Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 34

Trần Vọng vừa ra khỏi cửa, Vân Tiểu Yêu cũng không ngồi yên. Y mang hết gối chăn mà hôm qua Trần Vọng mua về ra phơi nắng, như vậy ngủ sẽ êm ái hơn.

Phơi xong, vừa đúng lúc thấy Tống Duẫn đang phơi quần áo. Y thấy người liền ra khỏi sân, gọi một tiếng: "Duẫn ca."

"Chào buổi sáng, Tiểu Yêu."

Tống Duẫn búi tóc, để lộ chiếc cổ trắng dài thon thả, bên ngoài khoác áo dài rộng, ống tay được bó lại bằng dây áo. Người như ánh trăng trên trời, vậy mà lại toát lên vẻ đẹp mang hơi thở đời thường.

"Tiểu Tụng đâu rồi?"

"Nó còn đang ngủ."

Tống Tụng dù thông minh lanh lợi, rốt cuộc cũng chỉ mới hai tuổi, lứa tuổi này trẻ con vốn ham ngủ.

"Duẫn ca, ta muốn hỏi thử, gần đây có ngọn núi nào có thể nhặt củi được không?"

"Sau núi là đất của thôn Tống gia, ai trong thôn cũng đều có thể vào nhặt." Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc ngươi cũng không biết đường, hôm nào ta dẫn ngươi đi một chuyến."

"Không cần, không cần đâu, ngươi chỉ chỗ cho ta là được rồi."

Tống Duẫn mỉm cười: "Nhà ta cũng phải đốt củi, đến lúc đó làm phiền thẩm giúp ta trông Tụng nhi một lát."

"Chuyện nên làm thôi." Tống Duẫn dẫn y đi nhặt củi, để Phương Thúy Trân trông Tống Tụng là lẽ đương nhiên.

Tống Duẫn mở cổng viện: "Vào ngồi chơi chứ?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu, đến gần hơn mới thấy cổ phải Tống Duẫn có một mảng đỏ: "Duẫn ca, muỗi trong thôn dữ vậy à? Ngươi bị cắn một mảng to thế kia."

Tống Duẫn theo phản xạ định che lại, sau đó buông tay, mỉm cười trêu chọc: "Ngươi không biết là loại côn trùng gì sao?"

Ánh mắt Vân Tiểu Yêu trong veo ngây thơ, không vướng chút tạp niệm nào. Quả thật là một viên ngọc chưa được mài giũa.

Tống Duẫn nảy sinh ý xấu, dụ dỗ: "Ngươi về hỏi thử Trần Vọng, hắn biết đấy."

Vân Tiểu Yêu không tin: "Hắn cũng mới chuyển đến đây, sao biết côn trùng trong thôn được?"

"Cứ hỏi đi."

"Ừm... được rồi."

Tống Duẫn nói chắc như đinh đóng cột, Vân Tiểu Yêu đành tin.

Trần Vọng đi chưa bao lâu, hơn một canh giờ sau đã quay lại. Trên lưng hắn đeo giỏ tre đầy ắp đồ đạc, vai còn vác một đòn tre treo gà vịt — hai con gà, hai con vịt. Còn Hà Ngọc Liên thì xách hai con cá.

Trần Vọng vừa vào viện, liền thấy chăn gối lại được đem ra phơi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Trước đây khi sống ở túp lều tranh với Hà Ngọc Liên, hắn vì tác dụng phụ nên cả tháng chẳng ra khỏi sân một lần, lại thiếu nước thiếu lương thực, giặt giũ nấu nướng đều lén lút, căn lều ấy chẳng chút gì gọi là hơi ấm của một mái nhà. Nhưng bây giờ, chỉ cần hắn từ bên ngoài trở về, là có người chờ trong nhà. Dù bếp chưa nhóm lửa mà đã thấy ấm áp rồi.

"Vân Tiểu Yêu."

"Dạ." Vân Tiểu Yêu nghe tiếng hắn, vội chạy từ trong nhà ra, "Hai người về rồi à!"

"Tiểu Yêu, mang thau gỗ ra đây." Hà Ngọc Liên dặn.

"Vâng." Vân Tiểu Yêu xoay người vào bếp, lấy thau gỗ đựng rau ra, đổ nước vào để Hà Ngọc Liên thả cá vào nuôi tạm. Cá gặp nước liền sống lại, không còn thoi thóp như trước.

Vân Tiểu Yêu lại tới đỡ cái giỏ tre trên lưng Trần Vọng, hắn nhắc: "Nặng đấy."

"Cẩn thận chút, trong đó còn có lò sắc thuốc." Gà vịt được Trần Vọng để góc sân, rồi giúp y đỡ giỏ tre xuống, "Mua cả đường đỏ và mật ong rồi, lần sau làm bột khoai lang nhớ bỏ ít vào, đừng ăn sống nữa." Thứ đặc sệt không màu không mùi như nước mũi, vậy mà y cũng nuốt trôi.

Vân Tiểu Yêu liếc nhìn Hà Ngọc Liên, chắc chắn bà đã vào trong nhà rồi mới kéo tay áo Trần Vọng thì thầm: "Ngươi định không sống nữa à? Sao lại tiêu tiền kiểu này."

"Ừ, trước thì quản ta có cười hay không, giờ thì quản ta tiêu tiền sao."

"Ngươi..." Vân Tiểu Yêu trừng hắn, "Ngươi biết ta không có ý đó mà."

"Thế ngươi có tin ta không?"

"Có."

"Vậy đừng lo nữa, ta có tiền." Trần Vọng sai y, "Đi cất đồ đi."

"Có khát không? Ta rót nước cho ngươi."

"Đi đi."

Bé ngốc này tuy không lanh lợi, nhưng riêng chuyện của hắn thì lại rất nhạy, cũng rất tin hắn. Dù chỉ là lời chống chế qua loa, bé ngốc cũng tin như chân lý.

Vân Tiểu Yêu và Hà Ngọc Liên vốn là người xa lạ, nhưng Hà Ngọc Liên là mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, hắn còn chẳng dám tin bà hoàn toàn, vậy mà với Vân Tiểu Yêu, hắn không sợ để lộ sơ hở. Khó mà nói rõ được tại sao.

Vân Tiểu Yêu rót nước cho hắn xong liền mang giỏ tre vào bếp, từng món trong giỏ đều được phân loại gọn gàng. Đường đỏ và mật ong cần cất cẩn thận, cái trước sợ ẩm cái sau sợ kiến nên được đựng vào chum sành, vừa sạch sẽ vừa tiện lấy.

Gia vị thì cho vào cái mẹt nhỏ, đặt bên bếp. Lò sắc thuốc thì để một góc để mai dùng.

Xong xuôi, trong giỏ chỉ còn một món được bọc vải. Không biết là gì, mở ra thấy từng viên tròn đỏ, xâu lại thành chuỗi — tuy chưa ăn bao giờ nhưng y nhận ra, đó là kẹo hồ lô.

Y ra cửa gọi: "Trần Vọng, trong này có một xâu kẹo hồ lô..."

Ngồi dưới mái hiên, Trần Vọng ngẩng đầu nhìn sang: "Cho ngươi đấy."

"Cho ta?"

"Ừ."

Vân Tiểu Yêu nhất thời không biết nên cảm xúc thế nào. Nương và a tỷ không có tiền, dù thương y cũng chẳng mua nổi. Còn Vân Lai Phúc thì chỉ biết đến con trai mình, mỗi lần Vân Phú Quý ăn đều khoe, nhưng chẳng bao giờ chịu chia cho y nếm một miếng.

Y lớn lên chỉ biết vị kẹo hồ lô qua lời kể. Người ta nói vừa cắn thì ngọt, nhai một cái thì chua, nhai thêm vài cái, lớp đường tan ra thì vị chua ngọt hòa quyện. Y chẳng tưởng tượng nổi, có lần còn lén lấy đường trộn với sơn tra ăn thử, nghĩ chắc đó là vị kẹo hồ lô.

Trần Vọng thấy y ngẩn người nhìn kẹo, hỏi: "Ngây ra làm gì?"

Vân Tiểu Yêu hoàn hồn, chạy lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn: "Ngươi ăn với ta."

"Ngươi ăn đi."

Vân Tiểu Yêu cố chấp đưa đến trước mặt hắn, Trần Vọng hết cách, đành cắn một viên, "Vậy được chưa?"

Vân Tiểu Yêu lúc này mới cẩn thận cắn một viên. Trần Vọng nhìn hết cả quá trình nhưng không nói gì. Kẹo vừa vào miệng, Vân Tiểu Yêu mới biết — dù cùng là sơn tra với đường, vị vẫn khác hẳn.

Một xâu có năm viên, cậu ăn một, còn ba thì không ăn tiếp.

"Không ăn sẽ tan hết đấy."

"Để chia cho nương và thẩm nếm thử."

"..." Hắn tính sai rồi, nên mua ba xâu mới đúng.

Vân Tiểu Yêu đem vào phòng Phương Thúy Trân, hai người đang nói chuyện, thấy y chia kẹo hồ lô, Hà Ngọc Liên từ chối: "Các con ăn đi."

Nhưng Vân Tiểu Yêu không chịu, bắt mỗi người ăn một viên. Hà Ngọc Liên đành nhận, cuối cùng còn dư một viên, y bọc lại định để dành cho Tống Tụng. Y vừa đi, Hà Ngọc Liên liền thở dài.

Phương Thúy Trân hỏi: "Sao thế?"

"Tỷ bảo hai đứa nhỏ này nghĩ gì vậy? Ngày thường như hình với bóng, Tiểu Vọng trong lòng cũng nhớ Tiểu Yêu, nhưng cứ không chịu gật đầu."

Chuyện này Phương Thúy Trân cũng khó mà nói, tuy bà mong hai đứa nên đôi, nhưng lòng Trần Vọng bà cũng nhìn không thấu: "Để hôm khác ta hỏi Tiểu Yêu, nếu đúng là không có duyên, cũng đành chịu. Nó sắp mười tám rồi, không thể tiếp tục trì hoãn nữa."

"Sinh nhật là Khi nào?"

"Mồng sáu tháng sáu." Bà nghĩ nghĩ, "Hôm nay là hai mươi mấy rồi?"

"Hai hôm trước hình như là hai mươi, vậy thì chưa đến nửa tháng nữa."

"Ta nghĩ rồi, chuyện Phú Sinh có thể từ từ, nhưng chuyện Tiểu Yêu không thể trì hoãn được."

Hà Ngọc Liên cũng hiểu lý, nhưng con không chịu, ép cũng chẳng được. Dưa hái xanh không ngọt.

Vân Tiểu Yêu mang viên kẹo cuối cùng cho Tống Tụng, may mà bé không từ chối, còn nghiêm túc cảm ơn y.

Buổi chiều gần đến giờ, Vân Tiểu Yêu nhóm bếp đun nước, chuẩn bị giết gà làm vịt. Tống Lãng tan ca vào giờ Dậu, xử lý xong việc trở về thôn thì cũng gần giờ Dậu ba khắc, nên cơm phải xong trước đó.

Mời người ăn cơm thì không thể để khách nhúng tay giúp việc. Bốn người đều bận rộn, Trần Vọng mổ gà vịt cá xong thì rảnh tay. Vân Tiểu Yêu và Hà Ngọc Liên nấu nướng, Phương Thúy Trân lo việc lặt vặt như lột tỏi, coi lửa.

Tới giờ Dậu, lý chính dẫn cả nhà tới trước, còn mang quà gồm rau khô và trứng gà — quà tân gia. Dù chỉ là nhà thuê, lễ nghĩa vẫn phải đầy đủ.

Trần Vọng tiếp đãi họ. Sân bày hai bàn vuông, một bàn mượn từ nhà Tống Duẫn, trên bày lạc và hạt dưa để khách không bị khô miệng.

Một khắc sau, Tống Lãng về, lúc này Trần Vọng mới biết hắn đi làm về là cưỡi ngựa. Tống Lãng vốn đã đẹp trai, cưỡi ngựa lại càng phong lưu tuấn tú. Về nhà, hắn cột ngựa vào chuồng, cho ăn cỏ xong mới đưa phu lang và con tới.

Cũng mang theo quà, Tống Duẫn đem thịt xông khói và lạp xưởng. Cả hai nhà đều không keo kiệt.

Tống Duẫn nhét Tống Tụng vào lòng Tống Lãng, dặn trông kỹ: "Ta đi giúp Tiểu Yêu."

Trần Vọng muốn ngăn, lại bị Tống Lãng chắn lại: "Không sao."

Trong bếp thì rộn ràng. Gà vịt cá mỗi thứ phải chế biến thành vài món. Một con vịt nấu canh già, một con làm vịt xào tía tô. Gà thì một con xào, một con hầm nấm. Cá một con hấp, một con kho, thêm vài món chay.

Làm từ chiều, Tống Duẫn vào thì chỉ còn món rau chưa xào.

"Nương, đập tỏi cho con."

Tống Duẫn nghe vậy, thấy có củ tỏi trên thớt thì đập và băm nhỏ đưa cho.

"Duẫn ca nhi, sao ngươi cũng vào đây?" Phương Thúy Trân thấy đầu tiên.

"Ta xem có gì cần giúp không."

"Sắp xong rồi, ngươi ra ngoài ngồi đi."

"Không sao, ta rửa bát phụ."

"Đứa nhỏ này, khách sáo gì chứ."

Tống Duẫn cười, đi đun nước rửa bát. Trên bàn bếp bày đầy đồ ăn, đủ biết họ có lòng thế nào. Rửa xong bát, hắn ra ngoài gọi Tống Lãng dọn bàn ăn cơm.

Món chay vừa xong, Vân Tiểu Yêu múc một gáo nước dội vào bếp, tránh để than hồng làm cháy đáy nồi.

"Duẫn ca, ngươi ra ngoài ngồi đi, để ta làm là được." Thấy Tống Duẫn rửa bát bưng món, y áy náy.

Tống Duẫn trả lại lời Phương Thúy Trân vừa nãy: "Đứa nhỏ này, khách sáo gì chứ."

Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên nghe vậy đều bật cười. Vân Tiểu Yêu đành không nói nữa. Hai bàn kê lại, không cần chia món, ai muốn ăn gì thì gắp nấy.

Vì Tống Lãng mai còn đi làm nên tối nay không uống rượu. Vân Tiểu Yêu rót canh mời mọi người, đưa cho vợ lý chính thì bà — một phụ nữ mặt tròn, ánh mắt hiền hòa — hỏi: "Ở đây sống quen chưa?"

"Quen rồi, còn cảm ơn thẩm đã trồng rau, con rất thích ăn."

Vợ lý chính cười: "Thích là tốt rồi, chỉ là lấy nước hơi vất vả, khổ ngươi."

Trần Vọng ngồi bên cạnh nghe vậy liền hỏi: "Ta nghe nói thôn Tống gia chỉ có một cái giếng?"

Lý chính gật đầu.

"Sao lại thế?"

Tống Lãng đáp: "Đào giếng mất ít nhất hai lượng, chưa chắc có nước, tốn tiền tốn sức. Cả thôn có rồi, dù lấy nước hơi cực thì cũng ráng chịu."

Trần Vọng hiểu, ra là vấn đề kỹ thuật và chi phí.

"Nếu ta muốn đào một cái, chỗ vườn rau cạnh nhà, ba mét là có nước thì mất bao nhiêu?"

Ai ngờ lý chính sửng sốt, hỏi lại: "Ngươi biết xem giếng?"

Trần Vọng đoán đó nghĩa là dò mạch nước. Thợ đào giếng chuyên nghiệp cũng phải dò mạch trước. Nhưng hắn có dị năng nên khỏi cần: "Biết chút chút."

Tống Lãng: "Ngươi nói chắc như đinh đóng cột ba mét có nước, không giống biết chút."

Trần Vọng không giấu: "Khiêm tốn thôi."

Tống Lãng cười: "Nếu chắc chắn có nước, nhà ta với nhà ngươi cùng đào cũng được." Hắn cũng xót phu lang mình hằng ngày phải đi xa gánh nước.

Lý chính nói: "Đây là việc lợi mình lợi người, mai ta đi một chuyến, kêu mấy nhà gần đây cùng góp sức, chung tay đào một cái, đỡ phải chạy xa lấy nước."

Nếu làm thì cái giếng mới với giếng cũ ở hai đầu đông tây, phân khu rõ ràng, rất thuận tiện.

Thôn Tống gia không đông, dân cư lại phân bố rải rác, đến lúc đó chia ra dùng, khỏi tranh cãi.

Trần Vọng: "Vậy làm phiền lý chính, ta không rành đào, nhưng xem mạch nước thì được."

"Được, ăn cơm trước đã, chuyện mai tính."

Chuyện coi như đã quyết. Bữa cơm này cũng coi như mừng tân gia, mời hai nhà tới làm quen, cũng để gắn kết hàng xóm láng giềng. Vừa ăn vừa nói chuyện, tốn gần nửa canh giờ mới xong. Ăn xong thì trời đã tối mịt, nhà lý chính ở xa nên về trước.

Nhà Tống Lãng ngồi thêm lát rồi cũng đi, Tống Tụng ăn chưa xong đã gà gật rồi.

Trước khi đi, Tống Duẫn ghé sát Vân Tiểu Yêu, hỏi nhỏ: "Ngươi có hỏi Trần Vọng chưa?"

Vân Tiểu Yêu ngơ ngác: "Chuyện gì cơ?"

Tống Duẫn chỉ vào cổ mình. Vân Tiểu Yêu lắc đầu.

Tống Duẫn bật cười: "Nhớ hỏi nhé." Rồi phủi áo rời đi.

Nhà họ đi rồi, Trần Vọng cũng bắt đầu thu dọn bếp. Ấm chén đều phải rửa. Vân Tiểu Yêu thì rửa bếp và lò, thỉnh thoảng cho thêm củi. Trần Vọng mang đồ vào, lấy giẻ lau bàn. Phương Thúy Trân rửa xong bát đũa cũng đi rửa mặt, kẻo lát không kịp.

"Tiểu Yêu, hai đứa xong thì nghỉ sớm."

"Vâng."

Bà vừa đi, trong bếp chỉ còn lại hai người họ. Ánh nến mờ mờ, củi lửa bập bùng, mỗi người đứng một bên, không nói gì mà vẫn thấy hài hòa.

Trần Vọng lau bàn ghế xong đem vào phòng khách, cái bàn mượn nhà Tống Lãng thì để ngoài hiên, mai trả. Xong đâu vào đấy hắn vào bếp, Vân Tiểu Yêu cũng rửa xong rồi. Tuy bếp đen sì bóng dầu, nhưng sạch sẽ gọn gàng.

"Trần Vọng."

"Ừ?"

"Ta có chuyện muốn hỏi."

"Gì vậy?"

Vân Tiểu Yêu len lén nhìn ra ngoài, kéo tay áo hắn thì thầm: "Duẫn ca nói ngươi biết có một loại sâu lợi hại trong thôn Tống gia."

Trần Vọng ngơ ngác: "Sâu gì cơ?"

Vân Tiểu Yêu dùng ngón tay đặt lên cổ, đúng chỗ vết đỏ của Tống Duẫn: "Duẫn ca chỗ này bị cắn, đỏ cả một mảng, hắn bảo ngươi biết là con gì."

Trần Vọng nhíu mày, vết đó sao có thể là bị côn trùng cắn? Hắn nghĩ hồi lâu — dù là muỗi cắn thì cũng chỉ nổi một nốt, chứ cả một mảng đỏ...

Hắn từ mạt thế đến đây, sống tới chết vẫn trong sạch, tuân thủ nghiêm luật cấm quan hệ bất chính với vị thành niên của căn cứ, là một nam nhân ba tốt, nay lần đầu bị lối sống cởi mở thời cổ đại làm cho sốc.

Nếu hắn đoán không lầm, Tống Duẫn là ca nhi, Vân Tiểu Yêu cũng vậy, mà người sau còn chưa xuất giá. Lẽ ra phải rụt rè mới đúng, giống như cây xấu hổ, chạm nhẹ cũng rụp lại.

Vậy mà Tống Duẫn làm cha rồi, lại có thể nói mấy chuyện giường chiếu với Vân Tiểu Yêu, còn để y chạy tới hỏi hắn? Có biết làm thế ở thời hiện đại là gì không? Rõ ràng là quấy rối t*nh d*c.

Vậy mà Vân Tiểu Yêu vẫn còn đang hỏi: "Ngươi mau nói đi."

Trần Vọng nhất thời sắc mặt phức tạp. Hắn đã đoán ra, theo lễ nghi giao tiếp của người thời này, Tống Duẫn không nên nói thế với Vân Tiểu Yêu. Vậy chỉ có một khả năng — Tống Duẫn hiểu nhầm quan hệ của hai người họ.

Hắn nghĩ Vân Tiểu Yêu cũng giống mình. Giống như thời hiện đại, khuê mật hay anh em chí cốt thì có thể nói chuyện riêng tư.

"Ta biết, nhưng ngươi chắc muốn nghe không?"

Nghe hắn nói vậy, Vân Tiểu Yêu lại chột dạ: "Đáng sợ lắm à?"

"Ừ."

"Vậy thôi, ta không muốn biết nữa."

Trần Vọng thở phào: "Yên tâm, trong nhà không có loại đó."

"Ta còn định mai mua ít thảo dược đuổi côn trùng."

"Không hiệu quả đâu."

"Ò..."

Trần Vọng dỗ: "Trễ rồi, rửa mặt nghỉ sớm đi."

"Ừm."

Bình Luận (0)
Comment