ người kia..."

"Yên tâm, chạy không thoát đâu."

Trần Vọng gật đầu. Tống Lãng rời đi, Trần Vọng cũng quay về rửa mặt. Rửa xong sợ Vân Tiểu Yêu lại giở trò cũ nên trước khi ngủ ghé phòng y cảnh cáo: "Tối nay ngủ cho đàng hoàng, còn mò qua chỗ ta nữa thì ta cho ngủ ngoài sân."

Vân Tiểu Yêu cũng không dám qua: "Sáng nay ta từ phòng ngươi ra thì bị thẩm bắt gặp rồi."

"...!" Chuyện này Trần Vọng thật không biết, hắn gõ đầu y: "Nương ta còn mong uống trà của con dâu đấy, ngươi nghĩ cho kỹ vào."

"Ò..."

Trần Vọng thu tay về, nhìn y một lúc rồi nói: "Đi ngủ đi."

"Ngươi cũng ngủ sớm nhé." Vân Tiểu Yêu đóng cửa phòng.

Trần Vọng đứng bên ngoài một lúc, thấy y thổi tắt nến mới về phòng mình.

Vườn có rau xanh, nhưng không có thịt cá. Vậy nên Trần Vọng lại phải lên huyện mua đồ. Sáng sớm, hắn và Hà Ngọc Liên cùng đi Lê huyện, tiện đường ghé nhà lý chính, cũng mời cả nhà họ sang ăn tối. Nhiều người như vậy ít nhất phải chuẩn bị hai bàn. Hơn nữa đều phải là món "xịn".

Trần Vọng mua hai con gà, hai con vịt, hai con cá. Còn mua thêm vài thứ khác. Dầu, muối, nước tương, giấm thì lần trước đã mua rồi, nhưng chưa mua gia vị nên lần này mua thêm, tiện thể mua một cân đường đỏ và một cân mật ong – mấy thứ này để cho người già trẻ nhỏ dùng.

Đã mời khách đến nhà ăn cơm thì không thể chỉ mời uống trà, Trần Vọng còn mua thêm hạt dưa và đậu phộng. Cuối cùng là cái ấm sắc thuốc, mua xong tất cả, hai mẹ con chuẩn bị quay về, lúc ra khỏi thành thì gặp một ông cụ bán kẹo hồ lô, Trần Vọng nghĩ tới nhóc đáng thương ở nhà chắc chưa từng ăn thứ này, liền mua một xâu kẹo hồ lô về.

Bình Luận (0)
Comment